Vậy rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, phần thích này liền trở thành yêu chứ?
Trước khi đi ngủ, Gia Ngộ hỏi Mục Phách như vậy, Mục Phách lại ngạc nhiên không nói gì, bởi vì anh không biết đáp án.
Có lẽ là từ lúc cô tự mình xuống bếp vì anh còn bị phỏng tay, có thể là khi cô trước mặt người ngoài hết lòng bảo vệ anh, cũng có khả năng là cô chỉ tùy tay đưa anh một viên đạn bọc đường nói chỉ là việc nhỏ...Những chi tiết nhỏ như thế quá nhiều, thời khắc động tâm như thế nào lại chỉ ngắn ngủi như một cái chớp mắt như vậy?
Thực ra lúc mới bắt đầu kết hôn, Mục Phách chỉ nghĩ đem mình sắm vai nhân vật tận thiện tận mỹ, một người chồng ôn nhu săn sóc, một người con rể biết tiến biết lùi... Nhưng ngày tháng trôi qua, anh phát hiện anh đánh giá tự chủ của chính mình quá cao rồi.
Gia Ngộ tốt đến mức anh muốn ngừng mà ngừng không được.
Làm cho anh thực tủy biết vị rồi muốn anh đối với cô chỉ dừng lại ở mức thích, rất khó.
Ban đêm quá mức thích hợp để đem hồi ức kéo tơ lột kén, môi Mục Phách dán vào trán Gia Ngộ, nghe tiếng hít thở tinh tế nặng nề của cô, nội tâm bình tĩnh, trong đầu hiện lên hình ảnh ấm áp.
Mục Phách hoàn hồn, thả lỏng ôm ấp, lấy khăn lông đã chuẩn bị sẵn lau phía sau lưng cho cô, rồi sau đó hỏi: "Còn nóng hay không?"
Không kịp lắc đầu, Gia Ngộ đã ngủ tiếp.
Mục Phách để khăn lông lại, tay tự nhiên có điểm run. Một hồi lâu, anh thử gọi ra tiếng: "...Bà xã?"
Gia Ngộ ngủ thực sự trầm.
Mục Phách lại nổi lên tính trẻ con mà cười, lại gọi, ngữ khí chắc chắn.
"Bà xã."
"Cảm ơn em."
Đây là món quá sinh nhật tốt nhất anh từng nhận được.
*
Chuyện tốt liên tục đến, từ Vịnh Phụ Hoành trở về, nụ cười trên mặt Gia Ngộ liền chưa từng biến mất.
Chỉ là Mục Phách lại càng vội.
Nhưng trong lòng Gia Ngộ biết rõ ràng, đây là Văn Trọng an bài.
Ngày đó cô gọi điện cho ông, chính là muốn vì Mục Phách tranh thủ càng nhiều cơ hội, như vậy mới có thể giảm đi khoảng cách giữa hai người.
Tuy rằng trước mắt Gia Ngộ thấy rằng rất tốt, nhưng yêu nhau là chuyện của hai người, cô không thể chỉ lo cảm thụ của mình mà bỏ qua cảm nhận của Mục Phách.
Bụng càng lúc càng lớn, Gia Ngộ không tiện ra cửa, Viện Viện tới tìm cô cũng thường xuyên hơn.
Cơ hồ mỗi lần đến, Viện Viện đều sẽ nhắc tới một học đệ nhỏ hơn cô ấy ba tuổi, đây là đối tượng ái muội gần nhất của cô ấy.
"Vậy cậu tính toán cùng cậu ta ở bên nhau sao?"
Viện Viện làm ra một cái biểu tình khoa trương, "Sao có thể!"
Gia Ngộ yên lặng không lên tiếng mà nhìn cô ấy.
Viện Viện không được tự nhiên mà dời tầm mắt, chột dạ nói: "Chính là chơi đùa thôi, cậu ta còn chưa có tốt nghiệp đâu."
"Kia nói không chừng đâu."
Gia Ngộ nửa nằm, rũ mắt xuống chỉ có thể nhìn thấy đầu ngón chân, cô sờ bụng, giống như đang cảm nhận gì đó.
Viện Viện thấy một trận rét run, "Phụ nữ đang yêu thật đáng sợ."
Gia Ngộ tức giận liếc cô ấy một cái: "Lời này cậu nói nhiều lần như vậy, không thấy mệt sao?"
"Vậy thì thế nào? Hay để mình lấy cho cậu cái gương, cái từ kia nói thế nào nhỉ?" Viện Viện gãi gãi đầu, nhớ tới gì đó, cô ấy vỗ đùi, "Đầy mặt hồng quang! Xuân tâm nhộn nhạo!"
Gia Ngộ buồn cười, "Thôi đi, nói lung tung."
"Phải hay không chính cậu rõ ràng. Dịch qua chút đi," Viện Viện đẩy cẳng chân của cô, lấy gối qua nằm xuống, "Mình nằm."
Viện Viện nằm xuống, cô ấy cảm khái: "Những ngày gần đây thật quá nhàm chán."
Nhàm chán lại thuận lợi.
Gia Ngộ trêu chọc cô ấy: "Cậu không phải có tiểu học đệ sao? Vậy còn nhàm chán?"
"Cậu thôi đi, cậu biết mình nói không phải chuyện này. A đúng rồi, bà bác kia thật là thân thích kỳ ba của Mục Phách, còn qua đây không?"
Gia Ngộ lắc đầu, nói: "Không có. Khoảng thời gian trước con gái bà ta gọi điện thoại cho Mục Phách, nói bác cả đã tỉnh, bọn họ rất nhanh sẽ trở về Nam Thủy trấn."
"Thật kỳ lạ, từ bỏ dễ dàng như vậy sao?" Xem tư thế vô lại của Dương Tương ngày đó, sự tình không giống như là có thể bỏ qua dễ dàng như vậy.
Gia Ngộ cũng cảm thấy kỳ quái, cô nhún nhún vai, "Có thể là sợ, hoặc là tìm được cách giải quyết khác rồi. Số tiền kia Mục Phách không hỏi, em họ của anh ấy cũng không nhiều lời."
"...Bà ta không tới càng tốt. Cậu cùng Mục Phách hảo hảo mà chung sống cùng nhau ngày qua ngày, một đám kỳ ba đó cứ nhảy tơi nhảy lui là sao chứ?"
"Còn có ai nữa?"
Viện Viện miết cô, "Thẩm Hành a!"
Gia Ngộ nghi hoặc: "Thẩm Hành đắc tội cậu?"
"Hắn khi nào thì không đắc tội mình?" Viện Viện mắt trợn trắng, cô ấy cùng Thẩm Hành quan hệ lúc tốt lúc xấu, toàn xem tâm tình, "Thẩm hành kia há mồm, khẳng định cũng làm cậu tức giận vô số lần, nếu không phải mấy năm tình nghĩa, cậu đã sớm không để ý đến hắn, không phải sao?"
Không thể không thừa nhận, Viện Viện nói rất có đạo lý.
Nhưng Gia Ngộ không có thói quen nói xấu sau lưng người khác, cô nói sang chuyện khác: "Gần đây hắn đi đâu vậy? Như thế nào không nghe được tin tức gì của hắn."
"Chắc là ra nước ngoài công tác, ba hắn mấy năm trước đã tính toán đem trọng tâm công việc ra nước ngoài, hắn về sau nhất định phải đi nước ngoài nhiều."
"Nga."
"Không phải, mình cùng hắn quan hệ giương cung bạt kiếm đều có thể biết lịch trình của hắn. Hai người các cậu lại không cãi nhau, như thế nào cái này cậu cũng không biết?"
Gia Ngộ nói: "Mục Phách không thích mình cùng hắn có quá nhiều tiếp xúc."
Sau khi thừa nhận tình cảm, trước đó Mục Phách đã thừa nhận với cô rằng anh để ý cô qua lại với Thẩm Hành.
Anh nói anh sẽ ăn dấm của Thẩm Hành.
Gia Ngộ nghĩ, muốn làm một nửa đủ tư cách của một người, cô phải làm ra hành động gì đó cho Mục Phách xem.