Dư Hướng Cảnh không nói những lời dư thừa. Anh biết một khi nói rõ thì sẽ mất đi cơ hội tiếp cận cô. Thậm chí có khả năng sẽ không thể gặp mặt được nữa.
“Anh rể, anh có thể thử hẹn hò với bọn họ xem sao. Có lẽ anh có thể tìm được ý trung nhân của mình.”
Diệp Lâm Hạ chân thành kiến nghị. Cô không hề đặt bản thân mình trong đó.
Đối với cô mà nói, có một số người, một số chuyện không nên kỳ vọng quá nhiều. Chỉ cần… Chỉ cần duy trì trạng thái như bây giờ là được rồi.
“Lâm Hạ, em nói không sai. Có lẽ anh không nên chỉ nhìn mỗi mình ŧıểυ Thời.”
Diệp Lâm Hạ đè nén sự chua xót từ trong sâu thẳm trái tim mình. Cô không biết việc đẩy Dư Hướng Cảnh cho người phụ nữ khác là đúng hay là sai. Nhưng chỉ cần bọn họ không tiếp tục dày vò nhau nữa thì tất cả mọi thứ đều đáng giá.
“Anh rể, anh nhất định sẽ hạnh phúc.”
Dư Hướng Cảnh quay người nhìn đôi mắt xinh đẹp của Diệp Lâm Hạ. Trong đôi mắt đấy toàn sự chân thành, không có chút du͙© vọиɠ nào với anh.
Anh rất hận sự biết điều của Diệp Lâm Hạ, ghét cái dáng vẻ cô vì Diệp Thời, vì nhà họ Diệp mà không màng đến bản thân mình.
Tại sao cô không thể ích kỷ một chút?
“Lâm Hạ, chị gái em là bà Dư. Cho dù em ấy không yêu anh, nhưng trong những bữa tiệc làm ăn anh vẫn cần em ấy. Nhưng em cũng biết ŧıểυ Thời em ấy…”
Dư Hướng Cảnh cau mày, khổ não nói tiếp: “Anh đã đồng ý với đối tác làm ăn sẽ dẫn theo vợ tới. Em có thể đóng giả làm vợ của anh được không.”
Diệp Lâm Hạ không thể nào từ chối lời đề nghị: “Nếu bị phát hiện ra thì phải làm sao ạ?”
“Lâm Hạ à, em không cần lo chuyện này. ŧıểυ Thời em ấy không thích rêu rao khắp nơi. Người ngoài chỉ biết rằng anh đã kết hôn, chứ không biết bà Dư là ai.”
Hôn nhân giữa Diệp Thời và Dư Hướng Cảnh chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi. Nhà họ Diệp lúc đó đối mặt với việc nguồn vốn bị cắt, sắp rơi vào tình cảnh phá sản. May mà Dư Hướng Cảnh xuất hiện kịp thời, điều kiện để rót vốn đầu tư vào nhà họ Diệp chính là Diệp Thời và Dư Hướng Cảnh phải kết hôn với nhau.
Nhưng Diệp Thời nhận giấy đăng ký kết hôn không lâu thì đã bỏ chạy rồi. Cuối cùng là nhà họ Diệp làm trái ước định.
Diệp Lâm Hạ muốn giúp Dư Hướng Cảnh, muốn bù đắp lỗi lầm mà Diệp Thời đã phạm phải, hy vọng anh sẽ không nổi giận với nhà họ Diệp: “Vâng ạ.”
“Lâm Hạ, em thu dọn một chút. Chuyến bay lúc 15:30.”
“Hả, vội vậy sao ạ?”
“Anh đã xin bố vợ đồng ý rồi. Em mang theo những đồ thường dùng thôi, những thứ còn lại thì đến Ngu Thành rồi mua cũng không muộn.”
“Chúng ta đến Ngu Thành sao?”
“Ừm. Anh đợi em ở trong xe.”
Thời gian cấp bách. Diệp Lâm Hạ không kịp suy nghĩ nhiều. Đợi đến khi phản ứng lại thì đã ngồi ở trong xe rồi.
Có lẽ sự tình đang hướng về hướng phát triển tốt. Cô cũng không còn căng thẳng nữa, ánh mắt cô vô tình nhìn về phía góc nghiêng của Dư Hướng Cảnh một lúc lâu.
Nhận thấy điều này, Diệp Lâm Hạ liền hoảng loạn thu lại tầm mắt, cơ thể trở nên cứng nhắc, ánh mắt không biết nên nhìn về đâu.
“Lâm Hạ, anh nhớ rằng em từng học ở Ngu Thành.”
“Vâng ạ.”
“Anh không quen thuộc với Ngu Thành lắm, có thể làm phiền em dẫn anh đi dạo được không.”
“Không… Không vấn đề gì ạ.”
Khoảng cách của Dư Hướng Cảnh vẫn duy trì tốt. Như có như không, khoảng cách vừa đủ để làm trái tim của Diệp Lâm Hạ rung động. Anh đang âm thầm đan lưới ở trong bóng tối, phải trói chặt người này ở bên cạnh mình.
“Lâm Hạ, có phải ŧıểυ Thời ở bên cạnh Phương Đình sẽ càng vui vẻ hơn không?”
Người đàn ông đẹp trai, anh tuấn lại có vẻ mặt đau lòng, không nghi ngờ gì mà mê hoặc lòng người. Trái tim của Diệp Lâm Hạ lúc này đã bị anh nắm bắt. Cô không dám nói ra những lời khiến anh cảm thấy đau lòng.
“Lâm Hạ, em không cần phải nói gì cả. Anh đều biết cả rồi. Anh đều biết cả rồi.”
“Anh rể.”
Cách xưng hô này của cô khiến tai của Dư Hướng Cảnh cảm thấy ngứa ngáy: “Lâm Hạ, em bây giờ đang là vợ của anh, là bà Dư. Em gọi là anh rể như vậy rất dễ bị lộ.”
Diệp Lâm Hạ nhìn thẳng vào đôi mắt của Dư Hướng Cảnh, do dự đáp lại: “Chồng… Chồng.”
Tim của cô đập loạn nhịp không theo quy luật nào cả. Có thứ gì đó đang dần dần chảy chậm vào trong máu của cô.