“Huống hồ, bạn gái cũ của anh ấy ai cũng có vóc dáng, nhan sắc, khí chất tuyệt đỉnh. Cậu nghĩ rằng anh ấy có thể để ý đến tớ sao.”
“Nói cũng đúng. Người thích chị ŧıểυ Thời tuyệt đối sẽ không để ý đến cậu được.”
Diệp Lâm Hạ mỉm cười, gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”
“Có Diệp Thời ở đây. Cậu ấy à, không gả đi được đâu.”
Diệp Lâm Hạ nhìn theo ánh mắt của Lạc Thanh: “Không kết hôn cũng chẳng sao cả. Chỉ cần chị ấy hạnh phúc là tốt rồi.”
“Lâm Hạ, thỉnh thoảng cậu ích kỷ một chút cũng tốt.”
Lạc Thanh than thở. Anh ta đang than thở về sự ngốc nghếch của Diệp Lâm Hạ. Trong hai người họ thì một người ích kỷ với người nhà, một người thì luôn lo nghĩ cho người nhà.
“Cái gì?”
“Lâm Hạ, cậu không cần phải giống như một tôi tớ trong nhà thế đâu. Cả ngày chỉ biết đi theo sau Diệp Thời, cậu cũng là cô chủ của nhà họ Diệp mà.”
“Là do tớ tự nguyện. Nếu như bố không nhận nuôi tớ, thì có lẽ tớ đã chết từ sớm rồi.”
“Cậu…”
Lạc Thanh không thể nói ra bất cứ lời trách móc nào cả, tiếp tục nói: “Nếu như tớ giống như cậu, làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ suy nghĩ cho nhà họ Lạc, hoặc là bố mẹ, anh cả thậm chí là Phó Dư Xuyên cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.”
“Lạc Thanh, cậu và tớ không giống nhau. Tớ không được phép ngang ngược, ương bướng.”
“Nếu bác để cậu liên hôn thì sao?”
Diệp Lâm Hạ không chút do dự mà trả lời: “Tớ sẽ chấp nhận.”
“Cậu ấy à, thật sự là hết thuốc chữa rồi.”
“Lạc Thanh, giống như tớ nói với cậu vậy, tớ không được phép ương bướng. Tớ biết cảnh đói nghèo, chịu lạnh có cảm giác thế nào. Cũng biết được mùi vị sắp chết thế nào. Trở thành cô chủ nhà họ Diệp thì tớ nên phải trả cái giá gì đó.”
“Lâm Hạ…”
“Lạc Thanh, tớ rất hiểu rõ bản thân mình đang làm cái gì? Hơn nữa, đối tượng của những cuộc liên hôn phần lớn đều là những người chồng trong mộng của nhiều người.”
Có lẽ bài học của Lạc Thanh quá thảm khốc. Tâm trạng của Diệp Lâm Hạ cũng trùng xuống rất nhiều. Thật ra, bọn họ cũng không có gì khác biệt, đều cố chấp với người không yêu mình.
Đáy mắt của Lạc Thanh đẫm lệ. Dưới ánh đèn soi sáng trở nên lấp lánh. Giống như vì sao xa xôi tỏa sáng giữa trời đêm: “Có lẽ tớ nên giống cậu, nghĩ nhiều cho gia đình của mình. Tớ muốn nhanh chóng rời khỏi Ngu Thành. Như vậy, bố mẹ còn có cả anh cả cũng sẽ yên tâm hơn.”
“Tớ có nhà ở Hải Thành. Tớ sẽ gửi địa chỉ cho cậu.”
Lạc Thanh cảm kích: “Cảm ơn cậu, Lâm Hạ. Chúng ta gặp nhau ở Hải Thành.”
Lúc Diệp Lâm Hạ đưa Lạc Thanh quay về khách sạn đã là sáng sớm. Đúng lúc đi tới hành lang thì gặp Dư Hướng Cảnh: “Anh rể, chào buổi sáng.”
Dư Hướng Cảnh chú ý đến việc Diệp Lâm Hạ vẫn mặc quần áo tối hôm qua. Trên mặt còn có chút mệt mỏi, giống như cả đêm qua không về. Chẳng trách tối qua lúc anh gõ cửa không có ai trả lời.
“Lâm Hạ, tối qua em đi đâu vậy.”
Vẻ mặt của Dư Hướng Cảnh trở nên thâm trầm, ngữ khí cũng cực kỳ nghiêm túc. Diệp Lâm Hạ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, hoảng loạn cúi thấp đầu xuống: “Em có chuyện ra ngoài một chút ạ.”
“Có chuyện gì gấp gáp mà cần em phải đi vào nửa đêm nửa hôm vậy?”
“Không… Không có gì. Chỉ là gặp bạn mà thôi ạ.”
Diệp Lâm Hạ đối mặt với sự chèn ép của Dư Hướng Cảnh, cảm giác chân mềm nhũn, lắp ba lắp bắp trả lời.
Dư Hướng Cảnh vẫn luôn nhìn vào cơ thể của Diệp Lâm Hạ. Cô quá căng thẳng khiến anh không thể nào khống chế được cảm xúc của mình.
“Lâm Hạ, em là cùng anh đến Ngu Thành có việc. Nếu như em thật sự xảy ra chuyện gì thì anh biết ăn nói thế nào với bố vợ đây.”
“Xin… Xin lỗi anh rể.”
Diệp Lâm Hạ thật sự không giải thích gì thêm. Chỉ dùng thái độ thành khẩn để xin lỗi Dư Hưỡng Cảnh.
“Lâm Hạ, không phải là anh đang trách tội em. Chỉ là anh đang lo lắng cho sự an toàn của em thôi.”
“Cảm ơn, anh rể. Là do em sơ suất.”
Thái độ xin lỗi của cô rất nghiêm túc và chân thành. Nhưng không biết tại sao, trong lòng Dư Hướng Cảnh này cảm thấy hoảng loạn. Diệp Lâm Hạ quá giống với nhân viên cấp dưới của anh, không hề phản bác lại gì cả, chỉ biết cúi đầu nhận lỗi.
“Lâm Hạ, có thể nói cho anh biết bạn của em có chuyện gì không? Nếu như cần sự giúp đỡ của anh thì em cứ nói với anh.”