Kỷ niệm nhẹ như những cơn gió, nhưng đủ nặng để người ta giật mình khi nó bất chợt ùa về…
Tuyết rơi! Tôi thong thả đi xuống con hầm cắt ngang qua đường. Tiếng bước chân vang vọng từ đâu tới, hơi thở nào thoang thoảng quanh đây. Cô độc và lạnh lẽo. Lối ra dẫn đến một bến tàu điện đi vào trung tâm thành phố. Dường như người ta đặt nó ở đây chỉ để phục vụ cho việc đi lại của người Việt. Quanh tôi, từng đoàn xe vẫn nối đuôi nhau, im ắng. Ôm lấy những con đường là những cánh đồng cỏ, mênh mông. “Ờ, nghĩ xem tiếp theo thế nào thì hợp lý”. Không vội vã như mọi khi, tôi bước đi thật chậm, hít lấy cái lạnh của nước Nga. Tôi giật mình nhận ra, mùa giáng sinh đang ùa tới khắp đại lộ, lung linh, rực rỡ, náo nức… vậy mà hôm nay đầu óc của một thằng như tôi bỗng cảm nhận được những điều này. Và nó làm tới một người… Tôi phì cười khi nghĩ tới câu chuyện với Bảo An ngày đó, một ngày đúng thời điểm này của 7 năm trước…
Bảo An là cô bạn học thuở nhỏ của tôi, không quá xinh đẹp nhưng duyên dáng và luôn làm mọi người xung quanh có cảm giác đặc biệt… Một ngày, tôi bất ngờ bị cô giáo chủ nhiệm gọi lên bảng trả bài. Không hiểu sao khi tôi đi ngang qua bàn cô bé, cô bé bỗng nhoẻn miệng cười, nháy mắt tinh nghịch và thì thào với tôi: “Cố lên nhé, cố lên…”, cô bạn lén lút giơ hai ngón tay hình chữ V dưới ngăn bàn, đủ để tôi nhìn thấy… Vài giây thôi, nhưng có điều gì lạ lắm, tôi giật mình như thể vừa tìm thấy điều gì đã mất đi từ lâu. Khuôn mặt rạng rỡ, hồng hào của nàng thân thuộc quá. Nói thế nào nhỉ, vẻ mặt rang ngời ấy của nàng đủ để tôi muốn nhớ mãi, và muốn ngắm nhìn mỗi lúc mệt mỏi…Suốt năm học cuối cấp II, rồi lên cấp III không học cùng trường với nàng nữa nhưng hàng tối đi học thêm về, tôi không thể cưỡng lại được ý muốn rẽ vào ngõ nhà nàng, và đứng đó, nhìn vào cửa sổ nhà nàng, chỉ thế thôi. Nàng không biết rằng tim tôi đã rộn lên bao phen khi thấy nàng cặm cụi bên chiếc đèn vàng, viết lách, suy nghĩ, thi thoảng lại mỉm cười một mình thật đáng yêu. Lúc nào tôi cũng đứng từ xa, dù rất muốn nhưng khi tôi chủ động lại gần nàng thì có thứ ma lực nào đó đẩy tôi xa nàng hơn… Cả hai đều cảm nhận được khoảng cách vô hình ấy mặc dù cả hai đều hiểu có thứ tình cảm mơ hồ, lạ lùng đang đi xa hơn một tình bạn đang rung động của tuổi mới lớn. Tôi và nàng chưa bao giờ gọi đó là tình yêu…Tôi và nàng là hai thế giới quá khác nhau! Nàng cá tính, hồn nhiên như một đứa trẻ, yêu đời, cực kỳ nhạy cảm và luôn chỉn chu trong mọi việc. Còn tôi - một thằng con vào loại hot boy của trường, và như bao thằng con trai hot boy thời ấy, tôi cực kỳ vô tâm, được bố mẹ nuông chiều, may mắn có chút thông minh thì tính lười biếng và ham chơi của tôi đã giết chết nó…
Tôi trượt sâu vào những cuộc vui vầy vô bổ, học hành sa sút. Tôi bắt đầu biết đến những chỗ không nên đến, chơi với những người không nên chơi… Nàng không hề biết trong tôi luôn có hai con người - mà phần tốt đẹp tôi chỉ dành cho những phút ở gần nàng. Đối diện với nàng, tôi tìm thấy những điều tôi đã đánh mất, tôi được là chính tôi của thời thơ bé, trong vắt, hồn nhiên và náo nức… Nhưng thật tệ hại vì chính cảm giác đó lại làm tôi thấy sợ con người thứ hai đang lấn át và điều khiển cuộc sống của mình! Tôi sợ ở bên tôi, nàng không tìm thấy hạnh phúc, tôi biết nàng cần một cuộc sống hạnh phúc và yên bình, còn tôi, tôi đang trượt dốc, không thể dừng lại được, và tôi quyết định đẩy xa mình khỏi nàng… nhưng!!!
… Một tuần nữa là Giáng Sinh, giờ giải lao, sân trường réo rắt tiếng nhạc của ca khúc bất hủ Last Christmas. Hàng chồng quà giáng sinh các học sinh thời đó hay gửi qua nhau qua bưu điện đang chồng chất trong phòng văn thư. Hộp thư của cả ba khối lớp ních chặt những lá thư rực rỡ sắc đỏ… Vào những ngày này, tôi và cô bạn cùng bàn hay thích ngắm nhìn thiên hạ trao gửi thương yêu cho nhau qua những lá thư, những hộp quà. Chẳng nói ra, nhưng tôi và nó đều thầm mong mình sẽ nhận được điều gì đó vào đêm Noel năm nay. Ngày nào hai đứa cũng háo hức lôi cả tập thư của ba khối tìm, lật hết chiếc phong bì này tới chiếc phong bì khác, hết cái tên này tới cái tên khác… chẳng có lá nào của mình cả! Chán nản bỏ về lớp, tôi khựng lại…
Mình có nhìn nhầm không nhỉ, nheo nheo mắt nhìn thật kỹ, không thể tin được là có một chiếc phong bì nhỏ xíu trên hộp bút: một lá thư! Tim đập loạn xạ, tôi biết, đó là thư của Nguyên Phong: “Đi học về rồi mới được mở ra nhé!” - Trời ạ, “Nguyên Phong mà cũng viết được những điều thế này à” … Giữa tôi và Nguyên Phong hình như luôn có một sợi dây tình cảm, không như những người bạn học, chưa phải người yêu, chưa từng đi chơi riêng, chưa từng nắm tay nhau, nhưng có gì đó lạ lắm. Dù tôi là cô gái cực kỳ tự tin nhưng mỗi khi nghe tiếng hay gặp Nguyên Phong là tim tôi lại nhảy nhót, và một chút ấm!Tiết học cuối hôm đó trôi qua như cả thế kỷ, tôi nhấp nhổm, cứ tủm tỉm cười, cất thư vào hộp bút, rồi lại lén lút lấy ra, trống ngực đập điên loạn, chẳng dám bóc vì sợ bị bọn tiểu yêu trong lớp phát hiện…Hết giờ học, tôi đạp xe một mình trên con đường hai hàng cây thân thuộc, dừng xe dưới một tán hoa ban, lục lọi ba lô, cầm bức thư trên tay, hơi run một chút, tôi xé chiếc phong bì nham nhở như sợ ai cướp mất. Chỉ có một dòng chữ thôi: “Đêm Noel tới, Nguyên Phong có điều đặc biệt phải nói với Bảo An…!” Tôi gần như mất hồn, có vui không, có, nhưng… sợ… có lẽ vì tôi quá nhạy cảm và lo xa…Tôi đang là học sinh cuối cấp III, những bài học về chuyện yêu đương sớm tôi đã quá thấm nhuần! Nhưng giữa tôi và Nguyên Phong đã phải là tình yêu chưa? Nếu Noel tới, Nguyên Phong nói cái điều ấy ra thì tôi sẽ phải thế nào? Không hiểu là lo lắng nhiều hơn hay hồi hộp nhiều hơn mà tim tôi cứ đập loạn xạ. Nếu Nguyên Phong hỏi mình cái điều ấy thì mình sẽ phải làm gì, có quá vội vàng, có quá sớm không? Và tôi cũng chẳng thể hiểu thứ tình cảm này là gì nữa… Nhưng rồi tôi đã tìm được câu trả lời cho mình…
Giáng sinh năm ấy…Sau bao nhiêu lần đứng từ xa nhìn ngắm Bảo An, sau những đấu tranh tư tưởng… tôi quyết định nói ra tất cả những gì mình ấp ủ suốt 3 năm qua vào đêm Noel năm nay. Tôi chọn vô khối những cây nến nhỏ xinh làm quà tặng nàng, tôi nghĩ, nụ cười và tâm hồn nàng sẽ còn ấm áp và tỏa sáng hơn nữa bên những ngọn nến của tôi… Tối hôm đó, lũ bạn cũ chúng tôi lại tụ họp tổ chức Noel, vờ như chẳng có chuyện gì trước đám bạn cũ, nhưng tôi chưa bao giờ hồi hộp như thế này. Ngồi tán phét với chúng mà mắt tôi không rời khỏi Bảo An. Nàng mặc chiếc áo bông trắng giản dị, hai má hồng hào, môi nàng cong cong ương bướng… Lúc nào Bảo An cũng cho tôi cảm giác dễ chịu, ấm lòng lắm. Buổi họp mặt kết thúc, tôi và Bảo An về cùng một đường, đoạn đường chỉ đủ dài để nói những câu chuyện không đầu không cuối. Trời lạnh lắm, ngoài đường người người đi chơi tấp nập, rực rỡ, hai đứa tôi, hai chiếc xe đạp, hai chiếc mũ đỏ của ông già noel bay bay trên phố đêm giáng sinh.Tôi ngập ngừng, chẳng thốt nên lời, thực ra, tôi vẫn đang đấu tranh tư tưởng: nói hay không nói… Nàng trong sáng, hồn nhiên và đáng yêu lắm, liệu nói những điều này ra, tôi có phá vỡ những điều tuyệt vời nàng đang có, những điều khiến tôi… muốn ngày ngày được bước đi cùng nàng, muốn được làm cười thật hạnh phúc, muốn nàng kéo tôi đứng lên, rời xa những cuộc vui vô độ đã nhấn chìm mình bấy lâu… Nói hay không nói…
Sắp về tới nhà rồi mà Nguyên Phong cứ nói về những câu chuyện trên lớp cậu ấy. Không lẽ Nguyên Phong đã quên lá thư gửi mình à? Hay Nguyên Phong cố ý “lừa” mình đây? - tôi trộm nghĩ.
Khi bánh xe đạp của hai đứa dừng trước cửa nhà tôi, hai má tôi bỗng nóng ran, tim tôi đập nhanh, nhanh lắm… Thấy Nguyên Phong ngập ngừng, 17 tuổi, tôi chưa học được thói quen kiên nhẫn, và tôi đánh bạo:
- À, thế Nguyên Phong bảo có chuyện gì muốn nói với Bảo An vậy?
1
2
3
4
5
…
20
23 giây im lặng,..
Ngọn đèn đường vàng xen vào giữa hai chúng tôi, Nguyên Phong nhìn vào sâu thẳm trong mắt tôi. Tôi rùng mình, chớp mắt rồi bỗng thốt lên:
- Ơ, và điều đó là…
Tôi lại chớp mắt nhìn Nguyên Phong thật nhanh, tay kéo chiếc mũ noel lệch sang một bên, lắc lắc quả bông trên đỉnh mũ, và cúi mặt xuống vì má tôi đã nóng bừng lên rồi… Chưa bao giờ trông Nguyên Phong ngây thơ như thế, cậu ấy nhìn tôi rất lâu, chẳng nói gì cả, chỉ mỉm cười, hai má lúm đồng tiền lõm sâu xuống, đôi mắt lung linh như hai ngôi sao sáng, một đôi biết cười. Tôi rùng mình, không hiểu vì lạnh hay có cái gì đó lẹt xẹt từ đỉnh đầu tới… tim!
Tôi không nhớ mình đã đứng đó nhìn nàng bao nhiêu lâu, nhưng xem nàng kìa, rùng mình một cái, hình như nàng đang run, nàng vụng về lắc quả bông trên chóp mũ, đôi mắt cụp lên cụp xuống, hai má đỏ ửng, nàng liếc nhìn tôi rất nhanh… Ánh đèn đường vàng xen vào giữa hai chúng tôi, con đường bỗng vắng, im lặng tới tuyệt đối! Tôi thích điệu bộ của nàng lúc này vô cùng… Bảo An! Giá mà tớ đủ dũng cảm nắm tay cậu, chắc tớ sẽ nói tất cả!!! “… Bảo An! Đừng sợ! Mình sẽ không nói điều ấy đâu! Mình không muốn Bảo An bị ràng buộc vì một thứ tình cảm nào cả. Sẽ thật là ích kỷ nếu mình muốn Bảo An là của riêng mình, sẽ thật ích kỷ khi mình kéo cuộc sống trong veo của An vào thế giới của mình, thế giới mình còn giấu An nhiều lắm! Mỗi khi nhìn An, mình lại thấy cuộc sống của mình tươi đẹp hơn, mình tìm lại chính mình! Nhưng An biết không, điều đó lại khiến mình sợ con người hiện tại của mình, mình đang trượt dài, và trước những giới hạn, mình chỉ cần nghĩ tới nụ cười và ánh mắt của An, như vậy đã quá đủ với mình rồi! An hãy cứ mỉm cười, và đáng yêu như thế… Tớ thích cậu cười!”…
“24- 12- 2001, Dear Diary…Cậu ấy chẳng nói gì với mình cả, cậu ấy chỉ nói là có quà tặng mình, và cậu ấy mỉm cười, nụ cười với hai má lúm đồng tiền! Từ sau khoảnh khắc ấy, tim mình không còn loạn nhịp nữa, mình cũng mỉm cười và tặng lại cậu hộp quà mình đã chuẩn bị: hai chiếc cốc gốm cung sinh: Bảo Bình và Bọ Cạp…Mình đang thắp những ngọn nến xinh xắn ấy lên, ánh sáng xanh, bập bùng, vừa gần vừa xa, những ngọn lửa yếu ớt nhưng hai bàn tay lạnh cóng của mình đã ấm lên và hồng hào trở lại…”
Uể oải xách balô ra khỏi khu chợ. Thế là cũng hết một ngày làm việc. Mệt mỏi và rã rời như bao ngày khác. Mới hơn sáu giờ chiều mà trời đã tối mịt. Đường cao tốc ngập ánh đèn xe. Người người nối đuôi nhau trở về quê đón Giáng sinh. Tôi ngoái đầu nhìn lại nơi mình vừa bước chân ra, một bức tranh đối lập giữa nước Nga hoa lệ này. Một dãy nhà xấu xí, tồi tàn và hiếm hoi ánh sáng trong khu chợ từ thời xưa cải tạo lại, bạn bè và đồng hương của tôi vẫn đang hối hả với nhịp mưu sinh. Tôi đã trải qua nhiều mối tình, nhưng chẳng đi tới đâu, chỉ một nụ cười “không - phải - là - tình yêu” vẫn đi theo tôi suốt bao nhiêu năm… Con đường tôi trượt dài từ thời phổ thông đã khiến tôi và gia đình phải trả giá, nhưng có một nụ cười đã khiến tôi tiếp tục. Tôi rời xa Hà Nội, tôi ra đi và làm lại tất cả từ đầu. Có thể muộn và chậm hơn bạn bè cùng trang lứa 5 năm, nhưng rồi tôi sẽ đi tới cuối con đường. Tôi bắt xe bus, bỗng nhớ Hà Nội da diết, nhớ tất cả những gì tôi trải qua suốt 7 năm qua …”
... Once bitten and twice shy
I keep my distance
But you still catch my eye
Tell me baby
Do you recognize me?
Well
It’s been a year
It doesn’t surprise me
Tiếng hát vang lên từ radio của chuyến xe bus, sao tôi bỗng nhớ da diết nụ cười của Bảo An, tôi nhớ lúc Bảo An đứng dưới ngọn đèn vàng, chớp mắt, rùng mình một cái, rồi xoay xoay quả bông trên chóp mũ, đôi má ửng hồng… Liệu lúc này, có ai đó nhớ đến tôi?
Cùng thời điểm, ở Hà Nội…Mùa giáng sinh 2008, Bảo An, cô nàng nhân viên PR đang chuẩn bị cho event đặc biệt mừng giáng sinh của công ty… “Last Christmas…”- Bảo An mỉm cười dừng lại ngón tay trên chồng đĩa khi chọn được bản nhạc ưng ý cho chương trình. Giai điệu bài hát vang lên, tiếng chuông réo rắt, va đập như những kỷ niệm trong gió… Bảo An đang trở về sân trường năm xưa mùa giáng sinh bảy năm trước…Bỗng nhiên, cô rùng mình, xoay xoay chùm chìa khóa trên tay, hai má bỗng ửng hồng, và Bảo An nhớ… một đêm Noel như thế này, dưới ngọn đèn đường mùa đông…
“Last Christmas
I gave you my heart
But the very next day, you gave it away
This year
To save me from tears
I’ll give it to someone special…”
Blogger Gà Đua Xe
7 ngày chia tay
“Hồi nhỏ xấu xí, hay nói, hay cười. Lớn lên nói ít, cười nhiều nhưng vẫn xấu”
*
* *
Chúng ta không hợp nhau nữa. - Chia tay đi!
…
Em không thể ngờ mọi chuyện thay đổi nhanh đến vậy. Anh thay đổi hay em thay đổi? Em cố gắng để vun đắp tình yêu của chúng ta để rồi bây giờ thì sao hả anh. Em không muốn có một kết thúc như thế. Một tháng nay anh đã không còn nhắn tin cho em thường xuyên với những câu nói ngọt ngào quan tâm đến em như khi ta bắt đầu yêu nhau. Một ngày không nhận được tin nhắn trả lời của anh là một ngày dài… dài lắm trong em, anh có biết?
Anh không thể ngờ em lại dứt khoát đến thế. “Chia tay đi!” vậy là hết? Là kết thúc tất cả? Em thay đổi nhiều lắm, không còn là cô gái uỷ mị dịu dàng như xưa, em đanh đá hơn và cứng rắn hơn. Nhưng điều đó khiến anh cảm thấy em đang dần ra xa anh. Có lẽ anh thật ích kỷ khi muốn em mãi là cô bé yếu đuối nằm trong vòng tay anh che chở, có thể anh thật tham lam khi muốn em dành thời gian cho anh nhiều hơn, có lẽ anh thật kiêu hãnh khi muốn người níu kéo cuộc tình của chúng ta phải là em.
Em biết anh thích thể hiện, em biết anh sĩ diện và kiêu hãnh, từ trước đến giờ em luôn làm vừa lòng anh tất cả. Anh không quan tâm đến em, em khóc. Anh đi với một cô bạn khác, em ghen. Anh nói chia tay, em là người níu kéo. Nhưng anh ạ, em đã không còn đủ sức chịu đựng những điều như thế. Và một tháng trước khi chia tay anh đã dạy cho em cách sống một mình không có anh bên cạnh. Em đã quen với điều đó, mạnh mẽ hơn và dứt khoát hơn, em có thể nói chia tay mà không hối hận.
Bây giờ em đang nghĩ gì? Còn anh… sẽ bắt đầu một cuộc sống không em đây...
Ngày thứ nhất:
Anh vẫn đi chơi với đám bạn, anh cười nói vui vẻ như chưa từng xảy ra điều gì. Anh cảm thấy mọi việc vẫn diễn tiến rất bình thường, như một ngày bận rộn và không gặp được em, chỉ thế thôi! Anh tự nghĩ không biết em có đang nhớ đến anh như những ngày trước em nhắn tin hỏi anh đang làm gì không. Không biết em có khóc nhiều như những cuộc cãi vả của chúng ta ngày trước không.
Ngày thứ hai:
Em không buồn nhiều, điều đó làm em thấy lạ, lạ vì sự thay đổi của chính mình. Có lẽ những người bạn thân đã dạy em cách mạnh mẽ như thế, em vẫn hạnh phúc vì em không bị bỏ rơi một mình, những người bạn luôn bên cạnh an ủi và động viên em, chọc em cười và không để em khóc. Hai ngày rồi, mỗi thứ vẫn bình thường thôi, vẫn là những ngày không tin nhắn, không gặp nhau, không một lời hỏi thăm, nó đã quá quen thuộc và em không bị mất thăng bằng khi mọi chuyện diễn ra như thế.
Ngày thứ ba:
Anh cảm nhận cuộc sống của mình đang trống trải và thiếu vắng điều gì đó. Không còn những tin nhắn vào buổi sáng, em chúc anh một ngày mới tốt lành nữa, không còn nhìn thấy em cười và mái tóc em bồng bềnh bay trong gió khi em đứng trước cửa nhà anh, lúc đó em thật đẹp và đáng yêu như một thiên thần. Sao bỗng nhiên anh nhớ em quá, heo con ngốc nghếch của anh ơi.
Ngày thứ bốn:
Hôm nay em chạy xe trên những con đường quen thuộc của chúng ta, bao nhiêu kỉ niệm tràn về làm tim em chợt nhói. Em đang phải đối diện với một sự thật mà em từng nghĩ sẽ không thể nào xảy ra như thế. Người ta chở nhau trên xe, nắm tay nhau đi trên đường, hình ảnh đó thật giống với chúng ta, đúng không anh? Phải chăng vì em bướng bỉnh, tình yêu của em chẳng dịu dàng, ngọt ngào, có đôi khi quá ồn ào làm anh mệt mỏi?
Ngày thứ năm:
Anh không thể ép bản thân dừng suy nghĩ về em. Anh đã không chờ đợi được nữa. Anh không thể đối diện với sự thật rằng anh đã mất em, mất mãi mãi?? Sao em vẫn không nhắn tin cho anh? Sao em không biết anh đang mất thăng bằng như thế nào khi em bước ra khỏi cuộc sống của anh quá nhanh? Anh nhớ em và anh muốn được gặp em. Anh muốn nghe giọng nói của em và được ôm em vào lòng. Em có biết em đã làm đảo lộn cuộc sống của anh đến thế nào không? A điên lên vì anh biết một điều chắc chắn trong anh: Anh vẫn còn yêu em.. yêu nhiều lắm!
Ngày thứ sáu:
Những dòng tin nhắn của anh làm em khó hiểu, và em đã suy nghĩ về anh rất nhiều. Bỗng nhiên em thấy lo lắng cho anh quá. Em biết dù anh có làm điều gì khiến em buồn, em đau, những chuyện ngỡ như không thể tha thứ được, thì em vẫn quan tâm và yêu anh rất nhiều. Dẫu hai chúng ta không đi cùng trên một con đường, em vẫn luôn chúc anh được hạnh phúc. Hãy nói cho em biết, em phải làm gì để anh được hạnh phúc?
Ngày thứ bảy:
Xin em đừng chúc anh hạnh phúc, vì em chính là hạnh phúc của đời anh. Anh không thể thiếu em được, em đã chiếm một vị trí quá quan trọng trong trái tim anh rồi. Một lời xin lỗi anh chẳng bao giờ dám nói, bởi anh biết xin lỗi chẳng bao giờ là đủ. Anh vẫn cười, nụ cười em nói rằng thích nhìn để yêu đời và vui vẻ hơn, anh cười để giấu đi nước mắt cho riêng mình.
...
...
…
- Chúng ta luôn cần có nhau!
- Anh yêu em.
- Em chưa bao giờ hết yêu anh.
Nếu được trở lại bên nhau, chắc chắn anh sẽ không để mất em một cách vụng dại thêm lần nào nữa. Anh đã biết giá trị thực sự của một điều gì đó khi anh vô tình làm mất nó. Và giờ anh đã biết một điều mà trước khi mất nhau anh đã không biết: Anh yêu em nhiều hơn anh tưởng.
Bây giờ em mới biết, lời nói đôi khi nói ra thật dễ, nhưng lòng dứt khoát mới khó, và nhiều khi, con người ta chia tay để lại yêu nhau...