Công việc cũng bắt đầu bận rộn hơn sau khi tôi trở về trường học, cũng ở đây học thạc sĩ hai năm. Số lần về nhà trong thời gian này chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Một năm ấy trở về, không ngờ đã là năm thứ bảy, tôi đã hai mươi sáu tuổi.
Chu Cẩm Trình không có ở nhà, tôi cũng không lấy làm thắc mắc. Nghe nói hiện giờ anh đã không làm nhân viên ngoại giao nữa, chuyển đến một đơn vị chính quyền cấp quốc gia.
Tôi để hành lý xuống, đến tủ lạnh tìm đồ uống, lại phát hiện tủ lạnh trống không. Xem ra anh đã không thường tới đây. Sau đó tôi đi siêu thị. Ở siêu thị, tôi tình cờ gặp được Chu Cẩm Trình.
Lúc tôi đẩy xe đến khu vật dụng hàng ngày, ngay phía trước đường đi thấy được anh, bên cạnh anh còn có một cô gái đoan trang phóng khoáng. Tôi dừng bước, ngó anh đang nhìn hai mẹ con trước mặt lúc đó cũng ngừng lại. Sự dịu dàng hiện lên trong mắt anh, anh đi tới chào họ, tôi nhìn cô gái kéo cánh tay người mẹ, thì ra là cô ấy.
Tôi vòng xe đẩy, đi ngược lại hướng bọn họ, càng đi càng xa.
Lúc tối, Chu Cẩm Trình lại trở về, chỉ một mình. Lúc anh nhìn thấy tôi có chút sững sờ, “Sao. . . đột nhiên trở về? Cũng không nói trước với anh một tiếng.”
Tôi nói “Vâng”, tôi lí nhí đáp, không muốn giải thích.
Anh cũng không để tâm, nói: “Ăm cơm tối chưa? Anh đi nấu cơm.”
Tôi nói: “Ăn rồi.”
Anh đảo mắt nhìn hộp mì tôm tôi bỏ trong thùng rác bên cạnh, không nói gì. Tôi đang xem một bộ phim kinh dị trên TV, rúc vào góc sa lon, phủ chăn kín chân.
Chu Cẩm Trình rót một ly sữa nóng đem tới, anh nhoẻn miệng cười, “Lá gan nhỏ như vậy, thế mà cứ thích xem loại phim này. Xem xong lại không ngủ được cho coi.” Anh đưa tay chạm vào tôi, tôi hét lên một tiếng.
Hai bên đều có chút lúng túng, tôi nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Anh đừng chạm vào em. Em sợ.”
Anh ngẩn người, rút bàn tay đang muốn chạm vào tóc tôi lại. Tôi xoay đầu xem TV, nhìn không chớp mắt.
Tôi cho rằng anh sẽ đi ra ngoài, nhưng anh lại cầm điều khiển tắt TV đi.