Tôi và em, hai con người khác xa nhau về hoàn cảnh và tính cách. Em tự do sống trong căn nhà mà chẳng bữa ăn nào được đầy đủ mọi thành viên. Cha mẹ tôi đều làm nghề giáo, sống nhẹ nhàng và nho nhã. Tôi thích những chốn bình yên, thích cafe Trịnh trầm ngâm hoài cổ. Em thích những nơi đông đảo quần chúng, thích quán cafe Rock đầy khói thuốc lá đến mùi nồng hôi, nhạc mở to chan chát và lắc lư trong cuồng say điệu nhạc. Tôi và em, hai thế giới khác nhau, ấy mà li gặp nhau, lại yêu nhau, chỉ bởi vì loài hoa hồng trắng.
Tình cờ chúng tôi gặp nhau trong đám cưới một người bạn. Cô nàng cắm hoa cưới đã vứt đi một bó hoa hồng trắng qua mặt chúng tôi - những người bạn của cô dâu chú rể đến sớm để giúp chuẩn bị. Tôi nhặt lại bó hoa cũng là lúc chạm vào tay một cô gái. Cô gái ấy mỉm cười. “Hoa đẹp thế này mà bỏ đi? Đúng là chỉ còn có hai người là có lòng yêu cái đẹp!”. Tôi phì cười sau khi nghe em nói vậy.
Sau đám cưới đó, em chủ động cho tôi số điện thoại. Ba tháng sau đám cưói đó, em chủ động ngỏ lời yêu tôi. Sáu tháng sau đám cưới đó, em tặng cho tôi một bó hoa hồng màu trắng.
- Màu trắng là tượng trưng cho sự thanh khiết em à!
- Còn em thích màu trắng vì em thích sự đơn giản. Mà anh có biết, sự đơn giản nhất trên đời này là gì không?
Tôi lắc đầu nhè nhẹ. Em dựa mạnh vào lòng tôi. “Là cái chết”. Tôi bảo em nói bậy. Em cười nguệch miệng “Vì màu trắng tượng trưng cho sự tang tóc!”.
Mẹ tôi đề nghị dẫn em về nhà. Bà luôn có ý nghĩ rằng, là con gái thì phải biết chơi một loại nhạc cụ. Vì thế, em gái tôi được học vĩ cầm từ khi mới năm tuổi. Tôi mang nỗi băn khoăn này cho em. Em mỉm cười “Em chơi guitar phiêu lắm anh à”. Trời ơi! Đấy đâu phải là loại nhạc cụ mà mẹ tôi định nghĩa rằng con gái cần biết chơi. Nhưng em không để tâm đến điều đó, em nhảy phóc lên bục, đeo cây guitar vào và đưa tay nhanh mạnh vào những sợi dây đàn, người nhảy lên hừng hực. Tôi ra ngoài, chờ em. 15 phút sau, em ra ngoài, giơ bao thuốc lên mời tôi. Tôi cáu gạt phắt đi “con gái thì không được hút thuốc! Mẹ anh ghét con gái hút thuốc lá!”. Em rít một hơi dài “đó là style của em rồi. Tại sao con trai được hút thuốc còn con gái thì không?”.
Tôi bỏ đi. Em không cản lại. Em quay vào và những tiếng nhạc chan chúa lại vang lên. Đúng như bạn bè tôi vẫn ngăn cản, thế giới của em và tôi không thể nào hoà hợp. Cho dù là tôi có cố gắng hết sức, thì em vẫn sẽ gạt phăng đi, bởi vì những gì tồn tại trong từ điển cuộc sống của em là bất biến, là duy nhất và cho dù tôi có chen ngang vào cuộc sống của em, thì sẽ không có một gì thuộc về tôi lọt vào cuốn từ điển ấy.
Tôi viết nhật ký, về em, về những cảm xúc của tôi. Và những dòng chữ nhoè đi bởi những giọt nước mắt. Một thằng con trai 24 tuổi mà khóc vì một đứa con gái không nữ tính, không dịu dàng. Mẹ tôi sẽ chẳng thể chấp nhận được điều đó. Nhưng rồi trời xui đất khiến thế nào, tôi lại vô tình để rơi cuốn sổ nhật ký của mình ở bậu cửa sổ giữa cầu thang tầng hai và ba. Mẹ đọc được. Trưa hôm đó, mẹ khuyên tôi rằng mẹ hiểu trong thời hiện đại, chuyện một cô gái đam mê Rock là chuyện bình thường, thậm chí còn thể hiện cái tôi của cô gái ấy. Chỉ là nên khuyên cô gái bỏ thuốc lá, bởi vì hút thuốc có hại cho sức khoẻ. Việc ấy mẹ sẽ giúp, chỉ cần tôi đưa em về gặp mẹ.
Tôi vui sướng chạy đi tìm em. Phòng tập hát im ỉm buồn rầu sau chiếc khoá to tướng. Đến quán cafe Rock, thấy thông báo đóng cửa. Chạy xe ngược đường về nhà em, chị giúp việc mở cửa “Cô ấy đi rồi. Sang Mỹ. Cô ấy gửi cho cậu cái này”.
“Anh à xin lỗi vì đi mà không nói lời nào với anh. Em gửi lại cho anh bản nhạc mà em thích nhất. Em hy vọng anh cũng sẽ thích nó. Những giai điệu ở folk nhẹ nhàng anh ạ. Promise me, when you see, a white rose you’ll think of me. I love you so, Never let go, I will be your ghost of a rose”.
Kèm theo lá thư là chiếc đĩa hát. Tôi đưa chiếc đĩa vào chiếc headphone, hình ảnh những bó hoa hồng trắng muốt hiện ra. Trong trắng lắm, dịu dàng lắm mà sao tôi thấy buồn đến vậy? Sau tiếng guitar nhẹ nhàng dạo đầu, giọng hát trong trẻo của em cất lên theo nhịp. Sao giọng hát buồn đến thế hả em? “Đơn giản nhất là cái chết” tôi bất chợt thấy sợ hãi khi nhớ lại câu nói đó của em.
Tôi vội vã đến nhà em lần nữa, chiếc headphone nằm gọn trong túi áo khoác, suốt cả dọc đường đến nhà em, không một giây phút nào là tôi không nghe bài hát đó của em. May mắn tôi gặp được mẹ em ở cổng nhà, sau khi biết tôi là người mà con gái bà yêu, mẹ em đã cho tôi số điện thoại của em. Tôi vội vã gọi sang, đầu bên kia, em nhận ra giọng tôi, không đợi tôi nói gì, em cất tiếng hát “Promise me, when you see, a white rose you’ll think of me. I love you so, Never let go, I will be your ghost of a rose”. Rồi em nhè nhẹ “Anh hứa với em nhé!”. Ừ, anh hứa. Rồi em cúp máy, không để cho tôi kịp nói thêm bất cứ điều gì.
Từ đó, đều đặn mỗi chủ nhật, tôi nhận được một bó hoa hồng trắng đẹp vô cùng trước cửa nhà. Những bó hoa không biết ai gửi. Không một tấm thiệp nào kèm theo.
Cho đến một ngày, vào ngày kỷ niệm mà em đã tỏ tình với tôi, bó hoa hồng trắng ấy đã kèm theo một tấm thiệp với dòng chữ “Promise me, when you see, a white rose you’ll think of me. I love you so, Never let go, I will be your ghost of a rose”. Em, tôi biết đó là em. Tôi gọi điện sang Mỹ, chỉ có những tiếng tít dài vang lên. Tôi sang nhà em, họ nói rằng ngôi nhà này đã bị bán đi được một tuần. Họ nói những câu nói rời rạc “nước Mỹ”, “ô tô”, “màu trắng”, “bão”, “núi và biển”, “đường vòng”. Từ hôm đó, tôi không còn nhận được bó hoa màu trắng nào mỗi chủ nhật nữa.
Tôi search khắp các trang tìm kiếm xem ở nước Mỹ có tai nạn nào ô tô nào ở khu vực đó vào hôm cuối cùng em gửi hoa cho tôi hay không. Tôi nhờ bạn bè du học bên đó và những mối quan hệ của họ để hỏi về tin tức của em. Tôi gọi điện thoại sang đại sứ quán Việt Nam tại Mỹ, tất cả những câu trả lời đều không làm cho tôi hài lòng.
Mẹ khuyên tôi đừng buồn nữa. Mẹ, bố và em gái cố gắng làm mọi việc để cho tôi bớt buồn đi. Nhưng tôi không thể. Ngày ngày, công việc mà tôi dành thời gian nhất là tìm thông tin về em. Càng tìm càng bế tắc. Nhưng mẹ nói rằng, không có tin nghĩa là không có tin dữ, điều đó làm cho tôi bình tĩnh hơn.
Đến một hôm, có một cậu bé chạc tuổi em gái tôi đến tìm nó, cậu bé có mang theo chiếc đàn guitar. Nhìn cây đàn mà tôi nhớ em đến da diết, đến độ cháy rực lòng. Tôi nhờ cậu bé đó dạy guitar cho mình. Tôi học chăm chỉ, cần mẫn như một chú kiến. Tôi học đánh tất cả những bản nhạc mà trước đây em đã chơi, đặc biệt là Ghost of a Rose. Nhưng dù cố gắng thế nào, tôi vẫn không chơi hay như em được, tôi nghe đi nghe lại bài hát trong chiếc đĩa em để lại bất kỳ lúc nào tôi có thời gian rảnh rỗi. Tôi để nó làm nhạc chuông điện thoại, để nó làm nhạc báo thức mỗi sáng, chỉ vì tôi muốn nghe giọng hát của em, chỉ vì tôi yêu em vô cùng.
Em gái tôi suốt ngày bị nghe bài hát đó, đâm ra cũng yêu nó như tôi. Em đề nghị tôi sẽ đánh đàn guitar, còn em tôi hát. Tôi đồng ý. Với sự giúp đỡ của cậu bé bạn em gái, chúng tôi thu âm và đưa bài hát này lên trang nhật ký của hai anh em. Trang nhật ký được trang trí bằng những bông hoa hồng trắng muốt đến độ tinh khôi.
…
Tôi đóng trang nhật ký mạng lại. Tôi thôi không nghe Ghost of a Rose em gửi lại. Nhưng đâu đó, bất chợt đi qua cửa hàng hoa, hay đi dạo qua ở trên khu rừng cách nhà hơn 50km, khi nhìn thấy những bông hoa hồng trắng, tôi vẫn nghĩ đến em, như đã từng hứa. Bất chợt, tôi vẫn thấy em thoáng qua trong phút chốc, vẫn thấy nhè nhẹ ở đâu đó câu nói “Promise me, when you see, a white rose you’ll think of me. I love you so, Never let go, I will be your ghost of a rose”. Rồi tiếng đàn guitar lại vang lên, lướt nhẹ nhàng lắm, như gió, như hơi thở của em, như tiếng lòng của tôi, cả những nỗi niềm mà muôn đời nữa vẫn chưa giải thích nổi.
Ngay khi tôi quyết định chỉ dành tình yêu cho hoa hồng trắng tự đáy lòng mà không biểu lộ ra nữa, thì bất ngờ em trở về. Với một bộ váy màu trắng tinh khôi, đội vòng nguyệt quế tết bằng hoa hồng bạch và nụ cười mãn nguyện.
Mẹ xuất hiện, nói với tôi rằng em bị ung thư phổi từ bé, em bi quan cuộc sống nên càng tập tành hút thuốc. Nhưng rồi, tình yêu Rock và tình yêu của tôi đã làm em biết rằng mình cần có nghị lực để chữa bệnh, và em sang Mỹ, chống chọi với bệnh tật và kỳ lạ rằng, em đã vượt qua nó, để trở về bên tôi. Chính mẹ tôi là người khuyên em đi, là người thay em tặng hoa hồng trắng cho tôi vào mỗi chủ nhật, l người cùng em tôi giúp tôi yêu đàn guitar hơn, giúp tôi trải qua những ngày không có em bên cạnh.
…
Đám cưới của chúng tôi trải đầy hoa hồng trắng. Và nụ cười của ai cũng tinh khiết và trong veo như màu hoa ấy.
Trần Cường
Em, anh và đêm mùa xuân
Mùa xuân - mùa khởi đầu của một năm, như buổi sáng khởi đầu của một ngày mới với nhiều hy vọng, niềm vui và hạnh phúc...
*
* *
Em...
Chiều Sài Gòn không nắng, thay vào đó là cơn gió lạnh của những ngày giápTết. Ngoài kia, người Sài Gòn đang thích thú với cái lạnh mùa đông, nhưng riêng em, mùa đông Sài Gòn càng làm em thêm nhớ anh… Trước đây anh thường bảo em Sài Gòn không có mùa đông, nhưng hôm nay giữa trời Sài Gòn, cái lạnh của mùa đông miền Bắc tràn về làm em nhớ anh quay quắt. Nhớ những chiều nhạt nắng mình đạp xe lang thang trên đường Thanh Niên sau giờ tan trường. Nhớ những đêm mình lang thang dưới hương hoa sữa thoang thoảng ngày sang thu. Nhớ hàng bằng lăng rợp một màu tím kỷ niệm mỗi chiều anh đón em đi làm về ngang qua đường Hòang Quốc Việt. Nhớ những góc phố đêm đông mình đi qua, anh choàng cho em chiếc áo gió rộng thùng thình vì sợ em cảm lạnh... Khoảnh khắc ấy em thấy mình hạnh phúc nhường nào.
Anh! Anh có nhớ những kỷ niệm ngọt ngào đó không? Em nhớ quán cà phê Phố Nhỏ mỗi cuối tuần mình ngồi bên nhau chia sẻ chuyện đời. Đôi bàn tay cùng áp vào tách trà ruyền nhau hơi ấm. Chúng mình gần như xích lại gần nhau hơn. Gần thêm...Gần thêm nữa... Nhớ, nhớ lắm hơi ấm một bàn tay!
“Nỗi nhớ dâng đầy trong em.
Gương mặt anh nụ cười anh, vòng ngực ấm.
Táu trong tim đông đặc.
Nỗi nhớ dâng đầy, dâng đầy.
Ôi chẳng có dòng sông mà biển nào ngăn cách.
Mà sao? Mà sao? Em không thể tới bên anh...”
Anh...
Một mùa Xuân nữa đang chầm chậm về. Xuân bước trên bậc thềm mỗi ngôi nhà. Xuân về trên mỗi con đường, góc phố thân quen. Xuân đang bừng lên trong từng cánh hoa buổi sớm. Xuân về trên mắt, môi, trên ánh nhìn rạng rỡ lunh linh hạnh phúc của mỗi người... Mùa xuân - mùa của sự khởi đầu, mùa của yêu thương, nhưng đôi khi cũng là mùa nhớ…
Nhiều mùa Xuân đến rồi qua đi lặng lẽ chỉ để lại trong Anh nỗi nhớ khát khao và chờ mong hạnh phúc. Sự hiện hữu của nàng Xuân chỉ là những cung bậc buồn đi qua cuộc đời anh khi thiếu vắng nụ cười trong sáng của em. Sự chia xa đã xóa mờ hình dáng của mùa Xuân trong anh, để nỗi buồn hòa nguyện vào những cơn mưa Xuân, theo từng cơn gió lạnh trôi về miền nhớ khôn nguôi...
“Tình xưa giờ như chiếc lá bay đi phương nào, tan tác muôn nơi.
Chợt nhớ ngày ấy, khi em qua phố một chiều.
Trao cho ta ấm nụ hôn dại, và vòng tay khao khát mong manh.
Chiều nay mình ta lang thang trên phố nhạt nhòa.
Sương giăng trắng niềm mong chờ.
Chợt chiều đông lạnh quá đến bơ vơ...”
Em…
Đã nhiều lần em muốn quên anh, quên Hà Nội, quên tất cả những gì thuộc về ngày xưa, nhưng rồi em không thể mãi lừa dối những cảm xúc và tình cảm của mình. Càng muốn quên anh, em càng nhớ anh và Hà Nội nhiều hơn. Nỗi nhớ thương bật lên thành tiếng như muốn làm vỡ tung cả không gian vắng lặng tê lòng. Hà Nội ơi, đợi em...
Một ngày đầu Xuân không nắng Hà Nội, hành trang trên vai là nỗi nhớ khắc khoải. Ra đi rồi trở về, cuộc đời có phải là một chuỗi của những hợp tan, tan hợp? Cũng vài mùa xuân qua rồi anh nhỉ, em lặng lẽ ra đi và lặng lẽ trở về trong cồn cào nỗi nhớ. Nếu ngày trước em đừng quá trẻ con và cố chấp liệu bây giờ chúng ta có thành đôi?
Nhiều đêm em tự dằn vặt mình và nghiệm ra một điều: Có những khi ta quay lưng bỏ lại phía sau tất cả tưởng rằng nhẹ bẫng nhưng rồi sau đó nhiều năm, ta vẫn bị dằn vặt bởi những cơn mơ về một quá khứ đã xa, xót xa tiếc nuối những gì đã vụt mất. Có nhiều lý do để em biện minh cho sự ra đi của mình. Rằng em chỉ là hạt cát bé nhỏ không có nghĩa gì trong thế giới của anh. Rằng em vụng về, xấu xí như một nét vẽ không hoàn hảo trong cả một bức tranh đẹp của cuộc đời anh. Em không đủ tự tin về bản thân mình để nắm lấy hạnh phúc. Em loay hoay đau khổ với ngoại hình bé nhỏ và thân phận của cô bé nhà quê làm sao có thể hạnh phúc với chàng hòang tử đất Hà Thành...
“Cô rất quý cháu, nhưng cháu hãy hiểu cho cô, người mẹ nào cũng mong con mình có một tương lai tươi sáng. Cháu không thể đến với con trai cô được. Nó còn có cả một sự nghiệp ở phía trước...Cô chú đã dự định cho K đi tu nghiệp thêm ở nước ngoài cùng với con gái một người bạn thân..”. Những lời nói của mẹ anh làm em đau, đau lắm! Em thấy mình như vật cản trên con đường đầy hoa hồng anh đi. Em quyết định buông tay anh trong một buổi chiều mùa đông đầy nước mắt. Để rồi bây giờ tim mình đau nhói khi biết rằng anh quan trọng biết chừng nào đối với em. Mỗi người đều có sự lựa chọn cho riêng mình, và mỗi lựa chọn có thể làm thay đổi cả số phận, cuộc đời, cũng như em chọn quyết định xa anh khi em nghĩ nó có thể giúp em thóat khỏi mặc cảm về thân phận mình...
“Từ một điểm ở ngoài một đường thẳng, ta chỉ có thể vẽ được một đường thẳng song song với đường thẳng đó và chỉ một mà thôi. Và khi hai đường thẳng song song, chúng chẳng có cách nào gặp nhau được dù muốn hay không muốn. Cũng như em và anh, mãi mãi chỉ có thể đi bên cạnh cuộc đời của nhau như những người bạn chứ không thể nào gặp nhau ở giao điểm tình yêu. Chúng ta khác nhau nhiều quá, từ ngoại hình đến hoàn cảnh gia đình. Hãy để em đi ra khỏi cuộc đời anh. Anh sẽ tìm được một người con gái xứng đáng hơn em...”
Anh…
Chiều cuối năm anh lang thang trên con phố vắng. Con đường im lìm như đang giấc ngủ say. Từng hàng cây khẳng khiu trong gió lạnh. Gió cuốn đi những chiếc lá rơi về cuối đường. Anh chợt nhớ đến câu chuyện tình của cây và lá. Nhờ có gió mà cây và lá mãi bên nhau cũng có những cơn gió vô tình đã mang lá đi rất xa... Giá như anh có thể là cơn gió mùa Xuân để đưa em trở về bên anh. Giữa con phố vắng mênh mông này, giọng ca trầm buồn của Quang Dũng vang lên từ quán cà phê góc phố làm cho nỗi nhớ em trong anh thêm cồn cào... “Vì mình xa nhau nên em không biết Xuân về đấy thôi...”. Bất chợt anh thầm gọi tên em và tự hỏi mình: Nơi ấy mùa Xuân về chưa em? Có lẽ đôi khi trong vòng xoáy cuộc đời và trong sự ru ngủ của thời gian, anh tưởng mình đã quên được ánh mắt, nụ cười thơ ngây của em. Nhưng đó chỉ là sự lừa dối của chính trái tim anh. Trong sâu thẳm tâm hồn mình, anh luôn mong chờ một ngày nào đó em sẽ đem mùa Xuân về bên anh, cho dù chút hy vọng sót lại không còn...
Bước chân buồn đưa anh trở về quán cà phê kỷ niêm, nơi đã chứng kiến sự bắt đầu cũng như sự chia xa của hai chúng ta. Anh xoa hai bàn tay mình vào nhau để xua đi cái lạnh giá của đêm và mong tìm lại chút hơi ấm của em ngày xưa...
Từng giọt cà phê.
Rơi vào nỗi nhớ...
Ngấm vào anh.
Những giọt buồn miên man...
Em - Giọt cà phê buổi sớm.
Chảy trong anh.
Suốt cả một đời...
Anh chưa bao giờ hối hận khi đã yêu em. Trong tình yêu không có sự phán xét đúng hay sai, chỉ có con tim mách bảo rằng mình yêu rất chân thành. Tình yêu của anh dành cho em theo thời gian càng phủ thêm nỗi thương, niềm nhớ, cho dù anh phải luôn sống trong sự chờ đợi, hy vọng, nhưng anh vẫn tin rằng rồi mùa Xuân sẽ lại trở về bên chúng mình. Vì với anh, em mãi mãi là... mùa Xuân!
Và đêm mùa Xuân...
Phố lên đèn.
Sương giăng ngõ vắng...
Trong quán cà phê Phố Nhỏ có hai người khách cô đơn.
Anh chìm đắm qua làn khói thuốc.
Chị lặng lẽ xoa tay chạm vào tách trà như tìm chút kỷ niệm còn sót
Anh vuốt nhẹ chiếc áo gió đã phai màu theo thời gian tưởng chừng như đang ôm ấp bờ vai mỏng manh ngày ấy.
Chị ngồi ở một góc tối hun hút, trong ánh đèn vàng nhạt nhoà những hình ảnh yêu thương ngày cũ cứ hiện về như mới hôm qua... Chị thấy mắt mình cay cay...
Họ ngồi ở quán rất lâu để thả hồn mình đi về miền ký ức.