Sau đó, tôi trở về đây sống với anh. Ban ngày không thấy anh, buổi tối anh sẽ đến. Tuy nhiên, cảm giác này lại khiến tôi cảm tưởng như đồng sàng dị mộng. Tôi càng ngày càng sợ lạnh, có khi đêm ngủ tay chân lạnh cóng, lúc tỉnh lại thì phát hiện mình đã lui tới thành giường. Có mấy lần Chu Cẩm Trình cũng thức giấc, anh nhìn tôi, cuối cùng vươn tay ôm tôi vào trong lòng. Tay chân ấm rồi, nhưng làm thế nào tôi cũng không ngủ lại được.
Dần dần, số lần Chu Cẩm Trình trở về cũng ít đi, có khi một tuần về một lần, có đôi khi thậm chí cả tháng.
Mà lần này, là hai tháng.
Tôi ngồi ở trong xe, không hỏi anh muốn dẫn tôi đi đâu. Xe dừng trước cửa một khách sạn 5 sao tráng lệ, anh mở cửa cho tôi, để nhân viên đi đậu xe. Anh vừa dẫn tôi vào sảnh khách sạn, tôi thấy ở giữa sảnh có trưng một tấm áp-phích tiệc cưới rất đẹp, hình đám cưới một cặp cô dâu chú rể, tuấn nam mỹ nữ, nhìn đẹp như minh tinh màn bạc vậy. Hoá ra hôm nay cô ấy kết hôn.
Tôi theo bản năng muốn buông bàn tay đang nắm tay của tôi ra, nhưng người bên cạnh lại nắm chặt hơn, anh cười, “Hôm nay không thể lâm trận bỏ chạy.”
Đúng thật tôi đã nghĩ chạy đi. Nhưng rốt cục tôi vẫn theo anh vào.
Lễ đường được bố trí rất phong cách, toàn bộ đều là hoa hồng trắng, vừa tinh tươm lại trang nhã.
Anh để tôi ngồi ở ghế viết sẵn tên anh, lúc anh đi còn nói với một cụ bà ngồi bên: “Bà giúp con trông chừng em ấy một chút, đừng để em ấy bỏ đi.”
Cụ bà cười nói: “Cẩm Trình, đây là bạn gái của con hả? Nhìn xinh thật, giống Ninh Ninh nhà chúng ta quá.” Lời của cụ bà chỉ là vô tình, nhưng Chu Cẩm Trình lại chau mày, anh nói: “Vậy làm phiền bà coi chừng rồi, em ấy sợ người lạ.”
Cụ bà thân thiện hiền lành nói: “Được, được, con cứ đi đi.” Chu Cẩm Trình nhìn tôi một cái rồi mới đi.
Cụ bà quay đầu lại nói với tôi: “Thằng nhóc Cẩm Trình này rất ít khi khẩn trương như thế.” Tôi khẽ cười, cũng không phải đồng ý hoàn toàn. Cụ bà lại hỏi tôi bao nhiêu tuổi? Tôi nói, “27”.
Bà kinh ngạc, “Con nhìn sơ cũng khá giống Ninh Ninh nhà bà.” Sau đó bà cười và kể tôi nghe về cháu gái yêu quý của bà, tôi yên lặng lắng nghe, bà nói cháu gái bà lúc còn nhỏ rất bướng bỉnh, trưởng thành thì mới chín chắn hơn. Tôi nghĩ thầm, tôi cũng vậy, khi còn bé thì bướng bỉnh, từ sau khi ba mẹ qua đời cũng chỉ nghĩ tới như thế nào để sống sót. Bà nói, “Cháu bà kết hôn sớm quá”. Tôi đáp, “Đó là may mắn”. Bà cười nói: “Đúng đúng, là may mắn.”
Khi Chu Cẩm Trình quay lại, ở bên cạnh tôi có thêm một cái ghế, anh hỏi tôi nói gì với bà? Tôi trả lời nói về Ninh Ninh.
Anh ngập ngừng một chút, rồi nói: “Đợi lát nữa anh có thể bận đến tận khuya, em ăn xong đi lên lầu khách sạn nghỉ ngơi một chút, xong việc anh sẽ lên đón em” Anh đưa tôi thẻ phòng khách sạn. Tôi không nhận. Thế là anh đặt trên bàn trước mặt tôi. Sau đó anh lại đi, bà hỏi tôi, “Sao vậy? Cãi nhau với Cẩm Trình rồi hả? Ôi, cái thằng nhóc Cẩm Trình, lúc nào cũng nghiêm túc như thế, chẳng chịu nói lời ngon tiếng ngọt, có gì cũng đều giữ khư khư trong lòng, nhưng bà nhìn ra nó rất quan tâm con, rất yêu quý con.”
Tôi mỉm cười, nói: “Bà ơi, con không phải là bạn gái của Chu Cẩm Trình, con là cháu gái của anh ấy.”
Bà rất lâu không lên tiếng, một lát sau bà chỉ đáp “Ừ” mà thôi.
Tôi nhớ đến tuần trước, Chu Hề gọi cho tôi, chị ấy nói: “Thanh Thanh, sang năm Cẩm Trình phải điều đến Bắc Kinh rồi. Hay là cháu qua đây ở cùng cô đi. Để khỏi phải sống một mình. Cháu cũng 26 rồi, cháu tới đây, cô giới thiệu đối tượng cho cháu.”
Tôi lại một lần nữa không nghe lời anh, rời bữa tiệc trước.
Tôi ở trên đường cái đón xe, đêm tối như mực, tôi nhìn thấy xa xa có xe đang tới, đèn xe chiếu chói mắt.
Tôi nghe được có người đang gọi tôi ở phía sau, “Thanh Thanh, Thanh Thanh. . .”