- Em thích nằm trên cỏ cực – Vừa nói em vừa ngả người xuống lớp cỏ xanh mịn đằng sau, ngửa mặt lên trời. Ánh mắt tư lự xa xăm.
Tôi nghiêng người chống tay gối đầu, quay sang ngắm em. Tối nhìn em còn đẹp hơn nữa. Vẫn cái vẻ đẹp thanh cao, trong sáng, ngây thơ đến kỳ lạ. Tôi đang thích em sao? Thật thế không? Thích vì cái gì vậy? Chỉ vì vẻ đẹp và hoàn cảnh éo le của em à? Phù phiếm quá. Nhưng trước giờ đàn ông vẫn thường thế, trước cái đẹp mong manh và yếu đuối, chính là lúc tình cảm sinh sôi….
Tôi uể oải quay đi, gục hẳn xuống bãi cỏ và ngửa mặt lên trời nhìn màn đêm lạnh lẽo. Chúng tôi chẳng ai nói gì và tận hưởng những giây phút tĩnh lặng bên nhau.
Gió mạnh dần lên. Người xung quanh thưa thớt, lục tục kéo nhau về. Vắng lặng. Ruột gan tôi cồn cào khó chịu, tôi muốn quay sang và phơi mở tâm hồn, tôi muốn nói rằng tôi rất quý em, rất mến em, rất có cảm tình với em, rất…. thích em.
Có tiếng nấc vang lên. Chợt quay sang nhìn em, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má.
- Em sao thế? – Tôi buột miệng hỏi một câu rất vô duyên.
- Em không sao…
Em ngồi thẳng dậy gạt nước mắt, vuốt lại tóc. Mặt em cúi gằm vài giây, vai rung lên bần bật. Nấc lên từng tiếng, em đưa cả hai tay ôm lấy quay đi… Hẳn là mối tình chóng vánh của em, mặc dù không sâu sắc nhưng cũng không hề dễ lãng quên.
Nhói ở tim, cảm giác yêu thương và xót xa..
Và cả sự bất lực, trước những giọt nước mắt đang tuôn trào.
Tôi choàng tay ôm lấy bờ vai em.
Vỗ nhẹ và im lặng.
Em ngã vào lòng tôi.
Tôi chẳng biết nói gì.
Chỉ thấy lâng lâng và dịu ngọt.
Tôi đang sung sướиɠ trước một cô gái với tâm trạng khốn cùng và đau khổ.
- Khóc cho nhẹ bớt đi rồi đừng nghĩ nữa, mọi chuyện qua cả rồi mà…
- Em xin lỗi, thôi về đi anh.
Tôi đèo em về nhà nghỉ. Chia tay em trước cửa phòng em.
- Vừa này khóc rồi nhé, bây giờ ngủ luôn đi, không buồn nữa, mai về rồi, nhớ chưa?
- Anh về luôn à?
- Chả về luôn thì đi chơi đâu nữa?
- Anh về muộn có sao không?
- Không, không sao, mấy giờ về cũng được.
- Thế ở lại nói chuyện với em đi, em ở một mình buồn là lại khóc đấy.