Cuối tháng bảy, nhiệt độ thành phố D giảm dần mấy độ, không nóng bức như trước nữa, khoan khoái hợp lòng người.
Cuối cùng Chử Duy Nhất phải dời xa cái sân chứa rất nhiều hối ức tốt đẹp lúc cô còn nhỏ. Cây nho và dây leo xanh biếc bò đầy một mặt tường, cô vuốt ve nhè nhẹ, chẳng muốn rời đi. Năm ấy cô ra đời, cha chính tay trồng cây nho leo, sau cùng để nó cùng biến mất với căn nhà này.
Sau khi Chử Duy Nhất từ chức liền nhận được tin của Lý hiệu trưởng, đại khái là chủ nhệm toàn soạn báo chào hỏi với ông, đương nhiên cũng không nói gì đến chuyện cô bị đồng nghiệp cũ ở tòa soạn báo chèn ép.
Lý hiệu trưởng hỏi, “Duy nhất, công ty lần trước chú đề cập tới, cháu có thể dừng lại cân nhắc một chút?’’
Chử Duy Nhất phút chốc im lặng, “Chú Lý, nửa tháng sau cháu mới có thể đến báo danh được không?’’
Lý hiệu trưởng vừa nghe cô chịu đi, “Có thể, chú nói với bên kia một chút. Cứ quyết định như vậy. Chủ nhật, chú và mẹ Lý qua đó giúp cháu dọn nhà?’’
“Chú Lý, không cần đâu ạ, cháu tìm công ty dọn nhà, hơn nữa có bạn đến giúp ạ.’’
“Ai thế?’’
“Bạn học cao trung của cháu.’’
Lý hiệu trưởng không hỏi kỹ thêm, “Vậy được, có việc gọi điện cho chú hoặc là Lý Mạo. Được rồi, có phải ba cháu sắp về rồi hay không?’’
“Ừm, mấy ngày trước ba gọi cho cháu một cú điện thoại, đầu tháng tám sẽ trở về từ Tây Tạng.’’
“Không đến mấy năm là về hưu, còn chạy ngược chạy xuôi. Trở về chú nói chuyện đàng hoàng với ba cháu.’’
Chử Duy Nhất cười, “Ba cháu có quyết định này rồi.’’
“Vậy cứ thế đi, chú cũng không muốn nói nhiều. Chuyện công việc chú sẽ liên lạc với cháu sau.’’
Tống Khinh Dương, em muốn trở thành đồng nghiệp với anh.
Buổi sáng hôm đó, cuộc họp thường kỳ của Tống Khinh Dương kết thúc. Boss giữ anh và Sở Mặc lại.
“Công ty chuẩn bị tuyển một người mới, hai người các cậu ai dẫn dắt đây?’’
“Nam hay nữ?’’ Sở Mặc hỏi.
“Cậu còn xem giới tính sao?’’
“Con gái tôi có thể cân nhắc đôi chút.’’ Sở Mặc nói đùa.
“Con gái, tôi chưa từng gặp, nhưng mà nghe nói là một cô gái xinh đẹp.’’
Ngón tay Sở Mặc gõ vào bàn một cái nhẹ, “Tống, cậu thấy thế nào?’’
“Tôi không có hứng thú.’’ Anh từ chối thẳng thừng.
Khóe miệng Sở Mặc hơi động, “Ok. Vậy tôi làm.’’
Boss đứng lên, “Vậy giao cho cậu. Tư liệu ở phòng làm việc của tôi, cậu đi theo tôi cầm về.’’
Sở Mặc thấy tên trên tờ giấy kia, không khỏi mỉm cười, thật khéo.
Boss cũng thấy vẻ mặt của anh, “Sao thế?’’
“Thế giới thật nhỏ.’’
“Quen sao?’’
“Ừm.’’
“Thế thì rất tốt. Tôi nói thật với cậu, cô gái này là Lý hiệu trưởng D trung giới thiệu, cha cô ấy là chuyên gia cục địa chất tỉnh tên là Chử Sâm, trước đây tôi cũng có tiếp xúc mấy lần. Mẹ cô ấy là bác sĩ tim mạch trứ danh, cha mẹ vợ tôi lần trước chính là đăng ký tên của bà ấy.’’
Lại có tầng quan hệ dày đặc này. Thảo nào boss bất mãn nhất đi vào bằng quan hệ muốn đích thân chào hỏi.
“Tôi hiểu rồi.’’
“Ý của lão Lý bên kia với tôi là để cho cô ấy đi theo Khinh Dương, hai người là bạn học cao trung. Khinh Dương cậu ta không muốn thì bỏ qua, con gái nhà người ta cũng bớt phải theo chịu tội.’’
Sắc mặt Sở Mặc ôn hòa như một, “Ông yên tâm.’’
Chử Duy Nhất quét dọn vệ sinh phòng mới, ngày mai sẽ phải dời đến đây, phòng hơn năm mươi bình, phong cách giản lược, phòng ngủ và phòng làm việc là kiểu mở, rộng rãi sáng sủa. Mới vừa bận hết phân nửa thì nhận được một cuộc gọi, có phần quen mắt.
“Xin chào –
Đầu bên kia chưa nói chuyện ngay.
“Ai thế?’’
Chân mày Sở Mặc nhíu lại, “Chử Duy Nhất, vậy mà cô xóa số của tôi.’’
Chử Duy Nhất nghe được giọng nói, bị người khác vạch trần ngay mặt, vẫn có chút ngại. “Hai ngày trước điện thoại di động của tôi hư rồi, lấy lại từ cửa hàng, số điện thoại cũng mất hết.’’
Sở Mặc sao mà tin cô được, “Ngày mai có rãnh không? Cùng nhau ăn một bữa cơm.’’
Chử Duy Nhất khẩn trương đứng ở bên này, nắm nắm khăn lau trong tay, “Ngày mai tôi không có thời gian.’’ Giọng của cô hơi nhỏ.
Bên kia lại yên lặng trong chốc lát.
“Được rồi, hôm nào lại gặp.’’ Dừng một chút, “Hoa lần trước tôi tặng cho cô có thích không?’’
“Hoa gì?’’
“Hoa hồng?’’
Chử Duy Nhất quay đầu lại nhìn hoa hồng đỏ nở rộ trên bàn cơm, trong lòng ngổn ngang. A, cô vẫn cho là Tống Khinh Dương tặng.
“Cám ơn.’’ Cô cắn răng mà nói.
“Không cần khách khí, tôi đang theo đuổi em.’’ Sở Mặc cúp điện thoại.
Chử Duy Nhất:...
Haizz, xem mắt hay không đều phiền toái.
Một đêm trước ngày dọn nhà chính là buổi tối thứ sáu, Ninh Ninh lại được đưa tới nhà cô. Si Thanh Viễn mặc quần áo thường, khí độ bất phàm. “Ninh Ninh biết ngày mai em phải rời khỏi chỗ này, muốn đến chơi với em.’’
Khuôn mặt Ninh Ninh hưng phấn, “Chị, chị đừng buồn, đêm này em ở cùng chị.
Chử Duy Nhất vò vò đầu cậu.
Si Thanh Viễn nhìn ngắm mặt cô, hai hàng lông mày cau lại, “Bị thương à?’’
Chử Duy Nhất bất đắc dĩ ừ một tiếng, “Không cẩn thận va phải.’’ Chuyện đã qua cũng không cần nói ra, tránh cho bọn họ lo lắng, dù sao mình cũng không có chuyện gì.
Anh đang tự nghiên cứu tình trạng vết thương của cô, một lát mới mở miệng, “Ngày mai lúc nào dọn nhà?’’
“Công ty dọn nhà nói là mười giờ đến.’’
“Cần giúp một tay không?’’ Anh híp mắt, trong mắt mang theo nét buồn tẻ.
“Không cần đâu ạ, anh đi làm bận rộn như vậy, em tìm người khác giúp rồi.’’ Chử Duy Nhất đáp.
Si Thanh Viễn không nói gì nữa, “Anh quay về bệnh viện trực ban, hai người nghỉ ngơi cho tốt.’’ Nói xong, anh đi. Cửa sắt xưa cũ lần thứ hai khép lại.Ninh Ninh ngồi ở trên bàn đu dây, đung đưa chậm chậm.
“Sao anh trai gần đây không vui thế hả chị?’’ Cậu khẽ khàng nói.
Chử Duy Nhất nói lầm bầm, “Bởi vì chúng ta đều trưởng thành.’’
“Lớn rồi sẽ không vui nữa sao? Vậy em không muốn lớn nữa.’’
“Không phải. Ninh Ninh lớn rồi, sẽ có một cô gái khác ở bên em. Em sẽ rất vui vẻ.’’
Có một người ở bên em, mãi đến mai sau này.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tống Khinh Dương lái xe đến chỗ của Chử Duy Nhất.
Đèn hoa mới sáng, bóng đêm ngập tràn, gió đêm mềm mại như sa.
Ven đường một bóng người cao lớn đang đi, Tống Khinh Dương phóng hết tốc độ xe, dư quang nhìn chăm chú vào phía trước.
Anh đến rồi, xe dừng lại.
Si Thanh Viễn quay đầu lại nhìn thấy anh, bước chân cũng dừng lại. Tống Khinh Dương bước xuống từ trong xe, đi đến. “Bác sĩ Si, chào anh.’’
“Tống tiên sinh, chào cậu.’’
Trăng sáng sao thưa, hai người đàn ông khí chất sáng sủa nhìn nhau, bóng dáng cao lớn chiếu trên mặt đất, kéo dài yên lặng.
Si Thanh Viễn mở miệng, “Ninh Ninh đã nhắc cậu với tôi.’’
Tống Khinh Dương mỉm cười, “Cậu nhóc kia rất có địch ý với tôi.’’
“Thằng bé rất thích cậu.’’ Si Thanh Viễn cười ý tứ sâu xa, giơ tay lên, “Đưa thuốc cho cô ấy, một ngày thoa hai lần, tan máu tụ.’’
Tống Khinh Dương nhận lấy, hộp thuốc mang theo nhiệt độ ấm áp.
Si Thanh Viễn khẽ mím môi mỏng, nở nụ cười hời hợt, “Đừng nói là tôi mua.’’
Con ngươi Tống Khinh Dương lóe lên ánh sáng, chợt nghe anh ta nói thêm, “Tôi không hy vọng cô ấy bất kỳ gánh nặng nào.’’ Lúc nhìn thấy khung cảnh bọn họ ở bên nhau, tim anh bắt đầu co mạnh. Ánh mắt Duy Nhất nhìn Tống Khinh Dương, làm người đứng xem, Si Thanh Viễn thấy rất rõ ràng. Một ánh mắt đã bán đứng cô. Cho tới bây giờ cô chính là người không giỏi che giấu chính mình.
“Cám ơn.’’ Ánh mắt Tống Khinh Dương phức tạp, trầm giọng trả lời, trong lòng đối với Si Thanh Viễn cũng là một loại tâm tình khác.
Anh đứng trước cửa sắt, ngọn đèn bám bụi trong sân phát ra tia sáng ấm áp.
Ninh Ninh ngồi trong chậu gỗ, “Chị, cuối tuần chúng ta đi bơi đi?’’
“Chị không biết bơi.’’
“Em dạy cho chị, giống như vậy – “ Ninh Ninh bơi hai cái trong nước, “Rất đơn giản.’’
Chử Duy Nhất thoa sữa tắm cho cậu, “Ninh Ninh, em không thể ăn đồ ăn vặt nữa, ăn nữa béo thêm bơi cũng chẳng nổi đâu.’’
Tống Khinh Dương:...
Bên trong không còn tiếng trò chuyện, Chử Duy Nhất đi vào nhà. Tống Khinh Dương đẩy cửa, cửa sắt phát ra âm thanh ma sát.
“Ai thế!’’ Vẻ mặt Ninh Ninh khẩn trương, hai tay che bộ phận quan trọng của mình.
“Là anh.’’ Tống Khinh Dương nhìn thằng nhóc khắp người toàn thịt kia nở nụ cười.
“Anh Tống, em đang tắm.’’ Ninh Ninh xấu hổ.
Chử Duy Nhất cầm quần áo đi ra, thấy anh, quần tây màu đen, áo sơ mi trắng, tựa như đi ra từ trong TV. Cô thất thần nhìn mấy lần, mỉm cười bước vài bước tới, “Anh uống rượu.’’
“Nửa ly.’’ Anh đành chịu, lỗ mũi cô linh thật. Cầm lấy quần áo trong tay cô, “Anh làm cho.’’
Chử Duy Nhất thu dọn đồ đạc.
Tống Khinh Dương mặc quần lót cho Ninh Ninh, thằng nhóc kia kéo kéo quần nhỏ, “Nhỏ, chen đến chim nhỏ của em rồi.’’
Chử Duy Nhất không nói ra lời, ngược lại Tống Khinh Dương mất vài giây giữ bình tĩnh, anh ho khan một tiếng, “Ngày mai đi mua cỡ lớn cho em, đêm nay chấp nhận chút thôi.’’ Anh nghiêng đầu ánh mắt nhìn về Chử Duy Nhất, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, “Lời nói trẻ con, hóa ra thằng nhóc rất thích đùa.’’
Chử Duy Nhất:...
Buổi tối, để kỷ niệm một đêm cuối cùng, bạn nhỏ Ninh Ninh mạnh mẽ yêu cầu, ba người ngủ với nhau.
Chử Duy Nhất hắc tuyến đầy đầu, “Anh ấy không mang theo quần áo tắm rửa, không thể ngủ ở đây.’’
Tống Khinh Dương rất bình tỉnh nói, “Trong xe anh có một bộ quần áo để tắm rửa.’’
Chử Duy Nhất mang ý trách móc nhìn anh.
Ninh Ninh ngủ ở giữa, nắm lấy tay hai người, “Ở nhà em với ba mẹ hay ngủ như thế, ngủ ngon, chị, ngủ ngon, anh.’’ Một lát mà cậu đã ngủ rồi.
Ánh trăng tiến vào từ kẽ hỡ rèm che, đêm, yên tĩnh như thơ.
Chử Duy Nhất lại không buồn ngủ chút nào, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cũng không biết bao lâu, cô khẽ lật người.
“Không ngủ được, tương lai về sau, thật không về nhà này nữa rồi.’’ Cô cúi đầu lẩm bẩm.
Tống Khinh Dương xuống giường, bên kia truyền đến tiếng động. Anh dời Ninh Ninh cách vị trí của cậu đôi chút.
Chử Duy Nhất hỏi, “Sao thế?’’
Anh chạy tới bên này, “Trở lại vị trí thuộc về anh.’’ Anh nằm xuống bên cô, tay phải ôm hông của cô. Có thể là liên quan đến uống rượu, đêm nay thân nhiệt của anh so với mọi khi nóng hơn đôi chút.
Chử Duy Nhất đưa lưng về phía anh, anh từ sau ôm lấy cô. Hơi thở ấm áp thổi trên cổ cô, tê tê.
Mái tóc dài của cô tùy ý phân tán, mùi thơm thanh u phân tán trong không khí. Tống Khinh Dương hít sâu một hơi, hơi gần kề cô, da thịt nơi lòng bàn tay trắng trẻo mà mịn màng.
“Khai giảng lớp mười một, anh tìm em trong đội ngũ lớp em nửa ngày cũng không tìm được.’’
Thân thể Chử Duy Nhất cứng đờ.
“Lúc tan hội, trở về phòng học ngồi trên bàn, nhìn ngoài cửa sổ, kết quả lúc sắp lên lớp, anh thấy em, đi qua từ cửa sổ phía trước lớp anh, vậy mà em cắt tóc rồi.’’ Tay anh từ từ sửa lại mái tóc dài của cô, nhớ đến mà chuyển động.
“Thật ra anh vẫn thích em tóc dài.’’
Chử Duy Nhất khẽ chuyển thân, “Anh có đam mê tóc dài sao?’’ Cái khẽ động này, cô hoảng sợ cảm giác được thứ nóng nóng đang chống dưới thân mình, cô quẫn bách muốn rời khỏi, nhưng anh lại dính sát.
Hai người biết rõ đây là biến hóa của thân thể.
Chử Duy Nhất cảm thấy mình giống như đưa thân vào lò lửa vậy.
“Anh vẫn còn nhớ em, lúc em tóc dài, lúc em tóc ngắn. Mấy năm nay vẫn khắc trong đầu, chẳng gạt đi được. Ngày đó thấy em trên sân thượng, em lại quay đầu gọi nhầm anh là thầy. Thì ra, em vẫn chẳng biết đến anh.’’
Khoảng cách bọn họ từng gần như vậy, lại xa như thế.
Chử Duy Nhất kinh ngạc, cổ họng chua chua. Thì ra, từ khi đó anh đã thích mình thật. Trong tai vang lên tiếng ong ong, một loại tâm tình mãnh liệt đánh thẳng vào đại não cô.
Cô từ từ xoay người lại, nhắm mắt, nhướn cằm lên, từng chút từng chút hôn khóe môi anh, hơi lạnh như sương.