Lần này Chu Mộ Ngôn không nói thêm gì với Tô Nhân nữa, hắn nhanh chóng bế cô lên cúi đầu ôn nhu nói:
“Nhân Nhân, chân em bị thương, hạn chế đi đường, anh đưa em đến bệnh viện khám một chút.”
Tô Nhân gật đầu, cô ngửi thấy hơi thở giống đực trên người anh rể, mặt đỏ giống như con tôm luộc, cũng không không dám cậy mạnh nữa, trong lòng có chút hối hận, vừa rồi có bạn cùng phòng đỡ xuống, cô sợ bạn học chờ lâu nên bảo người kia về trước, ai biết lại mất mặt như vậy.
Chu Mộ Ngôn đưa Tô Nhân đến một bệnh viện tư nhân cao cấp bên trong thành phố, toàn bộ quá trình hai người đều đi lối VIP, làm mọi việc đều rất nhanh, thật may là không tổn thương đến xương cốt, bác sĩ dặn mỗi ngày đều phải kiên trì bôi thuốc, tĩnh dưỡng mấy ngày là được.
Người đàn ông đẩy cửa một gian phòng ra, ôm Tô Nhân vào rồi đặt cô lên giường.
“Nhân Nhân, em ở bên cạnh phòng anh đi, có chuyện gì cũng tiện hơn. Nếu em có yêu cầu gì thì nói cho anh nhé.”
Chu Mộ Ngôn đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài thì lơ đãng nhìn thấy em vợ đang khom lưng cởi giày, váy hai dây hơi trễ xuống khiến hơn nữa bầu vυ" bị lộ ra ngoài, từ góc độ của hắn có thể nhìn rãnh vυ" mê người kia.
Chu Mộ Ngôn lập tức cứng lên.
Em vợ của hắn tuổi không lớn, dáng người lại phát dục rất tốt, eo nhỏ đường cong lả lướt, hai cánh mông phình phình vừa tròn vừa căng, ở trường học khi Chu Mộ Ngôn bế Tô Nhân lên, hắn không nhịn được giả vờ vô tình sờ mông cô, mềm mại căng mọng sờ lên cực kỳ thoải mái.
Đôi tay mảnh khảnh kia ôm lấy cổ Chu Mộ Ngôn, hơi thở thơm ngọt của thiếu nữ quẩn quanh chóp mũi khiến người khác tâm ý viên mãn.
Không biết có phải chân Tô Nhân thật sự rất đau hay không, cô cắn môi nằm trong lòng hắn rên lên một tiếng:
“A…”
Âm thanh kia giống như vừa đau vừa thích, lúc ấy Chu Mộ Ngôn có một loại xúc động muốn Tô Nhân nằm bò, mông nhỏ tròn trịa nâng lên, dương vặt cắm vào bướm nhỏ hung hăng đυ..
Chu Mộ Ngôn lại nhìn đôi vυ" trắng nõn kia đang đong đưa theo động tác tháo giày của Tô Nhân, hầu kết của người đàn ông lăn lộn, âm thầm thở dài trong lòng, một vưu vật như vậy, đáng tiếc lại là em vợ của mình, không thể xuống tay được.
Hắn ngồi xổm xuống giúp Tô Nhân cởi giày rồi nhẹ giọng nói:
“Để anh bôi thuốc cho em.”
“…”
Vốn Tô Nhân muốn mở miệng cự tuyệt nhưng vừa rồi người cậy mạnh là mình, chân chạm đất một chút càng đau hơn, cuối cùng cô chỉ có thể dựa vào anh rể ôm ra ôm vào, trong lòng có chút ngượng ngùng muốn nhanh tốt lên, nên cô gật đầu đồng ý.
Bàn tay của người đàn ông ấm áp hữu lực, nắm lấy bàn chân trắng nõn của thiếu nữ sau đó đổi thuốc ra bắt đầu mát xa mắt cá chân giúp cô.
“Ưm…Anh rể…Đau quá…”
Tô Nhân cắn môi nhỏ giọng kêu lên, không nhịn được bắt đầu chảy nước mắt.
“Đừng khóc.”
Chu Mộ Ngôn duỗi tay muốn lau nước mắt cho Tô Nhân, nhưng tay hắn đưa đến giữa không trung lại thu về, mày đẹp nhăn lại xoa bóp nhẹ hơn.
“Bây giờ thì sao? Còn đau không? Nhân Nhân, em nhịn một chút, cần phải tiêu sưng nếu không rất khó khỏi hẳn.”
Bây giờ Chu Mộ Ngôn mới biết vì sao người trong nhà sủng cô em vợ này, dáng vẻ nũng nịu kia, xảy ra chuyện là khóc, khóc khiến nhân tâm rối loạn.
“Vâng…”
Thiếu nữ ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng cô vẫn có chút ủy khuất, Tô Nhân rất sợ đau, nhưng sau đó không biết là thuốc có hiệu quả hay anh rể xoa tan khối sưng kia, nên vết thương không đau như vậy nữa, còn hơi thoải mái, tay anh rể xoa đến đâu, độ ấm nơi đó đều cao hơn một chút.