Anh Rể

Chương 14 - Phòng Nghỉ

Trước Sau

break
Lục Trạch động tác không vội, nếu lúc này Sơ Niệm quay đầu lại nói, không khó phát hiện trên mặt hắn sớm đã tràn ngập sắc thái tìиɧ ɖu͙©. Bàn tay bao bọc lấy tay cô gân xanh nổi cộm, như là đang cực lực ở ẩn nhẫn cái gì đó, hô hấp dồn dập lại thô nặng, cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa cũng không dễ chịu, đến cuối cùng trừ bỏ trêu chọc cô đồng thời cũng trêu chọc chính mình.

Mật hoa tràn ra càng ngày càng nhiều, dần dần cũng làm quần áo Sơ Niệm, ý thức được sự thật thời điểm này cô túng bách vạn phần, thân thể của mình là như thế nào? Chỉ mới vài ba động tác liền khiến cô sinh ra phản ứng động tình?

"Lục Trạch!"

Nghiến răng nghiến lợi mà gọi tên hắn một tiếng, ngữ khí cảnh cáo, nhưng hiện tại với dáng vẻ này của cô đối với Lục Trạch mà nói thật là hiếp lực không đáng nói. Cố ý lại kề sát thêm vài phần, hô hấp nóng rực phun ở bên tai Sơ Niệm :

"Rốt cuộc không gọi anh là anh rể nửa sao ?"

Khi nói chuyện, chân ngựa hơi đảo, có lẽ va phải đá sỏi vướng chân, hai người nhẹ nhàng bị nâng lên, lại thật mạnh ngồi xuống, Lục Trạch rất nhanh nhận ra giữa hai chân mình truyền đến cảm giác ấm áp thấm ướt, hô hấp một phen khó khăn, hắn thừa biết loại cảm giác này có ý tứ gì.

Tay đặt trước người Sơ Niệm đột nhiên xoa lên bụng nhỏ, như là cố ý, đè nặng làm cô rõ ràng cảm nhận được khí nóng bức người của hắn, khi thì dồn dập khi thì nhẹ nhàng chậm rãi cọ xát, trong chốc lát nơi chặt chẽ tương liên kia giống như càng ngày càng ướt.

Sơ Niệm nhịn không được kháng nghị một tiếng, cảm giác như vậy quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ, trong lòng cô rõ ràng muốn hẳn dừng lại nhưng lại không nghĩ bản thân hiện tại rất khó chịu, khó chịu đến mức không muốn hắn dừng lại.

Lục Trạch nhìn ánh mắt Sơ Niệm càng thêm mê ly, nơi cường ngạo dưới thân thực làm hắn sắp bùng nổ, lần này hắn làm đủ ȶᏂασ tác chuẩn bị, không tính toán dễ dàng buông tha con mồi, sau đó dùng thanh âm trầm thấp, bên trong hàm chứa du͙© vọиɠ che lấp không được:

"Sơ Niệm, muốn sao? Muốn... Anh sao?"

Phòng nghỉ, trường đua ngựa...

Sơ Niệm cũng không rõ ràng lắm - sự tình vì sao lại phát triển tới mức như hiện tại? Rõ ràng không tính cho người đàn ông này thực hiện được, nhưng đến cuối cùng, cũng là chính mình "Chui đầu vô lưới".



Lúc nãy khi trên lưng ngựa, đoạn "Tình cảm mãnh liệt" thì Lục Trạch đột nhiên đem cô từ trên ngựa ôm xuống rồi đột nhiên im bặt, Sơ Niệm bị hắn bày bố mà có chút nửa vời, hắn hỏi cô câu nói kia cô không phải không hiểu ý tứ, chính là vì không muốn mở miệng cầu hắn, như vậy quá hời cho hắn.

Một đường bị Lục Trạch túm tới phòng nghỉ, xem bộ dáng hắn quen cửa quen nẻo, hiển nhiên đối nơi này cực kì thông thạo. Mở cửa đi vào, kế tiếp đó là bốn mắt nhìn nhau không có lời gì để nói.

Lục Trạch chủ động đến gần Sơ Niệm vài bước, dùng ánh mắt đủ khiến cô hoảng hốt, theo bản năng mà lùi về sau mấy bước, nhưng người nọ tựa hồ chưa tính toán muốn cô thế nào, cánh tay lướt qua đến chỗ then cửa , sau đó "Xoạch" một tiếng khóa lại.

Giương mắt nhìn nhau, hắn cũng đang nhìn chính mình, sau đó hơi xả khóe miệng, dù bận vẫn ung dung hỏi Sơ Niệm một câu:

"Em đang khẩn trương?"

Sơ Niệm nheo nheo mắt, không thích hắn dùng loại khẩu khí chế nhạo này cùng mình nói chuyện, cũng không thích hắn dùng loại tư thái này nhìn mình.

Vốn dĩ thân thể còn có chút ý động khi bị câu nói của hắn làm lạnh run, nhưng Sơ Niệm cô là ai ?! Dễ dàng bị dọa như vậy sao?! Chủ động đến gần vài bước, giơ tay quấn lên cổ Lục Trạch,ngón tay tinh tế trắng nõn cố ý xoa ngực hắn, sau đó chậm rãi đi xuống, cuối cùng dừng lại ở eo bụng hắn, như có như không mà vẽ mấy vòng:

"Ai khẩn trương? Em sao?"

Còn chưa đắc ý bao lâu, đã bị người nọ một phen kéo lấy, ấn ở trong lòng ngực, bụng nhỏ như có như không đụng phải ©ôи th!t sưng to của hắn, Sơ Niệm bị va chạm có chút khó chịu, dươиɠ ѵậŧ đứng thẳng, bá đa͙σ mà không chịu bỏ qua, cực kỳ giống bản tính hắn.

"nɠɵạı trừ em, còn có thể có ai?"

Dứt lời, Sơ Niệm liền bị Lục Trạch kéo ngã ngồi ở trên Sofa, người nọ ngay sau đó dùng thân ngăn chặn, ngăn chặn hết tay chân Sơ Niệm. Cô nhướng mày nhìn về phía hắn, không tính toán giãy giụa, sức lực nam nữ vốn là khác biệt , có phản kháng cũng là phí công, huống hồ loại chuyện này cũng thật sự không cần thiết dùng đến " vũ lực" giải quyết.
break
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc