Sau khi ăn xong bữa trưa. Mễ Lạc muốn năm người bọn họ làm quen với nhau nên đã kéo họ ra sân vườn ăn tráng miệng và nói chuyện riêng.
Người chủ động lên tiếng đó là Vương Bửu. Cậu ta lại một lần nữa hùng hổ giới thiệu, cũng đúng thôi trong cả năm người cậu ta là người có tính cách cũng như tuổi tác trẻ nhất mà
“Chào mọi người em là Vương Bửu rất vui được làm quen với mọi người”
“Chẳng phải khi nãy giới thiệu rồi sao ?” Trát Tây nghĩ. Thấy không khí chả một ai thèm lên tiếng thì cậu ta bực tức đập tay xuống bàn
“Aiya sao mọi người lại cho em ăn bơ vậy ?? Thật là”
“Lịch sự chút” Nhất Lăng lên tiếng “chỉnh” lại cậu ta, Nhất Lăng nhâm nhi một ly trà hoa lài trông tư thái rất nho nhã như một quý ông. Cậu ta liền ngoan ngoãn im lặng. Hậm hực ăn bánh liếc Nhất Lăng một cái, nhưng cậu ấy vẫn không có biểu cảm gì đặc biệt
“Vãi lều cũng ra dáng anh trai lớn ghê” Trát Tây lại một lần nữa thầm nghĩ
Cô vui vẻ chào lại Vương Bửu vì thấy vẻ mặt cậu ta trông ủ rũ khá đáng yêu, lại khiến người ta nhịn không được mà trêu ghẹo
“Chào em, chị là Trát Tây” nở nụ cười tươi Vương Bửu liền vui vẻ khen ngợi giọng nói của cô
“Wao CÔ à giọng của CÔ hay thật đó nha\~”
Cô ? Thằng ranh con này dám gọi mình là cô sao ? Nụ cười trên môi cũng dần biến mất. Cô im lặng theo Nhất Lăng
Xoá tan bầu không khí căng thẳng . “Vị cứu tinh” Nguyên Niệm sau khi liếm sạch bát kem vani thì mới chào hỏi hai con người kia
“Sau này Tiểu Niệm sẽ có thêm bạn để chơi cùng rồi,
lâu lắm mới có người chuyển tới đây đó”
“Vâng ! Em cũng rất vui khi gặp anh”
Hai con người hoạt bát này khi ở chung một chỗ với nhau thì không khí chở nên tự nhiên vui vẻ hẳn lên. Cuối cùng họ cũng ra về Nguyên Niệm vui vẻ vẫy tay chào
Sau khi về nhà thì Vương Bửu liền khoác vai Nhất Lăng dụ dỗ cậu làm bài tập cho mình. Giọng tinh nghịch không chút thành ý nói
“Nè\~ A Lăng bài tập hôm nay lại giao cho cậu nhé ?”
“Tự làm đi” Nhất Lăng trả lời dứt khoát, đôi mắt nheo lại. Nhưng cậu ta lại dụ dỗ, chẳng nói đến bài tập, tất cả mọi việc của Vương Bửu đều một tay cậu
“Ai ya\~ chỗ anh em với nhau cả mà giúp nhau một lần thì có sao đâu chứ”
“Câu này nói bao nhiêu lần rồi ?”cậu dùng ánh mắt sắt như dao chém đứt ý nghĩ của cậu ta
“Chắc cũng cỡ 10 lần á” Vương Bửu lè lưỡi gãi đầu ngây ngốc cười
Lời bừa dứt thì Vương Bửu bị mẹ dùng tay đánh một quyền đau run người. Ôm đầu mà mếu máo kêu lên
“Mẹ à !!!”
“Mẹ cái gì ? Suốt ngày bắt A Lăng làm bài tập giúp con thế hả ? Sao không tự mà làm”
“Có biết đâu mà làm”
Lại thêm một quyền nữa vào đầu, cậu ta trả lời như thế thì ai mà không đánh cho được :v
“Mẹ không quan tâm, tối nay con phải làm cho xong đống bài tập nếu mà nhờ A Lăng giúp thì con chết với mẹ”
“Sao nhà mình lại có người phụ nữ hung dữ như vậy chứ ?”
Uất ức càm ràm, tối đó cậu phải ngồi cả đêm trên bàn học. Mặc dù nói là làm bài tập nhưng thực chất là ngồi chơi game đến nửa đêm, chơi đến máy hết pin thì ném đi chỗ khác
Cậu ta ngồi chống cằm tay để bàn, cắn cắn bút thở dài
Vừa xoay bút vừa chán nản mà ngồi nhìn đống bài tập về nhà trên bàn . A một tiếng lớn cậu ta lại úp mặt xuống bàn
“Aaaaaaaaaa, chả hiểu gì rồi sao mà làm đây\~ tsk ghét vãi...”
Bỗng có một tiếng bộp ngay trên đầu cậu . Ngước mặt lên thì mới thấy Nhất Lăng đang cầm sấp giấy khá dày lực đạo lại có chút nhẹ nhàng đập lên đầu cậu
“Chép đi”
Cậu vui vẻ ôm chặt lấy Nhất Lăng . Cậu ấy là vậy đấy suốt 8 năm nay dù nói không nhưng cậu ấy vẫn chả khi nào bỏ mặc Vương Bửu cả.
Gương mẫu là thế. Lớp trưởng là thế nhưng không khi nào cậu ta để cho Vương Bửu một mình gánh vác. Trò quậy phá nào cậu cũng tham gia với cậu ta cả. Có bị mắng thì cùng nhau chịu
\( thặc là một tÌNh HuYnH đỆ cảm động :”\(\( \)
Sáng hôm sau
Nguyên Niệm đang chơi ở sân sau vườn thì nghe thấy một tiếng động. Quay người thì thấy Vương Bửu đang chèo tưởng qua nhưng vì tường quá cao nên vẫn đang cố gắng.
“Vương Bửu ?”
“Nguyên Niệm ca ca anh có thể giúp em một chút không ?”
Cậu vội vã hai chân thỏ ngắn chạy tới giúp đỡ Vương Bửu một chút. Cuối cùng thì cậu ta cũng đã chèo qua được
“Phù phù...mệt chết mất”
Cậu ta lấy ra một board game Monopoly và vui vẻ đưa cho Nguyên Niệm.
“Đây là gì?”
“Đây là board game Monopoly, xem như là quà gặp mặt em tặng cho anh”
Nguyên Niệm rất vui khi được cậu tặng món đồ chơi này, cậu ấy chưa bao giờ nhìn thấy nó cả. Vương Bửu nhìn thấy dáng vẻ của Nguyên Niệm thì cũng vui lây.