Một ngày đẹp trời nọ, tại quán nước gần trường, Yến Thư trong bộ áo dài trắng, đang ngồi chờ anh hai đến đón sau khi tan học. Khác với ngôi trường cấp hai, từ khi đến đây học, khoảng cách từ nhà đến ngôi trường cấp ba mới cũng thêm xa. Vì thế mà đã từ lâu, cô quen với việc được anh hai đưa rước về sau mỗi ngày tan học.
Trong lúc đang ngồi chờ anh, Yến Thư rơm rả trò chuyện cùng hai cô bạn thân của mình. Ông trời cũng rất biết sắp đặt duyên số, Kim Cương và Thảo Quyên lại vừa hay đậu chung trường trung học phổ thông Ánh Dương với cô, đã thế còn được sắp chung lớp. Vậy là tình chị em xưa kia đã thân thiết, nay càng trở nên bền chặt hơn tất thảy.
"Ê Thư! Cũng sắp mười tám rồi, bà có tính kiếm bạn trai trước đó để rồi cùng người ấy đón sinh nhật ở tuổi mười tám không? Chứ tôi thấy bà xinh như vậy, ế tới giờ cũng phí lắm à nhen." Kim Cương có ý định làm mai bạn của bồ mình cho Thư để có đôi có cặp đi chơi cùng nhau cho vui.
Cô khi này cũng chỉ biết cười cười rồi từ chối khéo:
"Cho tôi xin đi! Sắp thi thố tới nơi rồi. Chưa kể nếu tôi mà quen bạn trai đó hả, sợ anh hai chẻ đầu bạn trai kia làm đôi, à không, làm ba luôn đó chứ."
Quyên cũng đồng tình với Yến Thư, khuyên Kim Cương không nên giao du với bọn con trai ngoài trường kia vì họ không tốt.
"Tui đồng ý. Tui biết bà kiểm soát các mối quan hệ tốt nhưng theo tui thấy vẫn nên tránh mấy đứa bên trường đó."
"Ối giới ơi! Hai người chị em của tôi tính để tới khi đi làm mới định trải nghiệm hương vị tình yêu hay sao?"
Bản thân Thảo Quyên tuy nhà có chút khá giả hơn Thư, nhưng nếu so sánh với Kim Cương thì khoảng cách vẫn là quá lớn. Vì thế mà cô luôn tâm niệm rằng tình yêu chỉ là món trang sức có giá trị tạm thời, còn kiến thức và tiền tài mới chính là thứ theo mình cả đời.
Kim Cương thì có phần khác với Quyên và Yến Thư, dù học lực có phần thua thiệt so với hai cô bạn, song cô vẫn được xếp vào nhóm học lực đứng đầu lớp. Hơn nữa gia cảnh lại giàu có, nên hiện tại cô đang rất tận hưởng đời học sinh. Cha mẹ của Kim Cương chắc hẳn cũng đã sắp xếp riêng công việc cho cô công chúa bé bỏng, chỉ cần Kim Cương bảo muốn đi làm là sẽ lập tức có công việc ngay.
"Anh hai đến rồi! Mình về đây. Bái bai."
Thấy những bóng hồng có vẻ đang trò chuyện gì đó rất hăng say, Trương Thịnh có chút tò mò, không ngần ngại đang đi trên đường mà hỏi Thư.
Yến Thư theo như thói quen thường ngày, chia sẻ hết những gì đã trò chuyện cùng hai đứa bạn.
Vừa nghe đến hai chữ "bạn trai", Trương Thịnh bất ngờ đạp phanh khiến xe thắng gấp. Lực quán tính khiến cô chồm cả người đè lên lưng anh, chiếc xe tay ga đang chạy phía sau cũng giật mình thắng theo. Rất may là không xảy ra xây xát gì.
"Trời ơi anh! Em giật mình. Sao anh thắng gấp vậy. Cái bà đằng sau chửi mình nãy giờ kia."
"Kệ họ. Em vừa nói gì. Có bạn trai rồi sao? Là ai? Thằng nào? Nhà ở đâu? Học trường gì? Ba mẹ nó làm gì? Hoàn cảnh gia đình nó làm sao? Nó học có giỏi không? Em quen nó khi nào?" Trương Thịnh tuôn một tràng dài như thẩm vấn khiến cô choáng hết cả đầu.
"Trời ơi không phải em. Em nói là con Kim Cương muốn giới thiệu bạn của bồ nó cho em. Nhưng anh yên tâm, em từ chối rồi. Thời gian làm bài tập còn chẳng có nói chi tới chuyện yêu đương. Mà anh hỏi gì mà hỏi kĩ vậy ạ. Mốt lỡ em có quen bạn trai thật thì không lẽ anh định điều tra bạn trai em nhiều đến vậy sao?"
"À, à! Ra là vậy... Mà con bé Kim Cương đó cá tính cũng mạnh đấy!" Thịnh chỉ đành chữa cháy, đánh lạc hướng Yến Thư bằng nhiều câu hỏi khác.
Sau đó suốt trên đoạn đường đi, anh cứ liên tục cảm thấy trong lồng ngực mình khó chịu không nguôi. Phải chăng là vì lời nói đùa lúc nãy. Nếu chẳng may em ấy có bạn trai, thế thì giống như chính anh đang lo sợ em gái đã bị một thằng ất ơ nào đó cướp đi mất. Bỗng cảm thấy bản thân vừa mất đi một thứ gì đó, Trương Thịnh cứ mãi nghiền ngẫm không thôi.
"Suýt chút nữa mình đã quên rằng con bé bây giờ cũng đã lớn rồi! Chuyện nó có bạn trai là bình thường mà... Chắc mình đã phản ứng hơi lố rồi. Thật tình! Mình cứ như ông bố già lẩm cẩm vậy."
Trương Thịnh cứ thế trấn an tâm trạng mình suốt quãng đường đi. Nhưng hình như cảm giác khó chịu này vẫn không chịu biến mất. Anh tự hỏi tại sao tâm trạng của mình lại xấu đến như vậy.
Vừa về đến nhà, Trương Thịnh vẫn như thói quen thường ngày liền dẫn xe để gọn ở bên cửa trước, rửa tay rồi bắt đầu vào việc bếp núc để nấu bữa cơm trưa cho hai anh em. Còn Yến Thư khi này cũng đã cất ngay cặp sách vào bàn ngăn nắp, cô mở chiếc tủ cũ kỹ ra lấy bộ quần áo rồi bước vào nhà tắm, hình như Thư đã quên một món gì đó...
Vài phút sau, Yến Thư khi này mới rón rén lú đầu ra khỏi cửa nhà tắm để nhìn xem anh hai có ở gần đó hay không. Cô liền quấn sơ sài chiếc khăn vào người rồi khẽ bước chân nhẹ nhàng định đi đến chiếc tủ ban nãy lấy "món đồ" cá nhân của mình. Nhưng chưa kịp làm gì, thì bất chợt: