Bên ngoài hình như tuyết đang rơi. Trận tuyết đầu của thành phố D năm nay, bông tuyết bay lả tả,. Hai người tay cầm tay đứng ở bên ngoài.
“Anh nói ngày mai có thể đẩy người tuyết không?’’ Cô hỏi.
“Đoán chừng em thức dậy tuyết đã bị quét sạch rồi.’’ Anh bao bọc tay cô, “Có lạnh không?’’
“Không lạnh, áo khoác mẹ em chọn siêu ấm áp.’’ Cô nhón chân lên nhảy một bước.
“Không chỉ có ấm áp còn xinh nữa.’’
“Anh biết khen người khác như vậy lúc nào?’’
“Sau khi gặp em.’’ Bóng dáng anh chiếu trên nền đất lạnh băng, cô nhìn mà ánh mắt lại không dời bỏ được.
Trong lòng Chử Duy Nhất ấm áp, mím môi cười, cô dùng sức nắm lại anh.
“Duy Nhất – “
“Hửm?’’
“Mùa hè năm lớp mười đó đến bây giờ đã chín năm rồi.’’ Anh xoay người nghiêm túc nhìn cô, trong mắt lóe sáng lấp lánh. Chín năm, anh cho là sẽ không có kết quả, nhưng nay cô gái ấy lại đứng ở bên cạnh anh, rất gần.
Anh vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, trong mắt tràn ra ánh sáng nhu hòa, “Về nhà thôi.’’
“Khinh Dương, em quay về quá muộn.’’ Cô cúi mặt chứa ý cười khẽ nói, thanh âm lại đủ để anh nghe được.
Anh dừng bước, khóe miệng có ý cười.
Không sao, tất cả đường đi sau này bọn họ đều sẽ không cảm thấy cô đơn, có một người đi cùng.
Phiên ngoại: Ninh Ninh và đứa trẻ.
Tôi tên là Si Ninh Viễn, tôi có người anh gọi là Si Thanh Viễn, anh ấy là bác sĩ, đặc biệt lợi hại. Tôi còn có một người chị gọi là Chử Duy Nhất, là đại bảo bối của mẹ.
Anh chị đều lớn hơn nhiều so với tôi, cho nên bọn họ đều vô cùng thích tôi. Anh bề bộn nhiều việc, nhưng mà có thời gian thì anh sẽ dạy tớ rất nhiều thứ.
Chị đi học ở nơi rất xa, anh thường xuyên cầm ảnh chị, “Ninh Ninh, đây là chị.’’
Có thể khi đó tôi không hiểu, sao chị không trở về nhà?
Anh nói chị đang học đại học, sau này sẽ về. Tôi cứ chờ mãi chờ mãi, cuối cùng vào lúc tôi lên lớp chồi mẫu giáo, chị đã về.
Anh cười nhiều lần, vào ngày nghỉ, chị sẽ dẫn tôi ra ngoài chơi. Tôi rất vui.
Ba mẹ công việc quá bận rộn, may mắn chị tốt đã xuất hiện.
Chị thường cho tôi quần áo đồ chơi còn có thật nhiều thật nhiều quà vặt. Anh luôn cười nói, “Ninh Ninh không thể ăn nữa, mập lắm rồi.’’
Tôi rất đau lòng.
Lúc này chị sẽ xoa xoa tóc tôi, “Không sao, ăn xong rồi vận động một chút.’’
Hì hì, đây chính là chị tôi.
Trong quá trình trưởng thành của tôi, anh chị đóng vai trò quan trọng, sau đó lại thêm một người, chính là anh rể tôi.
Anh rể gọi là Tống Khinh Dương, cao lớn lại đẹp trai, không khác lắm với anh tôi.
Lúc anh ấy và chị kết hôn mời tôi làm hoa đồng, anh rể và chị giống như hoàng tử và công chúa trong truyện nhi đồng.
Một năm sau, chị sinh một đôi trai gái. Anh gọi là Tống Dực, em gái gọi là Chử Sở. Tớ cho rằng khi em gái đi học nhất định sẽ khóc, tên quá khó viết mà.
Với tư cách là cậu của gái trai sanh đôi, vào lúc bọn họ vừa sinh ra, tớ liền đi thăm hai đứa cháu, thật xấu xí!
Nhưng những người lớn đều cứ nói giống tớ, tớ đẹp trai như vậy, đáng yêu như vậy, hai người nhăn nhúm kia sao có thể giống tớ chứ?
Chị cười nói, “Sau này Ninh Ninh chính là cậu nhỏ rồi.’’
Tôi chợt cảm thấy mình trách nhiệm to lớn.
Tống Dực và Chử Sở từ từ lớn lên, rốt cuộc trở nên dễ nhìn. Mỗi tuần tôi đều đi thăm bọn chúng, khi đó tôi đã học tiểu học rồi, không còn là tiểu mập mạp nữa.
Tống Dực và Chử Sở lớn rất nhanh, biết bò biết đi, biết kêu ba mẹ. Chử Sở còn biết cắn người, lúc tôi đưa tay muốn ôm cô bé, cô bé liền kéo cánh tay tôi cắn một cái.
Tống Dực ở bên cạnh nhìn toét miệng cười lớn, cậu nhóc này thật xấu.
Đến lúc bọn chúng ba tuổi càng ngày càng nghịch hơn.
Hai đứa bé đánh nhau, đánh thẳng tới khóc hu hu, chờ mẹ đến, đều nhào tới trong ngực mẹ cầu an ủi.
Buổi tối, Tống Khinh Dương về nhà một tay ôm một người, nói chuyện cùng con.
Em gái bắt đầu tố cáo nói anh khi dễ cô bé.
Anh cũng không chịu yếu thế nói em gái không nghe lời.
Tóm lại, Tống gia mỗi ngày đều cười nói vui vẻ. Hai đứa bé hạnh phúc lớn lên trong sự thương yêu của mọi người.
Thấm thoát, Tống Dực và Chử Sở đã đến tuổi học tiểu học, khi đó tôi cũng đã lên sơ trung rồi, vóc dáng bắt đầu lớn nhanh như thổi, giọng nói cũng thay đổi. Bởi vì áp lực học tập, số lần tớ đi nhà chị cũng ít rất nhiều.
Lễ quốc khánh tôi thừa dịp có thời gian đi nhà chị, hai đứa trẻ không giống thường ngày ra nghênh đón tôi.
“Chị, Tiểu Dực và Sở Sở đâu?’’
Chử Duy Nhất chỉ chỉ phòng sách, “Vì ngày mai đi ra ngoài chơi nên đang làm bài tập đó mà.’’
Tôi bất giác bật cười, Tống Dực và Sở Sở không quan tâm đến học tập chút nào, không tới phút cuối tuyệt đối không làm bài tập.
“Em vào xem một chút.’’
Chử Duy Nhất đi phòng bếp cắt trái cây.
Tôi nhẹ nhàng mở chốt cửa, liền nghe được tiếng thì thầm truyền tới bên tai.
“Tiểu Dực anh viết bài tập số học, em viết bài tập ngữ văn, như vậy thì có thể nhanh chóng viết xong.’’
“Không được, nếu thế, mẹ và thầy đều sẽ nghi ngờ.”
“Nhưng chúng ta là song sinh mà, anh quên lúc trước chúng ta học thành ngữ rồi sao? Đây chính là thần giao cách cảm.’’
“Hình như có chút đạo lý.’’
Tôi đẩy cửa ra, hai người kia lập tức ngưng trò chuyện. Đến lúc tôi đi vào, “Tiểu Dực, Sở Sở - “
“Cậu nhỏ - “ Chử Sở lập tức vọt tới trước mặt cho tôi một cái ôm thật to. “Cháu nhớ cậu lắm đó.’’
Tôi ôm lấy cô bé, nhìn Tiểu Dực.
“Cậu nhỏ.’’ Bé trai và bé gái chính là không giống nhau, Tiểu Dực chưa bao giờ biết nũng nịu.
“Viết bài tập xong rồi sao?’’
“Chưa ạ, bài tập nhiều ơi là nhiều.’’ Chử Sở nhíu chân mày xinh đẹp. “Cháu rất lo viết không xong ba sẽ không dẫn chúng cháu ra ngoài chơi.’’Tôi cười, không nói lời nào.
Chử Sở kéo tay tôi, “Nhưng cậu nhỏ đến rồi thì không giống vậy. Cậu nhỏ thông minh như vậy nhất định có thể giúp cháu nghĩ cách mà.’’
Tôi biết tôi lại cam tâm tình nguyện nhảy vào trong vòng của cô nhóc. Muốn tôi một học sinh sơ trung vậy mà viết đề bài của năm thứ nhất.
Tống Dực gãi gãi tóc, “Cậu nhỏ, cậu tốt thật.’’
“Tống Dực, ba cháu đâu?’’
“Ba cháu đến công ty rồi ạ, có chút việc, buổi chiều về.’’
Chử Sở mở miệng nói, “Ba nói tối về kiểm tra bài tập của chúng cháu. Hì hì – “
Tôi hơi lo lắng, không biết anh Khinh Dương có phát hiện là tôi viết hộ hay không.
Thời gian cứ ngày qua ngày, ba năm sau, tôi vào D trung, trường học hồi đó của chị và anh rể. Khi ấy, Tiểu Dực và Sở Sở đã lớp 4 rồi.
Hai đứa bé càng lớn càng đẹp, thành tích cũng rất tốt. Mặc dù không thích làm bài tập, nhưng thành tích mỗi cuộc thi lớn nhỏ đều luôn ở trước mấy cái tên ở lớp.
Chử Sở lớn lên xinh đẹp, tết một cái đuôi ngựa. Mỗi ngày cùng học chung tan học với anh trai. Lớp kế bên có một bạn học rất thích cô bé, bắt đầu tặng sô cô la tặng kẹo cho cô bé.
Tống Dực nổi giận, nhân lúc trong giờ nghỉ gọi cậu bé kia ra.
“Này, đừng tặng đồ cho em gái tôi nữa.’’
“Tôi tình nguyện, tôi thích, không được à.’’
“Cậu còn như vậy, tôi sẽ không khách khí với cậu.’’
“Tôi nể cậu là anh bạn ấy, tôi mới ra ngoài.’’
Hai cậu bé tranh luận từ ngôn ngữ đến quả đấm thăm hỏi sức khỏe, trên mặt đều bị thương. Thầy (cô) giáo gọi bọn họ tới phòng làm việc, nghiêm khắc phê bình một phen. “Có ai giống các em thế này không? Mới lớp 4 đã ẩu đả? Ngày mai gọi ba mẹ các em đến đây.’’
Chử Sở chờ Tống Dực ở cửa phòng làm việc, thấy cậu đi ra, khuôn mặt cô bé đầy vẻ lo âu, “Tiểu Dực, Tiểu Dực, anh có sao không?’’ Cô bé sờ trán cậu, “Có đau hay không?’’
Tống Dực toét khóe miệng, “Không đau.’’
Chử Sở tức giận, quay đầu thở phì phò nói với bạn học nam kia, “Cậu dám đánh anh tôi?’’
Cậu bé thẹn thùng cúi đầu, “Thật xin lỗi.’’
“Hừ.’’ Chử Sở ngẩng đầu, “Sau này còn như vậy không?’’
“Không!’’ Cậu bé dòm cô bé.
Chử Sở chép chép miệng, “Được rồi, cậu đừng tặng sô cô la cho tớ nữa. Nếu không ba tớ sẽ đến tìm cậu.’’
“Tớ biết rồi.’’ Cậu bé ồm ồm nói, “Vậy sau này chúng ta lớn lên tớ lại tặng cho cậu.’’ Nói xong cậu ta liền chạy đi.
Mặt trời ngã về tây, ánh chiều tà đầy trời.
Chử Sở và Tống Dực từng bước từng bước đi đến cửa trường học.
Tống Dực thở dài, “Thầy muốn tìm người lớn nói chuyện.’’ Cậu sợ ba sẽ trách cứ cậu.
Chử Sở chớp chớp mắt, “Anh yên tâm, em có cách.’’
“Cách gì?”
“Tìm cậu nhỏ.’’
“Việc này sao được chứ? Cậu nhỏ vẫn đang học mà.’’
“Cậu nhỏ cũng là trưởng bối, tại sao không thể.’’
Tống Dực nghĩ nghĩ hình như cũng có thể. “Vậy buổi tối em gọi điện thoại cho cậu nhỏ.’’
“Ừm. Tiểu Dực, sau này anh đừng đánh nhau nữa, đừng làm mình bị thương.’’ Chử Sở có chút khó chịu.
Tống Dực không để ý lắm, “Nhưng anh phải bảo vệ em, Sở Sở, anh là anh của em.’’ Người nhà họ Tống từ nhỏ đã dạy Tống Dực, bảo vệ em gái, bởi vì cậu là anh.
“Nhưng anh bị thương, em sẽ rất khó chịu.’’
Tống Dực cười. “Không quan trọng. Chúng ta về nhà nhanh chút đi. Nhớ đó, mấy vết thương này là do tự té trên giờ thể dục, đừng nói sai đấy.’’
“Em biết rồi.’’
Buổi tối sau khi đến nhà, Chử Duy Nhất phát hiện vết thương trên mặt con trai. Tống Dực và Chử Sở trăm miệng một lời là té trên giờ thể dục. Chử Duy Nhất thấy vết thương không lớn lắm thì không hỏi thêm gì nữa.
Tống Khinh Dương mở miệng nói, “Lần sau vào giờ thể dục phải cẩn thận một chút.’’
“Con biết rồi ba.’’ Tống Dực buồn buồn nói. Cậu luôn cảm thấy ba thích em gái hơn, hình như người trong nhà đều thích em gái hơn một chút.
Ngày hôm sau, tôi đi một chuyến đến trường tiểu học của bọn họ, gặp được chủ nhiệm lớp của Chử Sở.
Chủ nhiệm lớp kinh ngạc nhìn tôi, “Cậu là phụ huynh của Tống Dực?’’
Tôi gật đầu một cái, “Chào thầy (cô), em là cậu nhỏ của cậu bé. Chuyện ngày hôm qua em đã nghe nói rồi, cũng đã nói với Tống Dực, lần sau cháu sẽ không xung động nữa.’’
“Tống Dực là sợ cha mẹ biết mới mời cậu tới nhỉ.’’
Tôi cười cười, “Thầy (cô), em tới cũng không sai.’’
“Haiz, cậu bé này còn thật thông minh.’’ Cùng thầy (cô) trò chuyện một lát, tôi mới đi. Trước khi đi, chủ nhiệm lớp nói, “Lần sau không được phá lệ đâu.’’
Có thêm lần nữa, tôi nhất định phải đánh Tống Dực một trận.
Chuyện này xem như đã qua. Tôi đã trò chuyện với Tống Dực, nói cho cậu bé đánh nhau cũng không thể giải quyết vấn đề, cậu bé chỉ buồn bực nói đã biết.
Tôi cũng không biết trẻ con bây giờ rốt cuộc đang suy nghĩ gì, chỉ là cảm thấy so với Sở Sở hoạt bát, Tiểu Dực rõ ràng có chút nội liễm.
“Tiểu Dực, cậu biết giờ cháu đã lớn rồi, có ý kiến của mình, bây giờ cũng không chịu nói chuyện cùng cậu nhỏ nữa.’’
“Không phải đâu, cậu nhỏ.’’ Tống Dực cúi đầu, giọng nói buồn rầu, “Có phải các cậu đều thích Sở Sở hay không?’’
Tôi bất giác ngớ ra vài giây, “Vậy cháu thì sao? Cháu thích Sở Sở không?”
“Em ấy là em gái cháu, dĩ nhiên cháu thích rồi.’’
“Cảm tình của chúng ta đối với các cháu đều giống nhau, chỉ là cái thế giới này có vài người không giỏi biểu đạt, cách thổ lộ tình cảm khác nhau, bởi vì cá tính của mỗi người cũng không giống nhau.’’
“Lần trước Sở Sở té ngã ba bôi thuốc cho em ấy, nhưng ba chỉ hỏi cháu một câu.’’
Thì ra là như vậy.
“Ba cháu tin tưởng cháu, ba cháu cho rằng cháu là con trai. Chẳng lẽ không đúng sao?’’
“Đương nhiên rồi, cháu là con trai.’’
“Tốt lắm, chờ cháu lớn lên thì cháu sẽ hiểu, bây giờ phiền não tất cả đều là nhàm chán.’’