“Chô… Chồng.”
“Lâm Hạ, anh biết rằng em không quen. Trước mặt người ngoài, em có thể gọi anh là chồng hoặc là tên của anh cũng được. Trừ anh Dư ra thì không được, em hiểu không?”
Dư Hướng Cảnh nói chuyện với tình ý sâu xa. Anh không muốn nghe thấy cách xưng hô xa cách từ chính miệng của Diệp Lâm Hạ. Cũng giống như mối quan hệ của hai người chỉ là quen biết xã giao vậy.
“Em sẽ như vậy ạ.”
“Đi nào. Tránh để tổng giám đốc Dịch còn có phu nhân của anh ấy đợi lâu.”
Sau khi đến nơi, Diệp Lâm Hạ cẩn thận quan sát sự trang trí tinh tế của khu nhà ở. Vô thức lộ ra nụ cười phù hợp: “Anh… Chồng ơi, đây là?”
Bàn tay to lớn của Dư Hướng Cảnh ôm lấy chiếc eo thon gọn của Diệp Lâm Hạ, cố ý ghé sát bên tai của cô: “Lâm Hạ, hôm nay là sinh nhất của phu nhân Dịch.”
Hơi thở ấm nóng phả vào bên tai mẫn cảm, có thể nhìn thấy bằng mắt thường đôi tai của cô đang ửng đỏ. Điều này khiến cho tâm tình của Dư Hướng Cảnh tốt hơn rất nhiều.
Trên quãng đường đi từ khách sạn đến nhà họ Dịch, Dư Hướng Cảnh đã có rất nhiều thời gian để nói chuyện với Diệp Lâm Hạ. Nhưng anh cố ý giấu cô chuyện này. Anh dùng phương thức cứng rắn để đưa cô vào thế giới của anh, khiến cô không thể nào trốn tránh được.
Dư Hướng Cảnh biết được Diệp Lâm Hạ sẽ mềm lòng. Chỉ cần giả vờ đáng thương một chút, đồng thời đưa ra yêu cầu hợp lý thì Diệp Lâm Hạ làm sao có thể từ chối được. Suy cho cùng thì cô cũng cần phải làm phu nhân Dư trước mặt mọi người.
“Em đến đây có phải là không hợp không?”
“Sao có thể chứ? Những người tham dự tiệc sinh nhật đều là các cặp đôi. Anh đã kết hôn rồi, đương nhiên phải dẫn theo vợ của mình. Nếu như dẫn theo người khác có phải là sẽ không nói được gì không.”
“Bà Thái, em thấy thế nào?”
Diệp Lâm Hạ đương nhiên hiểu rõ những đa͙σ lý mà Dư Hướng Cảnh vừa nói với mình. Nhưng cô vẫn rất lo lắng. Cô còn tưởng rằng người mà cô cần gặp chỉ có hai vị là anh Dịch và phu nhân của anh ta.
“Anh..”
Dưới ánh mắt nhắc nhở của Dư Hướng Cảnh, Diệp Lâm Hạ nhanh chóng sửa thành: “Chồng.”
“Lâm Hạ, chỉ là một bữa tiệc đơn giản mà thôi. Lát nữa em chỉ cần ở bên cạnh anh là được rồi, những chuyện khác cứ giao cho anh là được rồi.”
Dư Hướng Cảnh vươn tay ra vén những sợi tóc rối ở trước trán ra sau tai cho Diệp Lâm Hạ. Khóe môi khẽ mỉm cười. Ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng và tình ý. Nhìn từ phía xa giống hệt như một đôi tình nhân đang ân ái với nhau.
Người mà mình ở trước mắt, thái độ của anh với cô vô cùng dịu dàng. Bất cứ lúc nào, chỗ nào cũng được anh quan tâm, bảo vệ. Bên tai cô lại truyền đến thanh âm dứt khoát mà thâm trầm quyến rũ.
Điều quan trọng nhất chính là không được làm tổn hại đến lợi ích của nhà họ Diệp.
Dưới tình huống được anh chăm sóc yêu thương như vậy, đầu óc của Diệp Lâm Hạ bắt đầu trở nên mơ hồ. Đợi đến lúc cô phản ứng lại thì đã sớm bị ăn sạch sẽ rồi.
“Chị dâu, sinh nhật vui vẻ!”
Dư Hướng Cảnh đưa quà sinh nhật đã chuẩn bị sẵn từ trước tặng cho phu nhân Dịch. Phu nhân Dịch ra hiệu cho trợ lý ở bên cạnh nhận lấy quà.
“Hướng Cảnh, em có thể đến đây chị vui mừng còn không kịp. Lại còn tặng quà cáp làm cái gì chứ?”
“Sinh nhật của chị dâu thì một đứa em trai như em đương nhiên phải thể hiện một chút thành ý chứ. Chị dâu luôn nhắc tới vợ của em, chẳng phải là hôm nay em đã dẫn người đến đây rồi sao?”
“Chị dâu, đây là vợ của em, Diệp Lâm Hạ.”
Dư Hướng Cảnh nói hai chữ cuối vô cùng dịu dàng, ánh mắt cũng tràn ngập thâm tình.
“Chào chị dâu.”
Cho dù Diệp Lâm Hạ không thích thân cận với Dư Hướng Cảnh, nhưng trong những trường hợp quan trọng vẫn phải thể hiện lễ nghi đúng mực, sẽ không khiến cho Dư Hướng Cảnh mất mặt.
Phu nhân Dư vừa bắt đầu đánh giá hai người, liền hiểu rõ mối quan hệ của hai người họ. Người có thể ở bên cạnh Dư Hướng Cảnh trước bao nhiêu cô gái khác thì nhất định phải có chỗ hơn người.
Cô ta bắt tay Diệp Lâm Hạ: “Đây chính là em dâu à! Chẳng trách Hướng Cảnh lại bảo vệ ở trong tầm mắt như vậy. Mấy ngày nay luôn nhờ chị chăm sóc cho em ở bữa tiệc.”
“Chị dâu.”
“Chị dâu không phải là người xấu, còn có thể ăn thịt vợ của cậu sao. Lâm Hạ, chị dẫn em đi làm quen với mấy người bạn của chị.”
Diệp Lâm Hạ dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Dư Hướng Cảnh. Sự tình phát triển theo hướng khác với suy nghĩ của cô.
“Lâm Hạ, làm quen thêm nhiều người cũng không có gì không tốt cả. Anh sẽ ở gần bên em. Có chuyện gì thì cứ gọi anh là được rồi.”
Dư Hướng Cảnh nhẹ nhàng nói nhỏ với người phụ nữ mà anh đang ôm trong lòng. Ở chỗ không nhìn thấy được, lại gật đầu với phu nhân Dịch.