Buổi tối Sơ Niệm không xuống lầu ăn cơm, không biết là do tâm tình không thoải mái hay do tác dụng phụ của thuốc mà thân thể cô liền một trận không thoải mái. Tất nhiên, mẹ cô cũng không đi lên gọi cô xuống ăn cơm, thậm chí nói một tiếng quan tâm cũng không có, rốt cuộc tối hôm qua Sơ Niệm trắng đêm không về, vậy mà một cuộc điện thoại hỏi tìm đều không có, phải chăng điều đó đã chọc giận Liễu Minh Hoa?!
Còn nữa, có lẽ là chuyện xảy ra hôm phòng thử đồ, Sơ Uyển thấy trên người cô có dấu hôn, khẳng định em gái hiện tại đang cùng nam nhân qua lại. Làm sao lại bỏ qua cơ hội ở trước mặt Liễu Minh Hoa thêm mắm dặm muối...
Sơ Niệm có chút buồn cười mà nghĩ, có lẽ nguyên nhân khiến Liễu Minh Hoa tức giậnkhông phải là do cô đi cả đêm không về nhà mà là cho rằng cô ở bên ngoài cùng đàn ông không ra gì dây dưa yêu đương, tự chà đạp chính mình, lãng phí tâm tư "Đẩy mạnh tiêu thụ" giá trị của Sơ Niệm.
Sơ Niệm mắt vẫn luôn nhìn trần nhà, rõ ràng đầu phát đau, nhưng cô lại không hề buồn ngủ. Sau một lúc lâu mới nghe được tiếng có người mở cửa đi vào, cũng không có gõ cửa, lập tức tiến vào, thậm chí sau khi tiến vào còn đem rèm cửa tất cả mở ra, khiến ánh mắt mơ màng của Sơ Niệm một phen khó chịu.
Sơ Uyển ôm cánh tay đứng ở mép giường Sơ Niệm, trên cao nhìn xuống mà em gái, đi lên liền chất vấn.
"Tối hôm qua em lại đi gặp dã nam nhân?"
Sơ Niệm lấy tay che khuất đôi mắt ra, sau đó xốc chăn lên đi xuống giường, rót chén nước lọc uống, đối với lời khiêu khích Sơ Niệm cố ý làm lơ vờ như không thấy, cô biết mỗi khi Sơ Uyển tâm tình luôn không tốt sẽ tới tìm mình gây phiền toái, chỉ là tâm tình Sơ Uyển rất khi thoải mái...
Thấy Sơ Niệm làm lơ mình, Sơ Uyển chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó tiến lên một phen xả áo ngủ của Sơ Niệm, thấy trên người em gái trừ bỏ dấu hôn cũ mấy hôm trước còn có thêm nhiều dấu mới, "chậc chậc chậc "vài tiếng, tựa hồ đối với tình cảnh trước mặt này Sơ Uyển thật vừa lòng.
Khóe miệng cong cong, đem áo ngủ Sơ Niệm sửa sang lại chỉnh chu sau đó ghé sát vào tai Sơ Niệm như chị em tình thâm mà nỉ non " tin tức" tốt.
"Nghe nói ... Cẩn Dĩ đã trở lại."
Sơ Uyển nói xong liền chú ý biểu tình trên mặt Sơ Niệm, không giống như dự liệu Sơ Niệm sẽ kinh hoảng hay ảm đạm?! Ngược lại Sơ Niệm lại cực kỳ an tĩnh đón nhận tin từ Sơ Uyển.
Không khỏi ngỡ ngàng , Cẩn Dĩ từ trước đến nay luôn là quá khứ khắc sâu nơi tâm khảm trong lòng Sơ Niệm
, nheo nheo mắt, Sơ Uyểnlại tiếp tục thử nói:
"Người yêu cũ đã trở lại, như thế nào... Em không cao hứng sao?"
Sơ Niệm đột nhiên cũng cười, nụ cười mang theo ý tứ châm chọc, sau đó lãnh lãnh đạm :
"Vậy còn chị, cao hứng sao?"
"Là do thời gian quá lâu hay do chị đã quễn chị trước kiac cũng không phải đã ngủ với Cẩn Dĩ ? Người yêu cũ ? Luận về quan hệ thân mật, em làm sao so được với chị?"
Sơ Niệm không chút lưu tình khơi mào quá khứ, nhưng trên mặt Sơ Uyển một chút biểu tình áy náy đều không có, ngược lại chẳng hề để ý mà cụp mi, xem đó là điều bản thân đắc ý.
"Lời em nói có hơi khó nghe, cáu gì mà ngủ cùng nhau?! Rõ ràng là Cẩn Dĩ chủ động bò lên giường của chị, anh ấy muốn em lại không bằng lòng cho, chị có lòng tốt giúp đỡ, ngược lại em còn ai oán chị sao? "
"Cho nên nói nha, em gái ngoan của chị dù lớn lên xinh đẹp nhiều người khen ngợi nhưng mà có ích lợi gì đâu. Người yêu nhiều năm nhue vậy vẫn không biết cách giữ chân. "
****
Lục Trạch lần nữa nhìn thấy Sơ Niệm là ba ngày sau tại nhà cũ Lục gia, lúc ấy cô đi theo cha mẹ còn có Sơ Uyển đj cùng đến đây làm khách, nếu không phải lão thái thái nói rõ là mời cả Sơ gia đến làm khách thì e rằng khả năng Sơ Niệm sẽ không đến.
Rốt cuộc sau ngày hôm đó, mặc kệ là gọi điện thoại cho cô hay là cố ý đên Sơ gia, Sơ Niệm đều cố ý vô tình mà tránh né Lục Trạch.
Lục trạch không rõ lắm Sơ Niệm rốt cuộc làm sao, liền tính phía trước những cái đó đều là gặp dịp thì chơi, cô cũng nguyện ý cùng chính mình "Chơi chơi", nhưng hiện tại tâm tư " chơi chơi" ở phía cô đều không có.
Có lẽ là bậc cha mẹ trưởng bối đều ở đây, Sơ Niệm so với ngày thường "Thu liễm" rất nhiều, sẽ ngọt ngào mà kêu Lục Trạch " anh rể ", quy quy củ củ mà ngồi ở một bên.
Không hề có ánh mắt khiêu khích hay động tác trêu chọc. Tóm lại, Sơ Niệm ngoan ngoãn đến nổi Lục Trạch cảm chừng như người khác chứ không phải là cô.
Dùng xong cơm trưa, lão thái thái tìm mọi người nói chuyện phiếm. Lão nhân gia có lẽ chính là cái dạng này, người lớn tuổi luôn thích được bọn ŧıểυ bối vây quanh ở bên người hầu chuyện, hưởng thụ loại này cảm giác thiên luân chi nhạc.
Sơ Uyển cùng Liễu Minh Hoa giỏi nhất là việc đón ý lấy lòng trưởng bối, khiến lão thái thái vui vẻ đến không chịu được.
Lục Trạch lười để ý tới, chuyện xem trò hài chưa bao giờ khiến hắn cao hứng.