“Nhưng,,, Nhưng chúng ta không phải là vợ chồng, không nhất thiết phải như thế này ạ.”
Diệp Lâm Hạ cảm nhận được trái tim của mình đang đập loạn điên cuồng. Không thể không thừa nhận rằng cô thích sự động chạm của Dư Hướng Cảnh.
Chính vào lúc Diệp Lâm Hạ chuẩn bị trốn thoát lần nữa, Dư Hướng Cảnh kịp thời buông ra: “Em nhìn xem, mọi người đều đang nhìn chúng ta kìa.”
Diệp Lâm Hạ nhìn theo ánh mắt của Dư Hướng Cảnh thì nhìn thấy mấy người trang điểm lộng lẫy, xinh đẹp đang đứng tụ tập với nhau.
“Anh có không ít sản nghiệp ở Ngu Thành, vì vậy không thiếu được việc tiếp đón xã giao. Em cũng biết ŧıểυ Thời…”
“Vì vậy, ảnh chỉ có thể làm phiền em thôi. Anh thân mật với em là vì không muốn em bị chê cười khi phải tiếp xúc với mấy phu nhân đấy.”
Ánh mắt của Diệp Lâm Hạ không không chế được mà nhìn vào góc nghiêng của Dư Hướng Cảnh. Trong lòng cảm thấy ấm áp, anh vẫn luôn dịu dàng và quan tâm như vậy.
Cô cũng biết lúc tiếp xúc với những phu nhân đấy sẽ không tránh được việc nhắc đến chồng con. Những phu nhân có mối quan hệ không hòa hợp với chồng sẽ trở thành đối tượng bàn luận: “Cảm ơn anh.”
“Lâm Hạ, người cần phải nói cảm ơn là anh mới phải.”
Dư Hướng Cảnh đưa sâm panh tới trước mặt Diệp Lâm Hạ, tiếp tục nói: “Có phải là rất mệt không? Rất nhanh sẽ kết thúc thôi!”
“Em vẫn ổn ạ.”
Diệp Lâm Hạ không chút nghi ngờ gì mà nhận lấy ly rượu, nhẹ nhàng nhấp môi. Khóe miệng cô hơi cong lên, trong lòng cũng cảm thấy có chút ngọt ngào.
Ở cùng một chỗ với người mình yêu, ngay cả không khí cũng trở nên ngọt ngào. Cho dù biết rõ là không có khả năng, nhưng vẫn cứ chìm đắm trong đó, những chuyện tốt đẹp luôn khiến người ta muốn cố níu lại.
“Vừa nãy chị dâu đã dẫn em đi làm quen với vài người ở Ngu Thành. Vậy để anh dẫn em đi gặp cổ đông khác trong công ty.”
“Hướng Cảnh, như vậy không phù hợp đâu ạ.”
“Lâm Hạ, em đang kháng cự điều gì vậy? Hoặc là em đang sợ gì vậy?”
“Không… Không có gì ạ?”
Diệp Lâm Hạ lắc đầu. Cô không muốn có dây dưa quá nhiều với Dư Hướng Cảnh. Giống như bữa tiệc sinh nhật tối nay, dường như cô đã hiểu biết chút nhiều về thế giới của anh, cứ như thế mà tiến thẳng vào thế giới đó.
Nhưng sự thật là những người trong giới này bất cứ lúc nào cũng có thể gặp những nguy hiểm bất ngờ. Còn cô có khả năng sẽ rời khỏi bất cứ lúc nào.
Dư Hướng cảnh thật sự quá dịu dàng. Dịu dàng đến mức khiến người ta không kiềm chế được bản thân mà đắm chìm trong đó, không thể phân biệt được rõ đâu là hư ảo, đâu là hiện thực.
“Lâm Hạ, anh không biết là em đang sợ cái gì. Nhưng chỉ cần em tin tưởng anh là đủ rồi.”
Người mà cô yêu khẽ cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô. Trong ánh mắt sâu thẳm đấy dường như toàn sao trời lấp lánh, tỏa sáng lung linh. Diệp Lâm Hạ không kiềm chế được mà gật đầu: “Vâng ạ.”
“Đi thôi nào. Anh đưa em đi gặp cổ đông của Thuận Hồng.”
Lúc Dư Hưởng Cảnh nhìn thấy ánh mắt thất thần của Diệp Lâm Hạ liền thành thục tự nhiên nắm lấy tay của cô.
“Khoa học Thuận Hồng.”
“Đúng vậy! Anh là cổ đông lớn nhất của khoa học Thuận Hồng. Có phải là anh rất lợi hại không?”
Dư Hướng Cảnh gõ nhẹ vào cánh mũi nhỏ của Diệp Lâm Hạ, mỉm cười nói.
“Phương Đình cũng làm việc ở Thuận Hồng.”
“Ừm. Anh biết chuyện này.”
“Hướng Cảnh, anh là người tốt.”
Người tốt?
Trong lòng Dư Hướng Cảnh cảm thấy tự khinh bỉ chính mình. Nhưng có điều khiến cho Diệp Lâm Hạ cho rằng anh là người tốt là đủ rồi.
“Ở trong lòng em anh tốt như vậy sao?”
“Vâng ạ. Anh là một người rất tốt rất tốt.”
Dưới tác dụng của men rượu và thuốc, ánh mắt của Diệp Lâm Hạ dần trở nên mê ly, ngẩng chiếc cổ mềm mại, trắng nõn rồi mỉm cười.
Mục đích cuối cùng của Dư Hướng Cảnh chính là khiến Diệp Lâm Hạ biết rằng anh là cổ đông của khoa học Thuận Hồng, là anh tốt bụng giúp đỡ cho Diệp Thời và Phương Đình.
Mục đích đã đạt được, quá trình tự động bỏ qua.
“Hướng Cảnh, em đột nhiên cảm thấy rất nóng!”
Dư Hướng Cảnh biết rằng thuốc đã phát huy phát dụng, cố tình tỏ vẻ quan tâm: “Rất nóng sao?”
“Vâng, rất nóng rất nóng ạ.”
Diệp Lâm Hạ cũng không biết bản thân mình bị làm sao. Toàn thân cô đột nhiên cảm thấy rất nóng.
“Lâm Hạ, trán em nóng quá, có phải là em sốt rồi không?”
“Em… Em không biết.”
Hơi thở của Diệp Lâm Hạ ngày càng nặng nề, giống như có thứ gì đó đang dùng lực để đè lên. Đè đến mức cô sắp không thở nổi nữa rồi.