Đi trêи đường lão thái thái còn tính toán gọi Sơ Uyển đi cùng, dù sao lần nào bà đến miếu cũng đều là Sơ Uyển đi cùng, trong mắt bà đứa trẻ này biết ăn nói lại hiểu chuyện, trường hộ sư phụ trong miếu nói lời khó hiểu Sơ Uyển sẽ ở bên cạnh giúp giải thích một chút, lần đầu đến miếu không có Sơ Uyển đi cùng, lão thái thái thật ra có chút không được tự nhiên.
Lấy di động ra dự tính gọi cho Sơ Uyển liền bị Lục Trạch lục phen ngăn trở, thậm chí hắn lấy điện thoại cũng không trả lại cho bà, ngược lại còn chất vấn vì sao phải gọi cho người ngoài?!
Lời hắn nói làm lão thái thái á khẩu không trả lời được, rốt cuộc mấy ngày không ăn cơm, bà cũng không còn đủ sức lực tức giận với Lục Trạch, hắn còn không phải là không tin sư phun trong miếu sao, cũng tốt, trong chốc lát làm sư phụ giúp hắn lại tính xuống, nhất định khiến Lục Trạch tâm phục khẩu phục!
Chỉ là khi tới trong miếu, bảy quải tám cong, Lục Trạch liền đem bà đưa tới một gian sương phòng nhỏ, lão thái thái nghe xong nghe động tĩnh, hình như cách vách cũng có người ở, vừa định hỏi Lục Trạch rốt cuộc đang làm cái quỷ gì, lại bị hắn đưa tay ra hiệu " im lặng ".
Một lát qua đi, cách vách trong sương phòng vang lền tiếng đối thoại, một nam một nữ, giọng nam tương đối thâm trầm hồn hậu, bà vừa nghe liền biết đó là vị sư phụ trong miếu, còn giọng nữ.... lão thái thái cẩn thận nghe, như thế nào càng nghe càng cảm thấy quen thuộc, giống như đã nghe ở đâu rồi.
"Nhậm ŧıểυ thư, vừa rồi ở đại điện bên kia tôi không phải giúp cô tính qua sao, cô cùng vị Lục tiên sinh kia xác thật không phải cái gì tương xứng, loại chuyện cảm này miễn cưỡng không được, việc kết hôn cũng là muốn thận trọng lại thận trọng."
Cách vách một câu "Nhậm ŧıểυ thư" nhưng thật ra làm lão thái thái nhớ tới tiếng nói kia rốt cuộc là của ai, không phải là vợ của Lục Vũ - Nhậm Huyên sao? Nhíu nhíu mày, lão thái thái có chút không hiểu, vị sư phụ này không phải trước sợ luôn rất chính xác sao, hơn nửa Lục Vũ kết hôn cũng đã hơn hai năm, vì sao còn nói ra mấy lời này?
Nhậm Huyên cảm xúc rõ ràng không được tốt, thậm chí trong thanh âm cũng có chút nghẹn ngào:
"Sư phụ, tôi không nói dối gạt ngài, cái gì tương xứng không tương xứng tôi cũng không để bụng, chỉ cần có thể cùng hắn kết hôn tương lai liền tính nhật tử không tốt quá tôi cũng nhận, nhưng là cửa lớn Lục gia tôi nhất định phải vào.
"Bà... chính là mẹ của bạn trai tôi, tin phật tin đến không chịu được, ngài vừa rồi tính toán nếu như bị mẹ anh ấy biết, tôi đây đã có thể......"
"Ai, phía trước Sơ Uyển còn cùng tôi nói bên sư phạm tính toán rất tốt, nhất định sẽ giúp người được như ý nguyện, mới giới thiệu tôi đến đây, nhưng hiện tại lại tính ra loại kết quả này, tôi......"
Nói nói, Nhậm Huyên liền nhẹ xuyết lên, trong miệng vẫn luôn cầu vị sư phụ kia, nói là nhất định phải giúp cô, chỉ cần có thể làm cô được như ý nguyện, chuyện gì đều có thể thương lượng.
Vị sư phó kia tựa hồ đang do dự một lúc lâu, bất quá nghe cô nói là Sơ Uyển giới thiệu, trong lòng nhiều ít bỏ xuống đề phòng, lúc sau mới cố ý thử một câu:
"Cách thì thật ra cũng không phải không có, nhưng phải xem Nhậm ŧıểυ thư cô có bỏ được hag không."
"Sư phụ ngài có gì cứ nói, cầu ngài cho tôi một chỉ định!"
"Nhân duyên tuy rằng là do thiên định, nhưng chẳng phải cũng có câu nhắn định thắng thiên."
Chủ trì sư phụ nói một hồi cố ý nhẹ nhìn Nhậm Huyên liếc mắt một cái, Nhậm Huyên thu được tầm mắt vội vàng phụ họa gật gật đầu.
"Cái gọi là nhân định thắng thiên, xem ra vẫn là dựa theo thành ý, tâm thành tắc linh, Phật tổ đều sẽ bị lay động, chúng ta phàm phu tục tử đối với Phật tổ kính ý, trừ bỏ tam quỳ chín bái ở ngoài cùng hương khói......cư nhiên cũng là không thể thiếu, Nhậm ŧıểυ thư ... Cô nói có phải hay không ?! "
Kia chủ trì sư phụ nói mơ hồ không rõ, nhưng hàm ý hai chữ " Hương khói" làm sao người nghe lại không hiểu? Nhậm Huyên trong lòng tuy rằng đối với vị sư phụ ra vẻ đa͙σ mạo này khường khinh, nhưng trước mặt như cũ là một bộ dáng vóc tiều tụy: "Đúng đúng đúng, sư phụ ngài nói rất đúng, đến miếu cúi đầu chào Phật tổ là việc nên làm"