Mục Phách lại tiến thoái lưỡng nan, bởi vì trước mắt mà nói, thừa nhận là lừa gạt, không thừa nhận cũng là lừa gạt...
"Không phải lừa." Anh định thần, "Kết hôn là thật, Trứu Trứu cũng là thân sinh của con."
Văn Trọng bị câu nói phía sau chọc cười, "Nếu Trứu Trứu là giả, tôi cũng sẽ không đứng ở chỗ này nói chuyện với cậu."
"Vậy ngài..."
"Việc của hai đứa, ta đã sớm biết." Văn Trọng nhìn anh, buồn cười, "Cậu cảm thấy việc Thẩm Hành có thể đoán được, tôi sẽ không đoán được sao?"
Mục Phách đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, là bọn họ nghĩ quá đơn giản.
Anh cúi đầu: "Lần này là bọn con suy nghĩ không chu toàn."
Văn Trọng thừa nhận cách nói của anh: "Tây ngạn lần này chính là cơ hội Gia Ngộ giúp cậu tranh thủ được. Nó yêu cầu, tôi từ trước đến nay ngoài miệng không nói tốt nhưng vẫn là tận thiện tận mỹ mà thỏa mãn con bé.
"Gia Ngộ chắc đã nói với cậu rồi, tôi vô cùng không thích bị lừa gạt. Theo lý thuyết, hai đứa làm ra việc vớ vẩn như vậy, từ đầu tôi hẳn nên phản đối kịch liệt mới phải.
"Nhưng Gia Ngộ chính là ngoại lệ của ta, cho nên ta lựa chọn làm như không thấy.
"Nguyên nhân gây ra là giả, nhưng tình cảm cũng có thể bồi dưỡng không phải sao? Chẳng qua là vấn đề trình tự trước sau mà thôi, cũng lắm thì ly hôn. Con gái của Văn Trọng ta có rất nhiều người đoạt."
Văn Trọng nói toạc ra: "Hơn nữa, Gia Ngộ giao dịch với cậu. lấy thời gian hẳn là một năm đi?"
Mục Phách biết bây giờ có giảo biện cũng không có ý nghĩa, chỉ thản nhiên: "Vâng."
"Hiện tại đã qua thời gian hai người kết hôn một năm được mấy tháng, Gia Ngộ là con gái của tôi, sao tôi có thể không hiểu nó chứ? Cho nên nó nhất định rất vừa lòng cậu."
"Ít nhất," Mục Phách ngữ khí chắc chắn, "Hiện tại quan hệ của bọn con là hàng thật giá thật."
"Vậy không phải là được rồi sao. Tôi chính là người chỉ coi trọng kết quả, không để ý quá trình. Nếu là kết quả tôi vừa lòng, tôi sẽ không bắt bẻ. Chẳng qua..."
Văn Trọng chuyển chủ đề, chỉ chỉ đầu, "Bác gái kia của cậu, thật không quá đủ."
Mục Phách hiếm khi lộ ra biểu tình xấu hổ, anh thật không nghĩ tới người vạch trần giao dịch giữa bọn họ sẽ là Dương Tương.
"Là ai tìm bà ta tới, không cần tôi nói, trong lòng cậu hẳn là đã có đáp án."
Mục Phách không nói chuyện, trong lòng đã đoán ra là ai.
Yên lặng một chút, Văn Trọng nhìn thẳng vào Mục Phách: "Tôi rất thưởng thức cậu. Có thể ở hoàn cảnh như vậy trưởng thành cho tới ngày hôm nay, cậu thật không tồi. Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, cậu có thể suy xét có muốn hay không."
Lúc đầu Văn gia lập nghiệp dựa vào hậu cần, hắc bạch đều có, sau lại mới lấy quan hệ để phát triển địa ốc. Hiện giờ phía trên bắt đầu kiểm tra đến, sáng tối đều có, Văn Trọng không nghĩ sẽ chảy vũng nước đục này, liền đánh chủ ý lên nước Y bên kia. Ông nghĩ phái Mục Phách đi nước Y thực địa khảo sát một phen, sau đó hoàn toàn lấy được hạng mục này.
"Cơ hội này nếu cậu không giữu lấy, coi đây coi như chính mình nhìn nhầm người; muốn bằng bản lĩnh của mình đoạt lấy, vị trí của cậu từ đây liền có thể ổn định vững chắc mà ngồi. Không phải muốn chứng minh bản thân sao? Cơ hội ở trước mắt, muốn hay không là tùy cậu."
Đương nhiên cái giá phải trả là cùng Gia Ngộ tách ra hai nắm.
Mục Phách nhìn về phía Văn trọng, liếc mắt một cái, liến thấy được trong mắt ông nhất đinh phải được.
...
"Như thế nào hôm nay nói chuyện lâu như vậy."
Mục Phách đem cửa phòng đóng lại, chỉ thấy Gia Ngộ đang chui nửa người trong tủ quần áo, "Có hơi nhiều việc."
"Tây ngạn?"
Mục Phách ừ một tiếng.
Gia Ngộ gian nan mà từ tủ quần áo bò ra ngoài, "Kết quả thế nào?"
"Em nói đi?"
Gia Ngộ cười, chạy tới, hai chân leo lên eo Mục Phách, "Em biết ông xã của em nhất định sẽ làm được mà!"
Mục Phách hôn hôn môi cô, ôm cô ngồi trên giường, "Đang tìm cái gì?"
"Đồng phục a. Em tìm lâu rồi, chỉ thấy cái quần, áo không biết chạy đi đâu."
"Lát nữa anh với em cùng nhau tìm."
Gia Ngộ lại bĩu bĩu môi, cô siết chặt cằm Mục Phách, "Anh không cao hứng sao?"
"Vì cái gì nói như vậy."
"Chính là cảm giác được."
Mục Phách không muốn phá hỏng bầu không khí lúc này, anh nghĩ, chờ qua đêm nay lại nói cho Gia Ngộ biết nội dung nói chuyện giữa chính mình cùng Văn Trọng, cũng không muộn.
"Có thể là có điểm mệt mỏi."
Gia Ngộ đẩy anh lên giường, "Vậy anh ngủ một lát, em tiếp tục tìm đồng phục, chờ ăn cơm lại gọi anh."
Mục Phách là thật sự mệt mỏi.
Anh kéo Gia Ngộ qua dùng mặt áp vào mặt cô, "Em bồi anh một lát đi."
Gia Ngộ không thể chịu nhất là bộ dáng đáng thương của Mục Phách, nàng thuận thế nằm xuống, "Anh ngủ đi, em bồi anh."
"Ân."
Mục Phách nhắm hai mắt lại.
Không tới hai phút, hô hấp liền trở nên đều đều.
Gia Ngộ lại đợi một hồi lâu, mới rút tay ra. Cô xuống giường, nhìn tủ quần áo, lại là tay chân nhẹ nhàng mà ra khỏi phòng.
Văn Trọng hẳn là còn ở thư phòng.
*
Khi Mục Phách tỉnh lại, Gia Ngộ vừa mới mang đồ ăn lên.
Anh che mặt lại, âm thanh hàm hồ: "Mấy giờ rồi?"
"10 giờ."
"..." Mục Phách ngốc ra, "10 giờ?" Anh thế mà ngủ tới hơn 6 giờ.
"Anh ngủ quá say, em không nỡ gọi anh dậy." Gia Ngộ đi tới mép giường, "Đồ ăn em vừa mới mang xuống hâm nóng, anh tỉnh liền ăn một chút, tránh dạ dày không thoải mái."
Mục Phách thanh tỉnh vài phần, anh đánh giá quần áo trên người Gia Ngộ, hỏi: "Cứ như vậy đi xuống?"
"Cứ như vậy đi xuống," Gia Ngộ dào dạt đắc ý mà đứng lên dạo qua một vòng, "Lưu thúc còn khen ta, càng ngày càng trẻ!"
Cô mặc áo polo nền trắng viền xanh, trước ngực là logo trường học, quần đồng phục rộng màu xanh càng hiện rõ dáng người tin tế thon thả của cô.
Nếu có khác cũng chỉ là khuôn mặt không còn vẻ non nớt của năm đó.