Hôm sau, khi hội trưởng đại nhân dùng cái chìa khóa lén đánh để mở cửa thì Bánh Bao đã về nhà, máy giặt đang quay, cô đang bận rộn trong bếp. Hội trưởng đại nhân bước vào bếp, mấy ngày không gặp anh thấy rất nhớ cô: “Hôm nay nhà có khách hả em? Nhiều đồ ăn ghê”. Anh tham lam bỏ viên thịt bò vào mồm nhồm nhoàm.
Bánh Bao tập trung xào mộc nhĩ, không nói gì. Hội trưởng đại nhân vòng tay ôm eo cô từ phía sau, cô xoay người đẩy anh ra. Hội trưởng đại nhân phát hiện mắt Bánh Bao hơi đỏ, anh rất cáu: “Ai lại bắt nạt Bánh Bao nhà chúng ta?”. Anh lại ôm cô vào lòng: “Nói anh nghe, sao thế?”
Bánh Bao chẳng chịu cười, cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Sở Hán, sau này anh đừng tìm tôi nữa”
Hội trưởng đại nhân nhíu mày: “Vì sao?”
Cô chỉ lắc đầu: “Anh đi đi”
May lần này hội trưởng đại nhân rất kiên trì: “Em không nói rõ lý do, anh không đi”. Anh đứng dậy đi tắm, quay người lại nói: “Lý do không đầy đủ anh cũng không đi” (mặt dày level max :v)
Bánh Bao cũng không còn cách nào, rưng rưng nước mắt nhìn anh. Hội trưởng đại nhân nhìn đôi mắt thơ ngây yếu đuối kia thì lòng mềm đi ba phần, lựa lời dỗ dành cô: “Nói anh nghe chuyện gì nào”. Anh nắm tay cô đến sô pha, ôm cô vào lòng, giọng nói mê hoặc: “Nói cho sư phụ”
Cô giật mình. Tựa như nhớ lại đất hoang ngày nào, ID nữ thích khách Thù Tiểu Mộc đứng trước NPC nhiệm vụ nhắn tin cho sư phụ mình, vì thế chiến sĩ hoang hỏa cao lớn chạy đến, múa song chùy, tất cả ID xung quanh chấn động.
Căn phòng im ắng, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc từng tiếng một. Bánh Bao nằm cứng trong ngực anh, một lúc sau cô gục đầu vào lòng anh, bắt đầu khóc. Hội trưởng đại nhân luống cuống. Mọi người hãy hiểu cho, anh là Đại lão gia thô kệch, bình thường uống rượu chén to ăn thịt miếng bự, bạn muốn anh bỏ tiền bỏ sức thì núi đao biển lửa anh cũng qua được, nhưng bảo anh an ủi người khác, dùng lời ngon tiếng ngọt thì anh không biết gì.
Bánh Bao khóc, anh không biết nói gì, chỉ biết đưa khăn tay, sau đó ra sức ôm cô thật chặt, thỉnh thoảng vỗ vỗ một chút >_<
Bánh Bao khóc không lâu. Cô không phải người dễ bộc phát cảm xúc nhưng khóc là long trời lở đất. Đến khi khóc xong, cô ngẩng đầu nhìn anh, tự nhiên lại thấy hơi ngại = =
Hội trưởng đại nhân vẫn rất sâu sắc: “Nói, từ đầu đến đuôi”
Vì thế, Bánh Bao kể lại hết chuyện của hai ngày trước, lúc nói mắt cô sưng húp lên, người đó thật đáng giận, làm tổn thương cô nhiều năm như vậy.
Hội trưởng đại nhân thật ra vừa nghe mở đầu là biết đoạn kết, chuyện như vậy trong xã hội bây giờ không phải hiếm. Đôi khi đi chơi, không ít người quen bạn bè dẫn tiểu tam thân mật công khai. Thật ra trừ vợ họ, còn lại những người xung quanh đều biết cả.
Hội trưởng đại nhân nhanh chóng kết thúc câu chuyện: “Cho nên giờ em không tin anh? Em cho rằng anh sẽ giống bố em?”. Anh ôm cô, nhẹ nhàng vòng tay qua sau lưng: “Tiểu Mộc, mẹ em đã có gia đình mới, cuộc sống của bà giờ rất tốt. Mọi chuyện đã qua rồi nghĩa là đã qua. Sở Hán anh đây, có lẽ có nhiều tật xấu nhưng anh không giống ông ấy. Rõ chưa?”
Bánh Bao dựa vào lòng anh, không nói lời nào.
Cuối tuần, hội trưởng đại nhân đi thành phố L. Bánh Bao không có việc gì làm lại lên game. Cô chẳng có lòng dạ đi phụ bản, cứ theo sau sư phụ đi lung tung lấy kinh nghiệm.
[Đội ngũ] Thù Tiểu Mộc: sư phụ
[Đội trưởng] Diêu Tá Đông Phong: ừ?
[Đội ngũ] Thù Tiểu Mộc: chị và tiểu bị tình cảm không?
[Đội trưởng] Diêu Tá Đông Phong: haha, vẫn còn. Sao thế?
[Đội ngũ] Thù Tiểu Mộc: bố mẹ em ly hôn, bố em và một phụ nữ hơn em 2 tuổi sinh một thằng cu 4 tuổi
[Đội trưởng] Diêu Tá Đông Phong: ồ, thế rồi sao?
[Đội ngũ] Thù Tiểu Mộc: sư phụ, chị nói xem, đàn ông trên thế giới này quá không đáng tin. Trước khi kết hôn, ông ta theo đuổi mẹ em quyết liệt, cuối cùng ông ta vẫn đối xử như thế với mẹ
[Đội trưởng] Diêu Tá Đông Phong: ừ, chị nghe đây
[Đội ngũ] Thù Tiểu Mộc: sư phụ, chị nói em nghe, vì sao mình phải lập gia đình?
[Đội trưởng] Diêu Tá Đông Phong: cô bé ngốc, vì thế em sợ lập gia đình?
[Đội ngũ] Thù Tiểu Mộc: em…
[Đội trưởng] Diêu Tá Đông Phong: haha, nhận ra là tốt rồi. Em nghĩ xem: ăn cơm thì có thể bị nghẹn mà chết, bị bỏng mà chết, hóc xương cá mà chết, bị ngộ độc mà chết, nhưng vẫn không thể không ăn đúng không? Đôi khi, tình yêu rồi thì hôn nhân, ba cái thứ này cũng chỉ như ăn cơm. Ăn cũng có thể chết, nhưng vẫn có hy vọng sống sót, không ăn thì chắc chắn đói chết. Chúng ta chỉ có thể trước khi ăn thì kiểm tra, đồ hết hạn với độc thì đừng đưa vào mồm.
[Đội trưởng] Diêu Tá Đông Phong: vì thế, tốt nhất em mở to mắt mà chọn người cho tốt, chuyện tương lai, tốt xấu ra sao ai mà biết được
[Đội ngũ] Thù Tiểu Mộc: nhưng sư phụ, em chọn người…em không biết đúng không
[Đội trưởng] Diêu Tá Đông Phong: ở bên người ta em có hạnh phúc không?
[Đội ngũ] Thù Tiểu Mộc: em thấy rất vui
[Đội trưởng] Diêu Tá Đông Phong: em nghĩ mình có yêu người ta không?
[Đội ngũ] Thù Tiểu Mộc: hẳn là…yêu đi
[Đội trưởng] Diêu Tá Đông Phong: thế là đủ rồi
Trên màn hình, nữ pháp sư xinh đẹp ra chiêu Ngâm Xướng, đánh gục Phục Ma của hệ thống
[Đội trưởng] Diêu Tá Đông Phong: cô bé ngốc, cuộc sống cũng giống một trò chơi, chúng ta không phải đi ăn cắp ăn trộm của ai. Em có thể quyết định nhân vật của mình là thần kiêu ngạo hay tiểu bạch, quyết định thông quan hay khí hào, nhưng cốt truyện, nhiệm vụ, đồng đội, bạn bè đều là những nhân tốt bất định, chúng ta không thể khống chế được. Cả đời này, tìm một người không phải quá khó, cái chính là phải ra tay đúng lúc, người yêu cũng không phải giao thông công cộng, đi mất rồi còn có chuyến khác đâu.
Tiểu pháp sư cưỡi ngựa trắng đi phía sau, hơi ngẩn ngơ.
Người nào đó thở dài: Lão Thánh à, nhà ngươi đưa gì mới có thể đáp tạ nỗ lực lần này của ca đây~~~
Hội trưởng đại nhân thật ra không đi thành phố L. Anh gọi điện thoại cho Vương Bân: “Tìm 7 8 người, một chiếc xe, chờ anh trước cổng Chi nhánh Ngân Hàng Đại Hạ”
Vương Bân nghĩ không ra chuyện gì: “Úp sọt?”
Hội trưởng đại nhân sờ sờ mũi: “Mang túi vải đem theo”
Buổi chiều, mấy người tụ tập dưới chân tòa nhà Chi nhánh.
Hội trưởng đại nhân đỗ xe trước tòa nhà. Anh đã chuẩn bị rất cẩn thận, bãi đỗ xe phụ ở đây ở tầng hai, đèn rất yếu, ba trong bốn bức tường sau thang máy là xi măng, có nhiều góc chết. Thật ra có người theo dõi cũng không sợ, dù bãi đỗ xe có camera theo dõi thì đèn tối thế này cũng không thấy được gì.
Mấy người trong xe đợi đến 16h, một người đàn ông hơn 50 tuổi ra khỏi thang máy, đến lấy xe. Hội trưởng đại nhân hơi gật đầu ra hiệu, vài người lập tức xông ra, tay cầm túi vải đen, úp cái đầu nửa trọc lốc của ông ta lại, sau đó vội vàng lôi kéo ông ta đến góc chết, hoàn toàn nghe theo yêu cầu của hội trưởng đại nhân: không cần đụng tay chân, cũng không làm tổn thương gân cốt, không đánh thịt mềm, cứ thẳng mặt mà táng!!!
Vì thế, đoàn người không ra đòn độc, chỉ đánh lão già đến kêu gọi tổ tông tha thiết.
Vương Bân thấy khó hiểu: “Đại ca, thằng này có thù oán với anh?”
Hội trưởng đại nhân ngồi trong xe hút thuốc: “Thật ra rất lâu trước kia, lý tưởng của anh đây là làm Zorro (1), lớn lên mới hiểu làm Zorro phải ngồi tù”
Vương Bân bối rối: “Anh đang thay trời hành đạo hả?”
Mọi người thấy đánh đủ rồi liền cùng nhau lên xe, đến khi người đàn ông kia chạy đến chỗ quản lý, chiếc xe đã biến mất, chỉ để lại làn khói. Hội trưởng đại nhân không lo bị lộ vì chiếc xe này được đăng ký dưới tên người khác.
Khi Vương Bân đứng trong phòng quản lý bãi đỗ xe nhìn thấy người đàn ông bị đánh thành đầu heo kia, hắn không thể không nhắc người xem chớ bắt chước…quá bạo lực, quá tà ác…
Hành vi này đúng là hơi trẻ con, nhỏ mọn, có phần nhàm chán.
Lúc hội trưởng đại nhân thanh toán tiền đỗ xe còn cố nhịn cười, hút thuốc ra vẻ bình tĩnh. Anh nhớ đến cảnh Sống Dở Chết Dở bị đánh N năm trước, khóe miệng nhếch lên – dù ca chẳng làm được gì thì cũng có thể thay cô ấy dạy dỗ ông một chút.
Vì thế, khi hội trưởng đại nhân quay về, tâm tình rất tốt. Tâm tình Bánh Bao cũng rất tốt. Thật ra, chúng ta hay cười những câu chuyện vớ vẩn hồi còn bé, nhưng khi lớn lên chúng ta lại làm y như thế.
Chúng ta khi còn sống thì lo chết, khi ở bên nhau lại lo lúc tan rã, lúc giơ tay cứu vớt lại nghĩ đến sau này lấy oán trả ơn.
Thật ra đời dài như thế, chục năm ánh sáng vụt qua trong nháy mắt, sống được bây giờ là tốt rồi, nghĩ nhiều thế làm gì?
Hai người ăn cơm xong, hội trưởng đại nhân ngồi sô pha xem TV. Hiếm khi Bánh Bao không về phòng, cũng ngồi sô pha xem TV. Ngọn lửa le lói trong lòng hội trưởng đại nhân lại bùng lên, anh chuyển kênh pháp luật sang kênh truyền hình mà Bánh Bao thích xem.
Đổi kênh xong, anh mặt dày ôm người kia vào lòng, cúi xuống hôn lên trán cô: “Tìm lúc nào chúng ta đi Thanh Đảo thăm mẹ nhé?”
Bánh Bao cọ cọ trong lòng anh: “Bà chẳng thích nghe anh gọi “mẹ” đâu”
Hội trưởng đại nhân mặt dày siêu cấp không biết ngượng, vẫn cứ gọi “mẹ” như đúng rồi: “Mẹ là mẹ em rồi, anh nhất định phải chiến thắng”
Bánh Bao cười: “Sao mặt anh dày như thế này?”
Hội trưởng đại nhân đặt cô lên đùi: “Sau khi em đi, anh rất hối hận, lúc nào anh cũng ỉ ôi các kiểu, mặt dày lắm rồi”
Bánh Bao cười rồi hôn anh, hai người ôm nhau ngã lên sô pha. Hội trưởng đại nhân hơi rục rịch, nhưng anh vẫn như con rùa rụt cổ, không dám tiếp. Đành vậy, anh nuốt nước bọt, dịu dàng nịnh cô: “Được rồi, tuần sau nhé?”
Nửa đêm, hội trưởng đại nhân đi toilet. Khi quay vào, thấy cô đang ngồi ngơ ngác, anh cúi xuống ôm cô: “Sao thế?”
Cô mím môi, mắt đỏ lên: “Em tưởng anh lại đi rồi”
Anh cảm thấy thật đau lòng, cúi xuống hôn cô: “Không đâu, Thù Tiểu Mộc, đời này Sở Hán sẽ không đi nữa”
Cô lại ôm lấy anh, dụi đầu vào cổ anh, ngủ. Hội trưởng đại nhân nhẹ nhàng vỗ lưng cô, thấy yên lòng hơn nhiều: lâu rồi cô không dính anh thế này.
1.Zorro: một nhân vật anh hùng được tạo thành từ ngòi bút của nhà văn Johnston McCulley. Nôm na thì đây là anh hùng cướp của người giàu chia cho người nghèo, thay trời hành đạo.
Lời editor: haha anh này dám cho người đi đánh bố vợ cơ đấy =))