Như là muốn chứng thực hắn mới là "Hồ nháo" còn dám "Lên án" mình, Sơ Niệm đột nhiên cởi dây an toàn, để sát vào hắn bên tai cố ý hỏi câu:
Người ta " gọi anh là anh rể, vậy mà anh lại nghĩ "muốn" người ta, cái này dường như không nên lắm"
Lục Trạch hôm nay dùng chiếc xe thể ȶᏂασ, sàn xe hơi thấp, không gian cũng rất nhỏ, tựa hồ Sơ Niệm chỉ cần một cúi người, là có thể đụng tới hắn. Sự thật đúng là như thế, Sơ Niệm bất quá chỉ là nghiên người là Lục Trạch có thể cảm nhận được gởi thở thiếu nữ từ trên người nàng - ngọt ngào, nhưng lại ẩn ẩn mang theo hương vị dụ hoặc chỉ thuộc về riêng cô, đồng thời cũng thuộc về một người là hắn.
Tùy tiện chạy xe đến một chỗ khuất tầm mắt, Lục Trạch dừng xe, tắt động cơ, tắt đèn. Trong bóng tối hướng đến bên tai Sơ Niệm thì thầm
"Sơ niệm, em tính tìm đường chết sao?"
Cô cười đến khoái trá, chẳng hề để ý, ngón cái mềm mại không có xương điểm nhẹ lên môi của Lục Trạch :
"Không phải nói muốn em sao? Anh nhẫn tâm bỏ mặc em sống chết?"
Đến tận đây, Lục Trạch cuối cùng là thăm dò tính nết cô, hắn bất quá là trêu chọc một câu, Sơ Niệm liền để bụng chờ thời điểm thích hợp trả đòn, đúng là ŧıểυ hồ ly có thù tất báo !
Đắc ý cười gian, đầu ngón tay truyền đến một trận đau đớn, là người nọ cắn mình một ngụm, Sơ Niệm "Mắng" một tiếng, bất mãn mà trừng mắt nhìn Lục Trạch liếc mắt một cái:
"Đau!"
Tiếng cười lành lạnh vang lên:
"Em còn biết đau? "
Lời tuy nhiên nói vẫn là mang theo hàn khí, nhưng bàn tay lại nhịn không được bao bọc lấy cô, nhẹ nhàng xoa bóp, vừa rồi chính mình căn bản không bỏ được sử lực, như thế nào đã kêu đau, thật là ẩn nhẫn đến khó chịu.
Không biết có phải vì hành vi lúc nãy chọc đến cô hay không, Sơ Niệm ra ngón tay bị hắn bao lấy lại đấm bờ vai của hắn một chút, sửa sửa quần áo, ngồi trở lại ghế phụ.
"Em phải về nhà, anh đưa ta về nhà." Đương nhiên thể hiện ngữ điệu ra lệnh . Nói thật, Lục Trạch sống gần ba mươi năm chưa từng có ai dám cùng hắn dùng loại này ngữ khí nói chuyện, buồn cười mà chép miệng, phỏng chừng cũng cũng chỉ có ŧıểυ nha đầu này có cái gan đó, đánh không được, mắng không được, hơn nữa vừa rồi ngay cả cắn một cái cũng không được, quả thực so với tổ tông còn khó hầu hạ hơn.
Cao cao tại thượng, cũng không khom lưng cúi đầu trước thiếu gia nhà hon Lục. Lục Trạch vẻ mặt hòa nhã thư thái đưa tay ôm Sơ Niệm kéo vào lồng ngực, môi bạc một chút một chút mυ"ŧ vành tai cô:
"Ngoan, giúp anh xuất anh liền đưa em về nhà."
Nói xong lại nắm tay Sơ Niệm phủ lên nơi cứng rắn của hắn, là thật sự muốn cô, chính là hoàn cảnh hiện tại cũng không thích hợp, nhưng mà thật sự nhẫn khó chịu, mặc dù chỉ là an ủi gãi không đúng chỗ ngứa Lục Trạch cũng cảm thấy có thể làm hắn sung sướиɠ, mà loại cảm giác này cũng chỉ có Sơ Niệm có thể cho hắn.
Lòng bàn tay nóng rực nhắc nhở Sơ Niệm về ý đồ của Lục Trạch, trong lòng một trận hừ lạnh, hắn là cảm thấy sự việc này nếu có lần một sẽ có lần hai sao? Thật là buồn cười, khó chịu tìm cô làm gì? Xem cô là gái bán hoa sao? Dựa vào đâu muốn cô thay hắn làm loại sự tình này? Sơ Niệm trong lòng một trận mắng chửi, tự nhiên cũng không muốn làm hắn thống khoái.
Vừa mới rồi Lục Trạch còn nhu tình như nay đã khôi phục trạng thái kiêu lãnh vốn có. Gỡ ra bàn tay đang tác quái của Sơ Niệm, ung dung cài lại cúc áo sơ mi bị cô cởi bỏ, giọng điệu nhàn nhạt nhìn về ŧıểυ dã miêu bên cạnh:
"Cài chặt dây an toàn. Anh đưa em về nhà."
Sơ Niệm nhướng mày nhìn nam nhân bên cạnh, sau đó mắt lại nhìn xuống vật tượng trưng đàn ông đang kiêu ngạo của hắn có chút buồn cười, không nghĩ muốn nửa sao? Haizz. Trước tình hình này còn để ý cái quái gì là chính nhân quân tử ư!