Ngoài đại điện, tiếng chổi ŧıểυ sư phụ quét rác vẫn miệt mài, sau đó chẳng
biết vì sao thanh âm kia đột nhiên bị cắt đứt. Sơ Niệm cảm thấy kỳ quái, theo bản năng mà xoay người nhìn lại phía cửa thấy Lục Trạch đang chống tay dựa vào nơi đó. Ánh mắt hơi có một đốn, rốt cuộc lần này được xem như lần đầu tiên bọ họ "Đơn độc ở chung".
Mấy ngày này là Sơ Niệm cố ý trốn tránh Lục Trạch, thật cũng không phải lạt mềm buộc chặt, cho là cố ý trêu hắn, có thể là cảm thấy hai người nếu đã lên giường với nhau mục đích của cô đã đạt được một nửa, cho nên liền không có rục rịch như lúc đầu.
Ngày đó là Sơ Niệm tự mình ám chỉ ý tưởng, đến nỗi nội tâm cô rốt cuộc nghĩ như thế nào, có lẽ liền chính cô cũng hiểu không rõ là vì sao? Tựa như câu nói "kỹ nữ thích khách làng chơi" ngẫm lại đều sẽ làm người ta cảm thấy buồn cười, bất quá là anh tình tôi nguyện giao dịch mà thôi, làm sao có thể động tâm?!
Người nọ vẫn như cũ dựa vào cửa nhìn Sơ Niệm, vị ŧıểυ sư phụ nhìn biểu tình trên mặt Sơ Niệm cảm thấy có chút không thoải mái, nhíu mày thu hồi tầm mắt, chuẩn bị rời đi. Lục Trạch lại vào lúc này đi đến, chắn ngay trước mặt cô. Không khỏi phân trần mà túm tay Sơ Niệm, đem cô hơn phân nửa kéo vào trong lòng ngực, sau đó nắm tay cô cùng cầm lấy bật lửa trên hương án.
"Nếu đã tới, cùng nhau thắp nén hương đi."
Khí thế hắn như vân đạm phong khinh, rồi lại cùng mình thân mật dị thường, Sơ Niệm tránh tránh, tuy rằng trong đại điện hiện không có một bóng người, nhưng ở địa phương như thanh tịnh, nhiều ít khiến cô sinh ra một chút không tiện.
Lục Trạch cư nhiên không cho cô toại nguyện, nhưng cũng không quá miễn cưỡng ...
Được tự do Sơ Niệm theo bản năng cùng Lục Trạch duy trì khoảng cách, hành động như vậy làm hắn không khỏi nheo nheo mắt, rồi sau đó thật sâu nhìn cô liếc mắt một cái, đột nhiên hỏi Sơ Niệm một câu:
"Em tin cách nói của thần phật sao?"
Sơ Niệm hoang mang mà nhíu nhíu mày, không hiểu hắn vì sao hỏi như vậy.
Mà Lục Trạch tựa hồ cũng không cần cô trả lời, nghiêng đầu mắt nhìn tượng phật bên cạnh, hương khói như sương mù bao phủ, có vẻ thần bí dị thường. Nhưng Lục Trạch lại kéo kéo khóe miệng, cười nhạt một tiếng, sau đó đối với Sơ Niệm thì thầm:
"Anh không tin."
Hắn từng bước một mà hướng Sơ Niệm đi đến, quyết tuyệt ánh mắt, kiên định cất bước, làm Sơ Niệm không khỏi cơ định tại chỗ, không thể động đậy:
"Anh chưa bao giờ tin mấy điều này, nhưng là hiện tại, anh có tín ngưỡng của anh... "
Hắn đi tới trước người Sơ Niệm, trong mắt chỉ có cô, thanh âm không có dĩ vãng vẫn nhu tình như nước, nhưng lại thành kính vô cùng:
"Sơ Niệm, muốn biết tín ngưỡng của anh cái gì không ?"
Rời khỏi sương phòng lão sư phụ, lão thái thái vẻ mặt vui sướиɠ kiềm nén không được, lôi kéo tay Sơ Uyển, thái độ cực kì vừa lòng, ngược lại mặt Sơ Uyển lại xấu hổ ngượng ngùng nhịn không được trêu ghẹo vài câu.
"Lúc trước bà đã muốn tới đây tìm sư phụ chọn ngày kết hôn. Con vẫn luôn nói ngượng ngùng ngượng ngùng, nhìn xem, nếu không phải hôm nay tới, thiếu chút nữa liền bỏ qua giờ lành."
Vừa rồi vị lão sư phụ nói Sơ Uyển cùng Lục Trạch là lương duyên trăm năm mới gặp. Là duyên trong duyên , nên cần thiết phải được kết đôi tương lai con cháu mới có thể vạn phần tốt đẹp. Nếu chậm trễ để thời gian kéo dài càng lâu, đối với vận thế cả hai sẽ có ảnh hưởng. Hơn nữa sư phụ còn tính toán, tháng 8 năm nay là ngày hoàng đa͙σ, đến lúc đó đem hôn lễ cử hành, người trẻ tuổi nỗ lực một phen, nói không chừng sang năm đã có chắt trai bồng ẵm.
Lão thái thái nghe xong tất nhiên là trong lòng nở hoa, một điều vui vẻ như thể được nhân lên, chỉ cần tưởng tượng đến sang năm trong nhà có thêm con cháu, bao phiền não cũng quên hết.
Khi nói chuyện ba người cũng đi tới trong đại điện, lão thái thái còn đang suy nghĩ chuyện hôn sự:
"Tháng 8 làm hôn lễ ... Thời gian giống như có chút gấp gáp, nhưng ŧıểυ Uyển con yên tâm, Lục gia chúng ta khẳng định là sẽ không bạc đãi con, đến lúc đó khẳng định khiến A Trạch vẻ vang mà đem con cưới vào cửa. Con đó nha, chỉ cần thanh thản ổn định làm cô dâu là được"
Liễu Minh Hoa vừa nghe lão thái thái cho phép chuyện này, trong lòng rộ lên vì bao tính toán đều như ý.