Anh nói về chuyện ở cao trung. Đáy lòng đã từng tưởng rằng quá khứ đau khổ, hôm nay lại có loại ngọt ngào khổ tận cam lai.
Anh đi lên sân thượng lớp các cô thấy cô, cô đơn đứng một mình ở đó.
Cô bưng cà phê đi ngang qua phòng học của bọn họ, anh cố ý đi qua bên cạnh cô, kết quả cà phê đổ trên quần áo của anh, cô vẫn chẳng nhớ anh.
...
“Nếu như chúng ta không gặp nhau thì sao?’’ Cô hỏi.
Im lặng rất lâu.
Anh mở miệng,”Thế thì sợi dây chuyền này anh sẽ vẫn cất kỹ. Lúc ba mươi tuổi, anh sẽ đi hẹn hò.’’ Sự thẳng thắn của anh, Chử Duy Nhất khẽ cắn môi.
“Lúc này không nên nói một ít lời dỗ ngọt à?’’ Cô khẽ nhíu mày, thở phào nhẹ nhõm, “Thật ra em cũng từng nghĩ cả đời không kết hôn.’’
Tống Khinh Dương nắm chặt tay cô, ánh mắt sâu lắng như đêm đen, “Cho nên đây là an bài của trời cao.’’
“Nhất định là lần trước chúng ta đã ngoái đầu nhìn nhau quá nhiều.’’ Chử Duy Nhất chớp mắt bình tĩnh nói.
Hai người nói lời ngốc cả đêm, rạng sáng mới đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm Chử Duy Nhất tỉnh dậy, cảm xúc lạnh lẽo trên cổ, khóe miệng cô hơi nhếch lên. Anh vẫn đang ngủ say, khóe miệng mím chặt. Chử Duy Nhất khe khẽ lấy ra một cái hộp, thật ra cô cũng có chuẩn bị quà. Trước đây bà nội để lại chuỗi tay cho cô, cho một nửa kia của cô sau này. Lá con cây tử đàn gửi gắm nỗi nhớ nhung sâu sắc.
Lúc Tống Khinh Dương tỉnh lại, liền phát hiện trên tay mình xuất hiện một thứ khác, anh híp mắt lại, một nụ cười tươi rói nơi khóe miệng.
Buổi chiều bạn Tống Khinh Dương gọi điện đến hẹn anh đi đánh cầu lông, anh nói, “Tớ hỏi bạn gái tớ đã.’’
Chử Duy Nhất đang đánh máy, tập trung tinh thần viết cảnh hôn, lúc Tống Khinh Dương đi tới, cô hoàn toàn không phát hiện ra.
“Buổi chiều có thời gian đi luyện tập chút không?’’ Anh vừa lên tiếng, Chử Duy Nhất sợ hết hồn.
“Viết gì thế?’’ Tống Khinh Dương thấy cô sửng sốt.
Mặt Chử Duy Nhất nóng lên, “Không có gì, không có gì.’’ Cô ngước mắt lên rồi lắc lư cái cổ, “Đi đâu thế?’’
“Mấy người bạn hẹn anh đi đánh cầu lông.’’ Anh nhìn cái cổ của cô.
Chử Duy Nhất suy nghĩ một chút, “Được. Nhưng mà kỹ thuật của em không tốt, đại học buộc phải tự luyện tập, học tự chọn chọn lớp cầu lông. Tốt nghiệp rồi rất ít chạm vào.’’
“Không sao, có anh ở đây.’’ Anh cười.
Ăn cơm xong, hai người đi bách hóa mua quần áo thể thao, kiểu tình nhân, đứng cạnh nhau, nhất thời làm mắt người trước mặt sáng lên. Người bán hàng khen không ngừng.
Đến sân vận động, những người đó đã thấy hai người từ xa xa, không nhịn được đều nhìn sang.
Chử Duy Nhất cười với mọi người, “Chào mọi người.’’
“Ái chà, tối hôm qua đã nghe nói, truyền khắp trong đám bạn rồi, cậu quen với một bạn gái xinh đẹp.’’
Thì ra mọi người hẹn anh ra ngoài chính là có dụng ý khác.
Hôm nay được bốn tổ, cả trai lẫn gái.
Tống Khinh Dương vẫn rèn luyện liên tục, cho nên thể lực tốt, Chử Duy Nhất thì không, sau khi đánh hai mươi phút, bọn họ liền bại bởi đối thủ, Chử Duy Nhất cũng không có sức để đánh tiếp, ngồi ở một bên nghỉ ngơi.
Cô hơi thở dốc, nhìn đằng xa, anh chạy nhanh trên sân bóng, đón bóng vừa nhanh vừa chuẩn.
“Lúc ở Đức không có tiết học, cậu ấy sẽ đi chơi bóng.’’ Một giọng nói êm tai truyền đến bên tai cô, Chử Duy Nhất quay đầu lại, thấy một cô gái đi tới bên cạnh.
Cô cười đáp lại.
“Xin chào, Tang Lạc.’’ Cô gái khẽ mỉm cười, mặt mày giãn ra, rất thoải mái.
“Xin chào, Chử Duy Nhất.’’
Tang Lạc ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt nhìn về phía sân bóng, không nói thêm gì nữa.
Chử Duy Nhất nhìn thoáng qua cô ấy, cô ấy chỉ vuốt ve bình nước khoáng trong tay.
Đến khi bọn họ so tài xong mới qua đây, Chử Duy Nhất đưa khăn mặt, “Uống chút nước đi.’’ Tống Khinh Dương nhận lấy.
Mọi người không dấu vết lướt nhanh qua, “Hôm nay người thua phải nhận trừng phạt.’’
Tống Khinh Dương cười, “Không thành vấn đề.’’
“Vậy đi thôi. Tang Lạc có đi không?’’
Tang Lạc dịu dàng cười, “Đi chứ. Hiếm khi Tống Khinh Dương mời khách, sao tớ lại không đi.’’
Bọn họ đi một quán cơm có phòng riêng. Chử Duy Nhất lại không biết thành phố D có một tiệm cơm như thế. Sân nhà sâu hút, bầu không khí có vẻ thoải mái. Lác đác chẳng có mấy người khách.
Sau khi mọi người ngồi xuống, vừa gọi món ăn vừa nói chuyện.
Những người bạn của Tống Khinh Dương rất sôi nổi, mãi chẳng thiếu đề tài. Biết hai người làm cùng một công ty, kinh ngạc nói, ’’Thì ra là tình yêu nơi văn phòng.’’
Tống Khinh Dương mím môi cười.
Chử Duy Nhất giải thích, “Chúng tôi không cùng một bộ phận.’’
“Ngày thường Tống Khinh Dương như thế nào? Nghiêm túc không?’’
Chử Duy Nhất lúng túng, “Rất bình thường.’’
Tống Khinh Dương khoát tay lên trên ghế của cô, dáng vẻ thảnh thơi.
Ánh mắt Tang Lạc lúc lướt qua họ hơi chậm lạI, “Chúng ta chơi trò chơi đi?’’
Chử Duy Nhất chưa từng chơi, Tống Khinh Dương nghiêng tai nói rằng, “Không sao đâu, rất đơn giản.’’
“Vậy bây giờ bắt đầu đi!’’ Quan toàn tuyên bố.
Ván đầu tiên, Chử Duy Nhất rút được dân thường, kết quả, người khác đều xác nhận cô là kẻ giết người, vô tội mà chết. Mà Tống Khinh Dương rất bình tĩnh, một mực xoay chuyển. Sau cùng Tống Khinh Dương rút được cảnh sát thắng lợi cả tổ.
Quan toàn tuyên bố, “Kẻ giết người nhận trừng phạt.’’
“Thị lực Tống Khinh Dương cậu quá tốt rồi.’’
Tống Khinh Dương cười cười, quay đầu lại hỏi, “Hiểu rồi chứ?’’
Chử Duy Nhất gật đầu, “Phù hộ em rút được dân thường.’’ Cô không muốn nhận trừng phạt hiếm lạ kỳ quái.
Ván thứ hai bắt đầu, Tống Khinh Dương lại rút được cảnh sát, kết quả kẻ giết người đều quyết định giết anh, sau đó mọi người lại ăn ý giết Chử Duy Nhất.
Kết quả ván này, kẻ giết người thắng.
Dường như mọi người cũng đang chờ kết quả như vậy.
“Ái chà chà, đây là ánh mắt gì hả! Dũng cảm! Một nụ hôn! Hai cô gái sát thủ, mặc cho Khinh Dương cậu chọn!’’
Chử Duy Nhất ngẩn người, Tang Lạc mím khóe môi không nói lời nào, lông mi cong cong run run. Mấy năm trước, bọn họ du học ở Đức, lúc đó anh cũng nhận trừng phạt với cô.
Cái ôm kia, cô vẫn nhớ.
Tống Khinh Dương bất đắc dĩ lắc đầu, biết bọn họ đã quyết tâm làm khó bọn anh.”Hôm nay là bọn họ cố ý.’’
Mọi người hài hước nhìn bọn họ, cùng đợi.
Hai tay Tống Khinh Dương ôm lấy Chử Duy Nhất, nghiêng người, dán lên khóe môi của cô, lướt qua rồi dừng lại ngay. Khuôn mặt cô ửng đỏ, nhìn đường nét của anh.
“Người tiếp theo nhận trừng phạt!’’ Mọi người lại nhìn Chử Duy Nhất.
Chử Duy Nhất yên lặng, “Không phải là mới vừa nhận trừng phạt rồi sao?’’
“Không tính, đó là trừng phạt của bạn trai cô.’’
Chử Duy Nhất dĩ nhiên không lời chống đỡ.
“Chúng tôi đối đãi đặc biệt với con gái, như vậy đi, chọn thành thật mọi người thấy thế nào?’’
Mọi người vắt hết óc nghĩ câu hỏi, Tang Lạc lại đột nhiên mở miệng hỏi, “Hai người quen nhau như thế nào?’’
Chử Duy Nhất thở phào nhẹ nhõm, vấn đề này cũng được không phải là khó.
“Tang Lạc cậu phải nhận trừng phạt sao lại đưa ra câu hỏi?’’
Người bên cạnh nói, “Được rồi, Duy Nhất lần đầu tiên đến đây, mọi người không nên làm khó cô ấy. Tớ cũng muốn biết bọn họ quen nhau thế nào.’’
Chử Duy Nhất ho khan,”Chúng tôi cùng trường cấp 3.’’
“À! Yêu sớm!’’
“Không không! Khi đó tôi không biết anh ấy, quen nhau khi ở ngày kỷ niệm thành lập D trung.’’
“Thì ra là thế, như vậy là cậu ta chủ động?’’
Chử Duy Nhất rất lúng túng, chưa bao giờ biết người lớn như vậy rồi sao đại quái như vậy.
“Được rồi! Vấn đề của các cậu hơi nhiều!’’ Tống Khinh Dương mở miệng, “Thời gian không còn sớm nữa có thể về rồi.’’
Tang Lạc ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt cứng ngắc.
Chử Duy Nhất đi toilet, trong lúc nhất thời bầu không khí không sôi nổi giống vừa rồi.
Tang Lạc nhẹ nhàng mở miệng, “Trước đây cậu nói cậu có người thích rồi chính là cô ấy sao?’’
Tống Khinh Dương thu lại vẻ mặt, không trả lời.
Gặp phải người mình thích là hạnh phúc, nhưng mà người đó lại không thích mình, là may mắn hay là bất hạnh?
Lúc ra về, mọi người lại hẹn lần sau ra ngoài so tài, cuối cùng từng người tạm biệt với Chử Duy Nhất.
“Có mệt không?’’ Tống Khinh Dương hỏi.
Chử Duy Nhất lắc đầu, “Em phát hiện em không quá nhanh nhạy, hay là những người bạn của anh quá xảo quyệt.’’
Tống Khinh Dương cười, một lát mới lên tiếng, “Bọn họ muốn giới thiệu không ít bạn gái cho anh.’’
Chử Duy Nhất trợn to hai mắt.
Tống Khinh Dương kiêu ngạo nói, “Anh từ chối hết.’’
Cô vội vàng chuyển trọng tâm câu chuyện, “Thứ năm ba em về.’’
“Rốt cuộc cần gặp người lớn trong nhà rồi?’’ Tống Khinh Dương chớp mi, khóe miệng là nụ cười gian xảo.”Bác trai có sở thích gì?’’
“Anh không cần khẩn trương, ba em rất dễ gần, con người ông ấy rất đơn giản. Ông ấy học địa chất, đi rất nhiều nơi, kinh nghiệm sống cũng nhiều.’’
Tống Khinh Dương nhíu mày, “Hai ngày nay anh phải bổ sung kiến thức một chút. “Thăm dò phát hiện’’ “Con người và tự nhiên’’ còn tiết mục gì nữa?’’
Khóe miệng Chử Duy Nhất giật giật, “ Thế giới động vật.’’ Nói xong cô liền vui vẻ.
Mong muốn lớn nhất của ba chính là cô hạnh phúc, cho nên, người cô chọn, ông nhất định sẽ vừa lòng.
Thần kinh Chử Duy Nhất căng ra, cách vài ngày mới biết, vẻ mặt Tang Lạc nhìn Tống Khinh Dương, muốn nói lại thôi, mắt chứa gợn sóng.
À! Thì ra cô ấy thích Tống Khinh Dương!
Tống Khinh Dương không nói, cô tự nhiên cũng sẽ không hỏi. Đây là tín nhiệm của hai người. Nếu quả thật có gì đó, thì đã xảy ra từ lúc bọn họ du học ở Đức rồi.
Cuối tháng tám, cha Chử về. Chử Duy Nhất xin hai tiếng đến trạm xe đón ông trước giờ. Nửa năm nay Cha Chử vẫn bôn ba bên ngoài, cả người đen hẳn.
Chử Duy Nhất nhìn ba cô, ê ẩm trong lòng. Sau khi cha mẹ ly hôn, tâm tư của cha Chử đầu đặt hết vào công việc.
“Ba- “ Cổ họng cô nghẹn ngào.
Cha Chử ôm con gái vào lòng, lòng đầy xúc động, trong lòng chua xót khôn nguôi. “Con gái của ba càng ngày càng đẹp.’’
Thầy của sở Nghiên cứu nói, “Lão Chử, con gái tới đón ông à, vẫn là con gái tốt!’’
Cha Chử cười, khóe mắt đọng lại dấu vết của năm tháng.
Hai cha con cô về nhà, trong nhà vắng vẻ. Trước đó vài ngày Chử Duy Nhất cũng đã tìm người giúp việc đến quét qua.
“Sau khi về đã quen chưa?’’
“Rất tốt ạ.’’ Chử Duy Nhất quan sát ba. “Ba, bây giờ ở bên ba trông con tươi đẹp quá.’’
Cha Chử sờ sờ mặt, “Là nắng ăn đen, giống như người Châu Phi vậy.’’
Chử Duy Nhất vui vẻ, “Nếu không thì buổi tối đắp mặt nạ dưỡng trắng?’’
Cha Chử bật cười, ông phát hiện con gái có chút thay đổi, không giống trước đây. “Có chuyện gì muốn nói với ba ba không?’’
Chử Duy Nhất thè lưỡi, hiểu con gái không ai bằng cha. “Ba, con có bạn trai rồi.’’
Mặt mày cha Chử hất lên, “Con gái của ba sao có thể không tìm được bạn trai? Là thằng nhóc nhà ai may mắn thế?’’
Chử Duy Nhất cảm thấy ba càng ngày càng hài hước. “Ba, anh ấy tên là Tống Khinh Dương.’’
“Tên rất quen.’’
“Ba à, không phải là ba nghĩ đến nước gội đầu gì đó chứ?’’
“Đúng đúng, ta nói thảo nào xuôi tai như thế chứ.’’
“Anh ấy là khinh trong khinh khoái, dương trong phi dương. Không phải là nước gội đầu kia đâu.’’
Cha Chử nhìn vẻ mặt Chử Duy Nhất nói chuyện không khỏi hiểu ý cười, “Tên đúng là không tệ, cũng không biết con người thế nào?’’
Chử Duy Nhất khẩn trương nói, “Rất tốt ạ, vừa cao vừa đẹp trai! Biết ba về, anh ấy đã đặt chỗ ăn cơm rồi, buổi tối cùng nhau ăn cơm. Thế nào ba?’’