Thời khóa biểu của sinh viên năm nhất đại học F vừa có, đã an bài đời sống sinh hoạt cho tân sinh viên trong vài tháng liền, một tuần ba bữa ăn vội vàng, nếu không sẽ bỏ lỡ tiết học đầu tiên của ngày.
Tân sinh viên oán thán kêu than, trong đó đặc biệt là những lời oán niệm sâu nặng với các thầy các cô năm cấp ba—-
“Nói cái gì mà đại học chính là cuộc sống hạnh phúc, chính là thiên đường, muốn chơi thế nào cũng được hết? Vậy thì giải thích hộ cái tại sao tôi đây phải chịu cảnh mỗi tuần năm ngày một ngày 8 tiết, giờ nghỉ trưa cũng không đủ nữa?”
“Quả nhiên mấy câu thiên đường cuộc sống mà thầy cô cấp ba nói đều là dối trá.”
“Này là hại thiếu nam thiếu nữ ngây thơ đó!”
“…..”
Oán niệm thì thế nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục, huống hồ chi sinh viên đại học F đều là những thành phần nổi bật—— miệng nói không muốn, nhưng thử đi thăm một chuyến các phòng ký túc xá hay thư viện xem, thân thể còn thành thật cần mẫn hơn bất kỳ ai khác.
So với bọn họ, Đàm Lê lại có tí không quen.
Thành tích của cô cho đến bây giờ đều không tiếp xúc tới các bạn học sinh khác. Thật ra thì ngoại trừ toán, lý và hóa gần như đạt điểm tối đa ra, các môn ngoại ngữ, văn học và sinh học của cô đều thấp hơn các bạn khác nhiều.
Vậy nên hình thức học đại học mà Đàm Lê tự đưa ra cho mình rất đơn giản: Khoa học tự nhiên dựa vào thiên phú, trí nhớ dựa vào đầu óc, còn lại tùy duyên đi.
Mà khi học chương trình đại học rồi, đối với cô thì đại số tuyến tính khá đơn giản, vật lý đại học cũng không khó lắm, chỉ có….
Đàm Lê cắn bút nhìn nhìn chằm chằm vào thời khóa biểu.
<>? Gạch.
<>? Gạch
<>? Gạch.
<>? Lại gạch.
…
Ngòi bút lướt xuống hàng cuối cùng, Đàm Lê ngẩng đầu nhìn xem.
Ui, Mãn Giang Hồng(*) à.
(*) Mãn Giang Hồng là một bài từ ca nổi tiếng của Nhạc Phi.
Đàm Lê có hơi hối hận vì sao lần trước lại đồng ý với Đàm Văn Khiêm rằng ‘không trốn họp không trốn học’ cơ chứ.
Ai mà biết ở đại học số tiết học còn nhiều hơn so với cấp ba đâu.
Đàm Lê đương nhiên đã quên mất sở dĩ cô thấy năm cấp ba có ít tiết, là bởi vì ngày đó mấy tiết học không quan trọng đều bị cô cúp mà thôi.
“Mất mát quá à.”
Đàm Lê ưu sầu buông tha cho cây bút bị cô cắn méo mó để trút giận kia, dựa người vào ghế gaming, rồi chầm chậm vùi mình vào trong duỗi người. Ghế gaming theo động tác của cô mà xoay hết nửa vòng. Đàm Lê vừa mở mắt ra liền bắt gặp ánh mắt của Cố Hiểu Hiểu.
Đàm Lê buông tay liếc mắt nhìn hai cái giường còn lại tự lúc nào đã trống không: “Mấy bạn kia không phải hẹn nhau sáng ra ngoài chơi à, sao cậu còn chưa đi?”
Cố Hiểu Hiểu: “Tớ, tớ không đuổi kịp tiến độ của toán cao cấp, muốn dành cuối tuần này để vừa sắp xếp lại tiết học, vừa làm bài tập và ôn sách giáo khoa.”
Đàm Lê gật đầu.
“Đàm Lê, 9 giờ sáng hôm nay sẽ có hoạt động ‘trăm câu lạc bộ nạp thành viên’, cậu muốn tham gia câu lạc bộ nào không?”
“Trăm câu lạc bộ nạp thành viên?…..Đúng nhỉ.”
Đàm Lê ngẩn ra, lại quay ghế gaming đi, giọng nói cao cao từ sau ghế truyền đến: “Mém chút nữa thì quên mất chuyện này. Tôi đã đồng ý sẽ tham gia một câu lạc bộ rồi.”
“Đã quyết định rồi ư? Câu lạc bộ nào vậy?”
“Câu lạc bộ Esport.”
“Hả?”
“Thể thao điện tử, một loại ngành sản xuất lấy trò chơi làm nghề nghiệp.”
“Chơi game….trường chúng ta còn có câu lạc bộ như này sao?”
“Ừm.”
Theo câu trả lời của Đàm Lê, cùng lúc trên màn hình điện thoại hiện ra tin nhắn thông báo. Cô nhếch khóe môi đặt điện thoại trên mặt bàn: “Tốt.”
Góc bên phải màn hình được trang bị các trang thiết bị hàng đầu, theo tiếng ‘tin tin’, một cái avatar cô gái mang mũ lưỡi trai nhảy ra.
Tần Ẩn trần trụi đi ra khỏi phòng tắm vừa lau khô tóc.
Từng giọt từng giọt trôi theo sợi tóc, rơi xuống cơ bắp săn chắc, rồi mơn trớn trên đường cong cơ bụng, lại chui tọt vào bên trong khăn tắm.
Giữa mái tóc xơ rối, đôi hàng mi đẫm nước hờ hững rũ xuống, lành lạnh tựa như gương mặt vô cảm của anh. Ở nơi ánh sáng không thể mạ vào, trong mắt anh không tìm thấy tiêu điểm, càng hiển hiện nên sự xa cách và lạnh lẽo của anh.
Nghe thấy tiếng tin nhắn, Tần Ẩn cũng không dừng lại, anh vừa lau khô tóc vừa đi lướt qua cái màn hình vừa to vừa rộng trước mặt, khóe mắt liếc nhìn qua màn hình.
Hai phút sau.
Vài sợi tóc đen xoăn lại vì ướt nước, Tần Ẩn đi đến bàn máy tính. Anh cúi người đặt tay lên bàn phím gõ gõ vài cái ở khung chat.
【Đàm Lê】: Anh trai nhỏ, 9 giờ sáng hôm nay là có câu lạc bộ chọn thành viên rồi đó, muốn cùng tham gia vào câu lạc bộ Esport không?
Chiếc khăn lông rơi xuống một chút, đủ để che lại góc nghiêng sắc bén của người đàn ông. Đôi môi ẩm ướt hiện lên mơ hồ trong bóng tối.
Ngón tay thon dài phập phồng trên bàn phím theo quy luật.
【Y】: Không đi.
“Ôi, cá không cắn câu rồi.”
Đàm Lê vùi mình trên ghế gaming nhướng mày, môi khẽ nhếch lên thổi bay nhúm tóc trắng ngà vừa rủ xuống trán cô.
Một tay gõ gõ mặt bàn, Đàm Lê vẫn nhịn không được cầm hộp kẹo nén lên, thảy ra một viên cho vào đầu lưỡi cuốn lấy, Đàm Lê khẽ nheo mắt lại.
Cô ôm cẳng chân nghĩ rồi lại nghĩ, cằm dựa vào đầu gối, hai tay lướt nhanh trên màn hình.
【Đàm Lê】: Đừng thế chứ, anh nhìn xem ngày hôm đó bọn họ tội nghiệp chưa kìa, đều là những thanh niên mang mộng tưởng tươi đẹp.
【Y】: Bảo cho bọn họ đi nằm mơ, tỉnh lại là ổn rồi.
Động tác liếm liếm kẹo của Đàm Lê khựng lại.
【Bảo cô ta đi nằm mơ đi, trong mơ cái gì cũng có.】
Vài giây thất thần thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
Đàm Lê hoàn hồn nhìn chăm chú.
【Y】: Bình hoa không muốn đi.
Đàm Lê không nhịn được cười thành tiếng, ôm chân ngã ra sau, cô vùi mình vùi trong ghế gaming.
“Người lãnh cảm này sao lại thù dai thế chứ.”
Cố Hiểu Hiểu hiếm khi nhìn thấy Đàm Lê cười tươi đến thế, ngày thường thì phóng túng không giống ai, cô lúc này lại cười rạng rỡ như thế, thuần túy, sạch sẽ, không nhuốm màu tạp chất.
Cô ấy nhớ lại câu Đàm Lê nói mới tò mò hỏi: “Người lãnh cảm là ai thế?”
“Tần Ẩn.”
“Ai cơ?”
“Chính là guy lạnh lùng đẹp trai nhất lớp chúng ta đó.”
“Tớ biết anh ấy.” Cố Hiểu Hiểu mới hoàn hồn bèn vội giải thích, “Anh ấy là hot boy mới của trường ta, tất cả sinh viên ai cũng biết hết.”
“Hot boy, Tần Ẩn ấy à?”
Đàm Lê dựa vào ghế khẽ trở mình nằm úp sấp trên ghế, mái tóc xõa dài có chút rối tung, có chút lộn xộn, thế nhưng lại lộ ra khí chất nhanh nhẹn hoạt bát rất tự nhiên.
Động tác nhai kẹo của Đàm Lê khẽ ngừng vài giây, cô nghiêng đầu, mái tóc cũng theo đó rơi xuống bên vai, ánh mắt lấp lánh cười: “Với vẻ ngoài thế kia, cũng khó trách.”
“Đàm Lê à, cậu…hình như có quan hệ khá tốt với anh ấy à?”
“Hả?”
“Thì là, Tần Ẩn nhìn không giống như người dễ tiếp cận cho lắm, tớ từng gặp anh ấy nói chuyện với các bạn nữ khác, nhìn vẻ rất lạnh lùng và qua loa lắm.”
Đầu ngón tay Đàm Lê run run.
Tin nhắn cuối cùng được gửi đi, cô đứng dậy lấy điện thoại và hộp kẹo cho vào trong túi áo khoác mỏng đen của mình.
Vừa kéo khóa lên, Đàm Lê tựa như vô tâm mà rằng: “Vậy nên mới bảo anh ấy là người lãnh cảm đó.”
“Nhưng anh ấy dường như, đối xử với cậu không như thế.”
“…..?”
Đôi giày vải trắng dán logo tam giác dẫm lên khối gạch men, mũi chân di di. Đàm Lê mút kẹo ngoảnh đầu lại nhìn.
“Anh ấy đối với tôi khác biệt à?”
Cố Hiểu Hiểu được Đàm Lê nhìn mà thấy căng thẳng: “Nhìn rõ ràng lắm mà? Mọi người ai cũng nói thế cả. Ngay ngày đầu nhập lớp đã thấy, anh ấy đối xử với cậu khác lắm.”
“Ồ.”
Thân ảnh cô gái khựng lại chừng mấy giây, tựa như đang thả hồn lên chín tầng mây để suy tư về vấn đề này. Đàm Lê đút tay vào túi.
Rồi cô nhìn Cố Hiểu Hiểu cười ngả ngớn, đoạn bảo: “Cái khác đó, có lẽ là bởi vì tôi khác người?”
Cố Hiểu Hiểu ngẩn ra.
Chờ cô ấy hoàn hồn thì cô đã hất đầu kiêu ngạo lười nhác đi ra ngoài.
Bàn tay trắng bạch giơ lên đỉnh đầu vẫy vẫy tay với Cố Hiểu Hiểu, vừa càn quấy nhưng cũng thân thiết bảo: “Chiều gặp lại nhé tiểu tiên nữ, chăm chỉ học tập đi nào.”
“…..”
Qua vài giây, Cố Hiểu Hiểu mới nằm úp sấp.
Tuy rằng cảm giác trong lời nói của Đàm Lê cứ có thêm chút thù hận, nhưng mà hình như, đúng là thế thật.
Đàm Lê, không giống với bất kỳ người nào khác mà cô ấy từng gặp trước đây cả.
*
Câu lạc bộ Esport của đại học F có rất nhiều ‘định biên’(*), ngoại trừ nghĩa đen là bị cho ra rìa về sự phân bố khu vực, thì khi mà Đàm Lê hỏi đường hầu hết mọi người đều bày ra vẻ mặt mê mang mơ hồ.
(*) Kiểu như chuyển động và thay đổi đi ngược lại với xu hướng phát triển.
Trải qua nỗi khổ hỏi đường như đi Tây thiên thỉnh kinh, Đàm Lê 8:55 ra cửa, 20 phút sau rốt cuộc cũng đi được đến quầy cuối cùng của câu lạc bộ Esport.
Càng làm cô ngạc nhiên hơn.
Đàm Lê bất ngờ, cô đi đến quầy hàng dưới bóng cây, chắp tay ra sau lưng đứng ở trước mặt người nọ, xong Đàm Lê lại ngả người ra trước tìm tòi: “Buổi sáng tốt lành nhé anh trai nhỏ.”
Đàm Lê đang cố ý nghẹn cười giả lạnh nhạt, như là có ý muốn dọa Tần Ẩn.
Đáng tiếc người ta không hỗ danh lãnh cảm, rũ mi, ánh mắt đen nhánh bình tĩnh đáp trả: “Ừm.”
Đàm Lê: “Không phải bình hoa không đi ư, sao lại còn đến nhanh hơn tôi thế này?”
“Bị em trai mê cô kéo đi.”
“?”
Đàm Lê mông lung tự hỏi từ bao giờ mà mình có một em trai mê mình thế, thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói cà lăm vang lên ở phía trước: “Anh anh anh anh Lê, chào!”
Đàm Lê xoay người nghệch mặt: “Cậu là?”
Nam sinh đỏ mặt nghiêm túc: “Anh là Cát Tĩnh, tháng trước ở, ở lầu 6 ký túc xá hỗn hợp, em có hỏi đường đi đến phòng 656, khi đó chính anh, anh chỉ đường cho em đấy.”
Đàm Lê giật mình, khóe mắt ngay lập tức cong cong: “Hóa ra là đàn anh à.”
Cát Tĩnh hưng phấn: “Ngày đó anh còn nghĩ là mình nhận sai người rồi, không ngờ thật sự là em tìm đến! Anh là fan của em đó, đã theo dõi livestream của em từ lâu lắm rồi!”
“Cảm ơn, cảm ơn anh nhé.”
Đàm Lê vô cảm bày ra vẻ mặt thương mại.
Cát Tĩnh lại thao thao bất tuyệt bày tỏ lòng yêu thích của mình xong, cuối cùng thì ngay lúc hồn Đàm Lê đang du tẩu bên ngoài không gian sắp bay đi, cũng chịu nói vào chuyện chính: “Anh nghe trưởng câu lạc bộ nói, em muốn mời bạn học Tần Ẩn này cũng gia nhập câu lạc bộ của chúng ta đúng không?”
Đàm Lê chớp chớp mắt ngoái đầu nhìn người bên cạnh trước sau như một không nói lời nào: “Em thì muốn thế, nhưng vẫn phải xem đương sự có bằng lòng không đã.”
“Đương sự không bằng lòng.” Tần Ẩn lạnh nhạt.
“Đương sự anh nghĩ lại đi?” Đàm Lê nhịn cười.
Tần Ẩn: “…..”
Con ngươi Tần Ẩn khẽ lay động, rũ mắt nhìn cô: “Tại sao cứ khăng khăng muốn tôi gia nhập?”
Đàm Lê: “Anh muốn nghe lời nói thật không?”
Tần Ẩn: “Ừm.”
Đàm Lê: “Sợ phiền phức.”
Tần Ẩn: “?”
Đàm Lê giơ hai cánh tay trắng nõn mảnh khảnh lên, còn rất nghiêm túc chấp tay đếm số với Tần Ẩn.
“Anh xem nè, dẫn anh đánh game là chuyện thứ nhất, tham gia câu lạc bộ Esport là chuyện thứ hai, làm streamer là chuyện thứ ba. Nếu như kéo được anh vào câu lạc bộ Esport rồi dẫn anh chơi game, vậy không phải là tôi cùng lúc làm được cả ba chuyện luôn hay sao?”
Đàm Lê đếm số xong thì buông tay, còn cười đến là kiêu ngạo: “Cái này là một đá ba chạm.”
“Chim.”
“Hả?”
“Một viên đá hạ ba con chim.” Người lãnh cảm bình tĩnh nhắc lại, rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh mắt đen nhánh của Đàm Lê hiện lên ý cười thản nhiên, “Dựa vào thành tích của cô, làm thế nào mà thi được vào đại học F thế?”
Đàm Lê nghiêm túc nói hươu nói vượn: “Thi toàn bộ môn, đáp mò toàn bộ. Cứ mắt nhắm mắt mở thế là vào, ầy.”
“…..”
Đoạn đối đáp vô cùng ‘hài hòa’ của hai người làm cho Cát Tĩnh không cách nào chen mồm vào được, anh ta ai oán đứng bên cạnh nhìn một hồi, quyết định không muốn cảm thụ cái cảm giác làm bóng đèn này nữa.
Loại bóng đèn với áp suất cao không giá trị này, quá là nhục nhã.
“Anh Lê, hai người cứ tám đi, tờ điền của bạn học Tần Ẩn anh để ở đây. Cậu ấy lấy về điền hết vào là được.”
“Còn em?”
“Em thì không cần, em là do bọn anh đặc biệt chiêu mộ! Miễn kiểm tra!”
“……”
Mang theo ánh mắt ‘tổ chức xem trọng bạn’ vô cùng thành khẩn, Cát Tĩnh cẩn thận rời đi, rồi lại lưu luyến ngoảnh đầu lại nhìn.
Đàm Lê xoa xoa gương mặt cứng ngắc vì cười gượng, quay lại nhìn: “Vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi?”
Tần Ẩn nghẹn họng không đáp.
Đàm Lê cũng quen với tính cách lãnh cảm nhất quán này rồi nên không cảm thấy gì.
Chỉ là không chờ cô mở miệng thì Tần Ẩn đã chủ động lên tiếng: “Ngày hôm đó cô nói sinh kế bức bách, không đền nổi tiền hợp đồng nên mới phải gắng gượng làm streamer cho XT?”
Đàm Lê bất ngờ khi nghe anh nhắc đến chủ đề này: “À, đúng vậy, sao thế?”
“Tiền đền hợp đồng cao lắm à?”
“Ừm, ít nhất thì với một cô gái nghèo khổ như tôi cũng đã là gánh nặng—-vậy nên chỉ có thể tiếp tục làm trâu làm ngựa cho nhà tư bản ác độc mà thôi.”
Đàm Lê hiếm khi lại chột dạ.
Tiền vi phạm hợp đồng với bên XT cụ thể là bao nhiêu cô thật sự không biết rõ lắm, việc không thể hủy hợp đồng không liên quan lắm với số tiền này—–
Bỏ qua Đàm Văn Khiêm đi, thì từ khi cô trưởng thành đã được thừa kế gia sản của bà ngoại và mẹ cô, với chừng ấy thì cái tiền bồi thường hợp đồng kia chỉ là một cái lỗ nhỏ mà thôi.
Mà cách để hết chột dạ là đi hỏi bật lại người đã hỏi mình.
Đàm Lê lại quá am hiểu cái này, liền chớp chớp mắt cười vô tâm hỏi Tần Ẩn: “Có điều anh trai nhỏ à, sao đột nhiên anh lại hỏi đến chuyện này?”
Tần Ẩn không đáp.
Bởi vì chính bản thân anh cũng đang tự hỏi tại sao mình lại hỏi thế.
Vào giây phút trầm mặc này, Đàm Lê liền ngửi thấy mùi bất thường. Cô cố ý ngã người ra trước dò hỏi, nghiêng mặt đánh giá sắc thái của Tần Ẩn, khẽ cười và hỏi:
“Không lẽ, anh lo lắng cho tôi?”
Tần Ẩn lạnh nhạt liếc cô.
Phiến lá trên đỉnh đầu lập lờ giữa ánh sáng và u tối, con ngươi đen nhánh thâm thúy như dải ngân hà.
Cái liếc mắt này càng khiến Đàm Lê bất ngờ hơn.
Đầu lưỡi cuốn lấy viên kẹo xoay chuyển nửa vòng, cô hoàn hồn kinh ngạc đùa vài câu:
“Không phải chứ anh trai nhỏ, anh muốn giúp tôi đền tiền vi phạm hợp đồng ư?….Có tiền thế cơ à? Thiếu người làm ấm giường sao anh trai nhỏ? Tôi cái nào cũng biết hết đó anh trai à.”
—–Cợt nhả và phóng túng.
Cứ như một người đi đùa bỡn tấm lòng người khác, vô tâm, từ đầu đến đuôi như một tên đốn mạt.
Gặp người khác chắc hẳn sẽ bị cô chọc cho tức chết.
Tần Ẩn lại trông mong nhìn cô.
“Được.”
Chỉ một chữ.
Đàm Lê giật mình.
Nụ cười trở nên cứng nhắc, những cơn hốt hoảng muốn giấu đi vào lúc này bại lộ ra hết dưới ánh mặt trời.