Mười chín trăng tròn, cái thuở mà người ta nhiều đam mê, khát khao và ước mơ nhất, thì anh lại đẩy em đi, không phải bằng tay, mà bằng mắt.
*
* *
Em hay thích những bài hát là sản phẩm của sự kết hợp giữa thơ và nhạc. Bởi nó đắm say hơn, sâu sắc hơn, và đi vào lòng người hơn. Tìm những bài hát như thế thật không dễ dàng gì trong cái dòng chảy âm nhạc hỗn tạp và xô bồ như hiện nay.
Rồi một ngày tình cờ ngồi trong quán cafe, bắt gặp giọng hát quen thuộc của Hà Trần. Có một chút buồn, một chút đau, một chút u uất, và thật nhiều ám ảnh. Em biết đến Phía ngày nắng tắt của Ngọc Đại từ phút ấy.
Thú thật em chẳng thích Vi Thùy Linh. Thơ của cô ấy “mạnh” quá, nhiều khát khao quá, bùng nổ quá… cái gì cũng muốn đạt tới cực điểm, thậm chí vượt qua cực điểm. Em thì không thế. Em chỉ là một cô gái bình thường, muốn sống một cuộc sống bình thường, khao khát và đam mê cũng bình thường.
Nhưng Phía ngày nắng tắt - một bài hát phổ thơ Vi Thùy Linh thực sự đã chinh phục em. Cũng cháy đấy nhưng không đến nỗi “quá lửa”. Nó chỉ âm ỉ ở khúc đầu và rồi bùng nổ một chút ở đoạn sau. Nỗi buồn đau và u uất hòa quyện trong giọng hát như một lời thì thầm của Hà Trần, chầm chậm, âm âm trong tiếng piano như ai oán, như trách cứ
“Nỗi buồn nhiều như gió
Em ước được thả lên trời
Như bóng bay!
Đã nhiều rồi tìm anh,
Em không nhớ đã tìm gặp anh,
Biết bao lần rồi?
Một mình vỡ oà,
Chiều vàng lắt lay.”
Người ta bảo con người hạnh phúc nhất khi yêu, đau khổ nhất cũng khi yêu. Những khổ đau trong tình yêu cũng có muôn hình vạn trạng: nỗi đau của những mối tình không được đáp trả, nỗi đau của những tình yêu tan vỡ, và nỗi đau của sự phản bội.
Trong nguyên bản thơ Từ phía ngày nắng tắt, câu đầu tiên là “Nơi em ở là phía ngày nắng tắt”. Cô gái ấy đã phong kín mình trong ngày rộng tháng dài với một bóng đen u ám. Nơi cô ấy ở, mặt trời không thể chiếu tới được. Bởi vì thế giới của cô luôn đậm đặc một nỗi buồn. Nỗi buồn nhiều như gió. Những ngọn gió cô độc cứ đeo bám cô. Cô ấy đi với nỗi buồn, đứng trong nỗi buồn, gối đầu lên nỗi buồn và uống, và nuốt cả nỗi buồn để sống.
Không phải cô ấy không khao khát tự do. Cô ấy đã từng muốn thả nỗi buồn ấy lên trời, nhưng không được. Đã bao lần, cô tìm gặp chàng trai. Đến cả những con đường cũng quen mặt biết tên, cả loài hoa trước ngõ cũng linh cảm được bước chân một người cứ đến rồi đi. Nhưng chàng trai chẳng biết, hay là cố tình chạy trốn? Giọt nước mắt người con gái vỡ òa, chống chếnh cả con đường, lay lắt cả trời chiều.
“Khi anh đẩy em bằng mắt
Trăng vừa tròn mười chín!
Em đã thả đi bao nỗi buồn
Buộc bằng tóc rụng,
Tóc đã rụng mùa mùa nhiều rồi
Mà chưa thấy nắng lên,”
Giọng Hà Trần bất chợt vút cao, trách cứ và đớn đau, nhưng rồi lại vội vã chìm đi, khi kể về những dấu chân tháng năm đặt lên mái tóc người con gái. Mười chín trăng tròn, cái thuở mà người ta nhiều đam mê, khát khao và ước mơ nhất, thì anh lại đẩy em đi, không phải bằng tay, mà bằng mắt. Cái thuở mà tình yêu trong em nở bừng như đóa hoa đỏ tươi trong một ngày nắng vàng rực rỡ, cái thuở má thắm môi hồng, khi lồng ngực căng tràn sức sống và con tim rạo rực đam mê…
Thế rồi nắng tắt, mùa qua, những nỗi buồn được buộc chặt bằng tóc rụng, thả đi… Không biết bao nhiêu mùa, bao nhiêu sợi tóc và bao nhiêu nỗi buồn đã đi qua, nhưng phía ngày nắng vẫn tắt. Tất cả vẫn chỉ là đêm đen cô độc, với những tiếng thở dài và một đôi mắt cũng như đêm - thao thức, đợi chờ.
“Em oà vỡ,
Những nỗi đau chèn nhau,”
Lại một lần nữa vỡ òa trong đau đớn. Có lẽ bởi một trái tim yếu đuối và nhỏ bé không thể đựng nổi quá nhiều những tủi hờn và đau khổ. Nỗi đau chèn nhau, và vỡ tung ra. Nhưng có lẽ lần này, người con gái không khóc nữa. Cô ấy chỉ lặng lẽ thu nhặt những mảnh vỡ mang tên nỗi buồn…
“Em lầm lũi đến trước cổng nhà anh!
Nhặt xác nỗi buồn còn tươi nguyên,
Đốt lên thành lửa ném lên trời,
Đốt lên thành lửa ném lên trời.”
Nỗi buồn cuối cùng cũng được giải thoát. Ngày xưa cô gái chỉ buộc nỗi buồn như những chùm bóng bay và thả đi, thì nay, cô đốt chúng và “ném lên trời”. Cô đã hoàn toàn đoạn tuyệt với chúng. Những nỗi đau đã hóa tro tàn, và có lẽ, tình yêu cũng thế. Không chờ nữa, không đợi nữa, không nhớ nhung và hy vọng nữa…
Cô bỏ lại phía sau những ngày nắng tắt, và đi, chưa cần biết là đi đến đâu, chỉ biết là ở phía đó có mặt trời.
Thỉnh thoảng anh vẫn hỏi em sao lại khóc khi nghe Phía ngày nắng tắt, có phải bởi em cũng nhớ đến những dở dang của mối tình đầu. Em cười, có thể như thế, hoặc cũng có thể chỉ vì nó nhiều đớn đau, cô đơn và ám ảnh quá. Nhưng em lại không thuộc mẫu người chỉ nhìn mãi về quá khứ. Em trân trọng hiện tại, và hạnh phúc, bởi em biết ở phía em, mặt trời luôn chiếu rọi, và ngày luôn rực rỡ nắng vàng.
Blogger DTV
Ngày mai, khi anh không còn là chồng em nữa...
Chia tay chỉ là bắt đầu cho một sự bắt đầu mới.
*
* *
Ngày mai, anh không còn là chồng em nữa, bức màn hôn nhân gỡ xuống để mỗi người trong chúng ta được trở lại với chính mình trong th giới mà chúng ta đã cần nồng nhiệt yêu thương, nồng nhiệt chia sẻ. Anh đã là một người đàn ông tốt và em cũng không phải là người phụ nữ tồi để mình không đến nỗi không sống được cùng nhau, nhưng chúng ta đã phải xa nhau để bình yên trở về trong cuộc sống. Anh vẫn mãi là người đàn ông quyết đoán, một người đàn ông bản lĩnh để chỉ sống theo cách của mình. Anh không thay đổi! Quỹ đạo anh là những gì anh nghĩ, anh làm và anh muốn mà những người xung quanh anh chỉ là những vệ tinh lẻ loi sẽ bị bắn ra khỏi một khi không thể còn chịu nỗi lực xoáy của anh. Em cũng là một trong số những vệ tinh đó!?
Không…! Em đã thấy nỗi buồn sâu thẳm trên gương mặt anh, mình em thấy anh ủ rũ gục đầu và cũng chỉ có em, người nghe anh nói: “Em là người duy nhất cho anh thất bại”. Em xót xa, rung động! Nhưng em không thể quay lại với anh chỉ vì như thế! Em mãi không muốn thấy anh là người thất bại trong bất cứ hoàn cảnh nào!
Rồi em sẽ lại sống tốt với anh khi em chẳng còn là vợ anh nữa, em sẽ thôi bàng hoàng giấc mơ về anh, giấc mơ một người chồng bên em trong suốt cuộc hành trình, sẽ nheo mắt với em khi em vượt qua nhiều điều quan trọng và ý nghĩa với anh, sẽ hỏi han và thì thầm vào tai em những lời yêu thương nhất, cho em đủ những cử chỉ nồng nàn để quấn quít cùng anh. Em không còn là vợ anh, để người thân của em, những người không có bất kỳ biên bản nào có thể chấm dứt được tình ruột thịt trong em, không còn đố kỵ anh nữa, sẽ đón em quay về. Khi em không còn là vợ anh…, em thôi đơn độc mãi!
Anh à! Dù ngày mai sẽ đến, nhưng em vẫn hướng về anh với hết thảy những tin yêu, em sẽ đau nếu lần nữa thấy anh gục đầu. Vậy thì, mình vẫn cứ như những ngày qua đi anh nhé, khi em chưa thể làm điều gì hơn thế nữa cho anh, nhưng em tin là mình sẽ giữ được hơi ấm cho ngôi nhà ấy, nơi anh và em còn được cùng về sau mỗi ngày là việc, để con chúng ta mãi cảm nhận hết mọi nỗi yêu thương, vì trong em vẫn tấm lòng ở lại, mà chẳng phải vì một lời dạy bảo nào em đã được học từ anh!
Giờ đây, khi thời gian chưa đủ để hồi phục những vết cắt trong em, thì xin anh hãy cứ hy vọng rằng vẫn có em ở một ngày mai, không phải là vợ anh nhưng sẽ cùng anh vẽ bức tranh hoàn hảo mới, sinh động hơn cho con mình, anh nhé!
Ngày mai, em sẽ thấy anh bên đời như bất kỳ một người đàn ông nào khác. Em sẽ mỉm cười khi thấy anh dành cử chỉ ấm áp cho ai đó, để biết rằng trong anh vẫn dạt dào ngọn lửa yêu thương. Em sẽ mỉm cười khi bên mình, đâu đó vẫn lời nói yêu thương như đã từ chính anh!
…Và phía trước chúng ta, cuộc sống vẫn lung linh, phải không anh!?