Anh Muốn (H)

Chương 10

Trước Sau

break

"Lên dốc, bên tay trái có một con đường nhỏ."

"Thấy rừng thông chưa? Tiếp tục đi về phía trước."

Cô đi theo lời chỉ dẫn, thỉnh thoảng lên lên xuống xuống, cuối cùng đi qua một con đường nhỏ rợp bóng cây xanh đến một tòa nhà cũ màu đỏ phủ đầy cây thường xuân, cô chưa từng đến đây, trông giống như ký túc xá của giáo viên trường cấp 2. Mà anh ta dường như rất quen thuộc với khuôn viên trường.

Một chiếc xe SUV màu đen lớn đỗ bên cạnh hàng rào lưới của sân bóng rổ. Dưới ánh nắng mặt trời, lớp sơn màu đen sáng bóng lấp lánh.

Trình Phi nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn Triệu Ổn Ổn đang chậm rãi đi tới, vừa đi vừa ngó nghiêng.

Cô ấy đi bộ không giống người khác, có vẻ hơi vô định, lắc lư không vội không chậm.

Rõ ràng là đến để làm chuyện ấy nhưng lại không hề vội vàng khi anh ta đang đợi cô.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền thân bằng vải denim màu xanh nhạt, rất rộng rãi, trên váy có một hàng cúc. Cô đeo một chiếc ba lô đôi màu nâu, mái tóc dài dày hơi xoăn tự nhiên, đi giày thể ȶᏂασ màu trắng, ăn mặc rất điển hình của học sinh.

Thực ra nếu để cô ấy trong đám đông thì rất bình thường, là kiểu con gái có thể thấy ở bất cứ đâu trong khuôn viên trường, dáng người trung bình, ngoại hình trung bình, ăn mặc trung bình, anh ta đi ngang qua thậm chí còn không thèm nhìn thêm một cái.

Hôm nay Trình Phi không có tiết học. Cô nữ sinh quen biết dạo này rủ anh đi leo núi, dã ngoại trên núi.

Thời tiết rất đẹp, anh đồng ý.

Mấy người rủ nhau đi, giữa chừng có đoạn họ tránh người đi riêng, cô nữ sinh hỏi anh có muốn làm ngoài trời không, anh liếc nhìn rêu trên gốc cây, khẽ từ chối.

Có lẽ cô nữ sinh thấy hơi mất mặt, trên đường về cô buồn bã, nhỏ giọng lẩm bẩm hôm nay cô còn cố ý mặc bộ đồ lót hở mới mua.

Trình Phi mắt không thèm nhìn lái xe, trong đầu chỉ nghĩ đến bộ áo ngực ren của Triệu Ổn Ổn khi cô mềm nhũn nằm dưới thân anh.

Đưa cô nữ sinh đến khu ký túc xá, anh không nói thêm câu nào nữa. Cảm thấy anh có vẻ không vui, cô nữ sinh tự giác xuống xe.

Không biết hôm nay dưới chiếc váy này cô ấy mặc cái gì nhỉ? Nghĩ đến đây, cổ họng Trình Phi hơi căng, anh khẽ động chân dài đang co lại.

Cửa xe mở ra, cô cẩn thận ngồi vào, tháo ba lô sau lưng ôm vào ngực nhưng cúi đầu không nhìn anh.

"Không vui à?" Trình Phi nghiêng người, liếc nhìn cô, giọng không cảm xúc hỏi.

Triệu Ổn Ổn không biết trả lời thế nào nên không trả lời.

Cô không có cách nào từ chối anh, im lặng là vũ khí duy nhất của cô.

"Có muốn uống nước không?" Tay anh đẩy nắp hộp đựng đồ bên hông ra, lấy nước suối đưa cho cô.

Xe của anh gần như không có một hạt bụi, không có gì thừa thãi, đồ trang trí duy nhất là một chuỗi ngọc bội treo trên gương chiếu hậu. Lần đầu tiên đến nhà anh, cô đã để ý, anh bị chứng sợ bẩn.

Đi một đoạn đường, Triệu Ổn Ổn hơi đổ mồ hôi, đang khát nước, cô liền nhận lấy, vặn nắp chai.

Khi ngửa đầu uống nước, cô cảm thấy anh đang nhìn mình, ánh mắt từ từ lướt trên người cô, giống như một vị vua kiêu ngạo đang kiểm tra tài sản của mình. Cô không khỏi căng thẳng, suýt nữa thì sặc.

Trình Phi khẽ dời mắt đi, nhấn nút phát CD. Hệ thống âm thanh trên xe của Harman Kardon tách biệt bên trong và bên ngoài xe thành hai thế giới.

Âm nhạc tuôn trào. BWV1034-3.Andante

Bản tam tấu cung Mi thứ của Ba Hách, sáo và piano, đẹp như truyện cổ tích.

Anh quay mặt lại, thấy cô đắm chìm trong bản nhạc.

Có chút buồn cười: "Thích Ba Hách à?" Vậy nên hôm đó bị mưa tạt ướt như vậy mà vẫn không đi.

Triệu Ổn Ổn mở mắt, lấy hết can đảm nhìn thẳng vào anh.

Thích Ba Hách, càng thích anh đàn Ba Hách hơn.

Muốn nghe anh đàn, càng muốn được anh yêu thương và trân trọng.

Ánh mắt Trình Phi tràn ngập du͙© vọиɠ, anh điều chỉnh ghế lái, đưa tay bế cô ngồi lên đùi mình, tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng xoa nắn mông cô.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc