Nhận được chỉ thị của lãnh đạo, Chu Mỹ Tây lập tức về nhà tắm rửa đi ngủ.
Giấc ngủ này rất sâu, sáng hôm sau tỉnh dậy cô cuối cùng cảm thấy mình sống lại.
Sáng nay Lăng Nguyệt không đến công ty cũng không có chỉ thị gì khác, Chu Mỹ Tây liền chôn đầu vào bàn làm việc của mình, trưa đến nhà ăn nhìn một lượt, phát hiện không có món nào đặc biệt muốn ăn, cô liền về phòng gọi một phần lẩu cay đến phòng trà ăăn.
Lẩu cay đến hơi chậm, lúc nhận được phần lớn đồng nghiệp đã về phòng nghỉ trưa, công ty yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng ho hoặc tiếng nhấp chuột.
Chu Mỹ Tây đeo tai nghe ở trong phòng trà vừa xem chương trình vừa ăn cơm, có người vào gọi cô cũng không nghe thấy, đến khi đối phương kéo ghế ngồi xuống đối diện, Chu Mỹ Tây mới chú ý, vội ngẩng đầu lên tháo tai nghe chào hỏi: “Lăng tổng, ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi mới đến.” Lăng Nguyệt ánh mắt rơi vào bát trước mặt cô, một bát đỏ rực, không nhịn được cười nói: “Ăn cay giỏi vậy?”
“Không hề, thật ra không cay lắm.” Chu Mỹ Tây cười lau miệng nói, “Nhìn cay thôi.”
Nhưng cô cũng ăn đến mũi đổ mồ hôi, mắt long lanh, môi cũng hơi đỏ, ánh mắt Lăng Nguyệt chạm nhẹ trên mặt cô rồi rời đi.
Đối phương đang ăn cơm, anh không muốn nói chuyện công việc lúc này, cũng không muốn làm phiền cô ăn uống, liền đứng dậy đi đến máy pha cà phê tự làm một ly cà phê.
Nghĩ đến bát lẩu cay đỏ rực của Chu Mỹ Tây, lại thuận tay làm cho cô một ly mang đến bàn đưa cho cô.
Chu Mỹ Tây hoàn toàn bất ngờ, suýt chút nữa đã đứng dậy để nhận lấy, “Cảm ơn Lăng Tổng.”
Thấy anh lấy cà phê xong cũng không rời khỏi phòng trà nước ngay lập tức, đoán rằng đối phương có công việc muốn giao phó, Chu Mỹ Tây liền ăn nhanh hơn một chút. Nếu không phải cô chỉ vừa mới bắt đầu ăn, thì lúc này chắc chắn sẽ thức thời mà kết thúc bữa trưa ngay.
Lăng Nguyệt thấy vậy liền dứt khoát đặt ly cà phê vừa uống vài ngụm xuống, mỉm cười nói: “Cô cứ từ từ ăn, không cần vội.”
Nói xong, anh đứng dậy trở về văn phòng.
Anh đoán rằng nếu mình ngồi lại thêm nửa phút nữa, đối phương có lẽ sẽ bị nghẹn mất.
Chu Mỹ Tây ăn xong, dọn dẹp gọn gàng rồi mới đến văn phòng của Lăng Nguyệt.
Cô mang theo một ly cà phê mới vào, đặt lên bàn làm việc của anh, “Lăng Tổng, anh tìm tôi à?”
“Tối qua cô vất vả rồi.” Lăng Nguyệt nói, anh hiểu rõ tính khí của Lâm Tử Dao, chỉ sợ tối qua cô ấy đã tỏ thái độ với Chu Mỹ Tây.
“Không vất vả.” Chu Mỹ Tây nghe lời liền hiểu ý, rất khéo léo giải thích: “Tôi chỉ làm việc với trợ lý của cô Lâm mà thôi.”
“Ừ.” Biết cô không bị làm khó dễ gì, Lăng Nguyệt yên tâm, rồi nói tiếp: “Phần quà của cô ấy, hai ngày tới nếu có rảnh thì giúp tôi mang đến cho một khách hàng khác. Cô đã chuẩn bị những gì rồi?”
“Một bộ dụng cụ ăn uống, một chiếc máy tính bảng phiên bản mới, một hộp tổ yến và một hộp quà thịt bò Wagyu.” Chu Mỹ Tây trả lời.
Lăng Nguyệt nghe vậy liền hơi nhướng mày, hỏi với vẻ không để lộ cảm xúc: “Là cô chọn sao?”
“Quà tặng là tôi và Tiểu Tống cùng chọn, nhưng quyết định chọn những món này cho cô Lâm là do tôi.” Chu Mỹ Tây đoán rằng mình không thể chọn sai, nên cố tình hỏi lại: “Có vấn đề gì sao, Lăng Tổng?”
Quả nhiên, Lăng Nguyệt khẽ cong môi, trong mắt ánh lên ý cười, khen ngợi: “Không có vấn đề gì, cô rất có mắt nhìn.”
Những món đồ này dù tặng nam hay nữ đều phù hợp, nhưng so với những món khác, rõ ràng chúng thích hợp để tặng khách hàng nam hơn.
Lăng Nguyệt nhớ rằng trong danh sách hàng hóa công ty mua về còn có khăn lụa, túi xách, kính râm, trâm cài, khăn quàng cổ,... nhưng cô lại không chọn bất cứ món nào trong số đó.
Món duy nhất thích hợp với phụ nữ chỉ có tổ yến, mà lại là đồ ăn, khiến người ta không thể nảy sinh bất kỳ liên tưởng nào khác.
Từ góc độ của anh, đây là một lựa chọn rất hài lòng.
Chu Mỹ Tây cũng mỉm cười, “Cảm ơn Lăng Tổng đã công nhận.”
Từ lúc hỏi cô đã chuẩn bị những gì, Lăng Nguyệt vẫn luôn nhìn cô.
Khi trò chuyện riêng, Lăng Nguyệt có thói quen nhìn thẳng vào mắt đối phương. Nhưng thời gian gần đây, khi đối diện với cô, anh lại cố tình tránh ánh mắt, dù điều đó có phần bất lịch sự nhưng có thể tránh được sự ngượng ngùng.
Bởi vì mỗi khi nhìn thấy mặt cô, anh lại nhớ đến chuyện mình bị cô đánh trúng chỗ kín trong thang máy.
Cú đó không nhẹ chút nào, anh cố nén đau trở về văn phòng, lúc ngồi xuống vẫn còn cảm thấy khó chịu.
Hơn nữa, khi cô đến văn phòng sau đó, dù đã cố gắng che giấu nhưng ánh mắt lơ đãng của cô vẫn không thoát khỏi sự quan sát của anh.
Rõ ràng là cô cũng biết mình đã đánh trúng chỗ nào.
Vậy nên anh lại càng cảm thấy lúng túng hơn.
Hôm đó, khi cô uống say, lúc ở bãi đỗ xe quán bar, anh đã nhiều lần đối diện với ánh mắt cô. Khi đó, gương mặt cô không có chút gì là chột dạ hay ngượng ngùng, chỉ bình thản nhìn anh, nên anh cũng không tránh né ánh mắt đó.
Hôm nay, khi anh nhìn cô hỏi chuyện, đối phương nghiêm túc trả lời, lúc hỏi lại anh có vấn đề gì không thì trong mắt lộ ra chút ranh mãnh, sau khi được khen lại có chút đắc ý và vui vẻ, hoàn toàn không có sự lúng túng hay né tránh.
Vậy nên, Lăng Nguyệt cũng không cảm thấy không thoải mái.
Tuy nhiên, anh rất biết chừng mực, biết rằng sau khi cuộc trò chuyện kết thúc mà vẫn tiếp tục nhìn nhau thì thế nào cũng sinh ra cảm giác ngượng ngùng, nên anh kịp thời hạ mắt, dời ánh nhìn đi chỗ khác.
Chu Mỹ Tây thấy chuyện đã nói xong, Lăng Nguyệt cũng dời ánh mắt, liền rất biết điều nói: “Vậy tôi xin phép ra ngoài trước, Lăng Tổng.”
“Ừ.” Lăng Nguyệt cuối cùng lại ngước mắt nhìn cô một cái.
Chu Mỹ Tây không chạm vào ánh nhìn của anh, nghe thấy một tiếng “Ừ” thì liền xoay người rời đi.
Khi cô thức dậy sau giờ nghỉ trưa, Lăng Nguyệt đã không còn ở công ty nữa.
Gần giờ tan làm, các bộ phận trong công ty lại lần lượt báo suất cơm tăng ca trong nhóm chat. Nhà ăn công ty chỉ cung cấp bữa trưa, vì vậy Chu Mỹ Tây liên hệ nhà hàng bên ngoài, đặt món và báo số lượng cụ thể.
Công ty đang gấp rút hoàn thành dự án, bộ phận R&D gần như toàn bộ đều tăng ca, đôi khi cô còn phải giúp họ đặt đồ ăn đêm.
Nghĩ đến việc cả tuần nay họ đều tăng ca, Chu Mỹ Tây đã đặt thêm vài phần trái cây cho họ.
Cô cũng đặt một suất cho mình, định ăn xong ở công ty rồi mới đi giao quà thay Lăng Nguyệt, nhưng đồ ăn còn chưa đến, Lăng Nguyệt đã bất ngờ xuất hiện trước cửa văn phòng cô.
Anh gõ cửa, Chu Mỹ Tây vội vàng đứng dậy từ ghế, “Lăng Tổng, có chuyện gì sao?”
“Hôm nay cô có thời gian đi giao đồ không?” Lăng Nguyệt hỏi.
“Tôi định lát nữa sẽ đi.” Chu Mỹ Tây đáp.
Lăng Nguyệt: “Tôi đi cùng cô một chuyến.”
Chu Mỹ Tây sửng sốt, “Anh cũng đi sao?”
“Ừ, tôi cũng có tài liệu cần mang qua cho Tổng giám đốc Ngô xem, nghĩ là tối nay chắc cô sẽ đi giao đồ, nên đi cùng luôn.”
“Ồ, vậy được.” Chu Mỹ Tây quay người lấy áo khoác từ ghế, mặc vào, “Tôi chuẩn bị xong ngay đây, Lăng Tổng.”
Lăng Nguyệt gật đầu, “Tôi chờ cô ở bãi đỗ xe.”
Chu Mỹ Tây nhanh chóng thu dọn bàn làm việc, sau đó quàng khăn, cầm túi xách, tắt đèn, khóa cửa rồi chạy xuống dưới.
Lăng Nguyệt ngồi trong xe đợi cô, Chu Mỹ Tây không lên xe ngay mà đi đến bên cửa ghế lái, hơi cúi người xuống. Người trong xe lập tức hạ cửa sổ xuống.
"Lăng tổng, tôi lái xe đi theo anh nhé? Một lát nữa sau khi giao đồ cho Tổng giám đốc Ngô, tôi còn phải giao cho Tổng giám đốc Lý nữa." Chu Mỹ Tây nói.
Lăng Nguyệt gật đầu: "Được."
Anh lái xe đi trước, còn Chu Mỹ Tây thì lái xe của mình đi theo sau.
Vừa ra khỏi hầm gửi xe mới phát hiện bên ngoài đang mưa, dù không lớn lắm nhưng lại gặp đúng giờ cao điểm buổi tối, không ngoài dự đoán là bị tắc đường.
Sau khi thoát khỏi đoạn đường ùn tắc trong trung tâm thành phố, xe của Lăng Nguyệt chạy thẳng đến bờ sông, cuối cùng dừng lại dưới chân cầu.
Lăng Nguyệt cầm một chiếc ô màu đen xuống xe. Trong xe Chu Mỹ Tây cũng có ô, nhưng cô còn phải xách đồ, nên cầm ô sẽ bất tiện. Vì vậy, cô vươn tay lấy chiếc mũ lưỡi trai trên ghế phụ, đội lên rồi mở cửa xe đi ra sau cốp lấy đồ.
Tiếng bước chân tiến lại gần, Lăng Nguyệt cầm ô che lên đầu cô, đồng thời vươn tay xách giúp cô mấy túi đồ, "Là những cái này à?"
"Đúng vậy, cảm ơn Lăng tổng." Chu Mỹ Tây không khách sáo với anh, sau khi lấy nốt một túi khác thì đóng cốp xe lại, cùng anh đi xuống.
Lăng Nguyệt rất cao, trước đây hai người luôn giữ khoảng cách xã giao bình thường, Chu Mỹ Tây chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể nhìn vào mắt anh. Nhưng lúc này đi sát bên nhau, cô mới nhận ra khi nhìn ngang, tầm mắt của mình chỉ cao đến yết hầu của anh.
Con đường nhỏ ven sông sau cơn mưa khá trơn trượt, Chu Mỹ Tây vừa xách túi, vừa cố gắng tránh không đi quá gần Lăng Nguyệt, thành ra bước chân có hơi khó khăn.
Xuống đoạn dốc nhỏ, Lăng Nguyệt chân dài, chỉ một bước là xuống ngay. Chu Mỹ Tây mặc áo lông vũ dài đến đầu gối, động tác có phần bị hạn chế, lúc bước xuống không chỉ bị vấp mà còn trượt chân.
Một tiếng kêu sợ hãi còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, đã bị Lăng Nguyệt nhanh chóng nắm lấy cánh tay, giữ cô đứng vững.
Chu Mỹ Tây vội thuận theo lực của anh mà đứng thẳng dậy, sau đó có chút ngượng ngùng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn Lăng tổng, giày của tôi trơn quá."
"Đi chậm thôi." Lăng Nguyệt buông tay, trầm giọng dặn dò.
Giọng anh ngay trên đỉnh đầu cô, tim Chu Mỹ Tây bỗng đập nhanh hơn một chút.
Nghĩ đầu tiên là, anh thật khỏe, một tay đã kéo được cô đứng vững. Lúc anh giữ lấy cô, Chu Mỹ Tây còn lo mình sẽ kéo ngã cả anh theo.
Nghĩ thứ hai là… anh thật chu đáo. Vì cô nhận ra trước khi bước xuống đoạn dốc nhỏ, anh đã đổi ô từ tay phải sang tay trái để xách đồ, còn tay phải để trống, phòng khi cô trượt chân.
Nghĩ thứ ba là… chết tiệt, vừa nãy lúc anh kéo cô, khoảng cách giữa hai người quá gần. Khi anh giữ lấy cánh tay cô, cả người họ gần như áp sát vào nhau. Hình như mu bàn tay cô vừa chạm vào một chỗ mềm mềm nào đó.
Lăng Nguyệt không phải kiểu người có bụng mỡ.
Lần thứ hai rồi. Chu Mỹ Tây đã có kinh nghiệm, cô lập tức thu lại tất cả suy nghĩ và biểu cảm, tiếp tục giả vờ như không biết gì, chỉ lộ ra một chút ngượng ngùng, rồi nói: "Bộ đồ này của tôi hơi bất tiện."
Thực ra, vừa rồi lúc Lăng Nguyệt giúp cô xách đồ, cô nên tự lấy một cây dù, nhưng vì quá vội nên quên mất.
Nhưng nếu mỗi người một cây dù, hai người sẽ đi cách xa nhau, có lẽ cô đã ngã thật rồi.
"Không sao." Giọng Lăng Nguyệt bình thản, "Tôi không ngờ lại trơn thế này, đáng lẽ nên bảo cô đứng trên đó chờ tôi."
Mặt sông mờ sương, mưa lất phất rơi xuống mặt nước tạo thành từng gợn sóng nhỏ.
Dọc bờ sông lác đác có vài người đang câu cá, Lăng Nguyệt đi thẳng đến một người trong số họ, đứng yên lặng ở phía sau, ánh mắt nhìn ra mặt sông.
Chu Mỹ Tây cũng ngoan ngoãn đứng bên cạnh, không nói một lời.
Thời tiết mưa rất thích hợp để câu cá, chưa đầy vài phút, phao câu đã động đậy, người ngồi trên ghế xếp lập tức thu dây, cuối cùng kéo lên được một con gì đó.
Chu Mỹ Tây nhìn kỹ, ồ, hóa ra là một con ba ba.
Người đó quay lại cười với Lăng Nguyệt, nói: "Tôi đang thắc mắc sao hôm nay lại may mắn như vậy, thì ra là cậu đến. Cậu nhóc, không lẽ cậu là thần may mắn của tôi?"
Lăng Nguyệt mỉm cười: "Đâu có, là nhờ anh kiên nhẫn thôi."
"Vốn định câu một con cá về đãi cậu, chờ cả buổi chiều chẳng được con nào, may mà lại câu trúng một con lớn." Người đàn ông gọi là Tổng giám đốc Ngô cũng không do dự, lập tức đứng dậy thu dọn đồ, "Sao nào? Đến nhà tôi làm vài ly đi? Đây là ba ba tự nhiên đấy."
"Thế thì tôi chắc chắn phải mặt dày đến rồi." Lăng Nguyệt đưa ô cho Chu Mỹ Tây, cúi người giúp ông ấy thu dọn, nghe vậy bèn thuận theo nói: "Vừa hay tôi còn mang theo ít măng tươi trên xe."
Tổng giám đốc Ngô cười ha hả đồng ý ngay.
Hai người xách đồ quay lại, Chu Mỹ Tây muốn giúp một tay, nhưng Lăng Nguyệt lắc đầu, né tránh bàn tay cô đưa ra. Không chỉ vậy, lúc đến đoạn dốc nơi cô suýt trượt ngã khi nãy, anh còn rảnh một tay để cầm ô giúp cô, nhắc cô đi chậm thôi.
Chu Mỹ Tây khẽ nâng áo khoác lên, bước lên dốc thật vững vàng.
May mà xe của Tổng giám đốc Ngô đỗ không xa, đến nơi, nhân lúc hai người họ đang để dụng cụ câu cá vào xe, Chu Mỹ Tây nhanh tay bỏ luôn đống quà biếu vào.
"Nhà tôi ngay gần đây, đi dọc bờ sông tới khu chung cư phía trước, cậu cứ lái xe theo tôi là được." Tổng giám đốc Ngô nói.
Lăng Nguyệt gật đầu: "Được."
Sau khi Tổng giám đốc Ngô lên xe, Lăng Nguyệt và Chu Mỹ Tây mới quay lại chỗ xe mình.
"Cùng qua đó nhé?" Lăng Nguyệt hỏi cô, "Cô vẫn chưa ăn gì đúng không?"
Chu Mỹ Tây hơi sững sờ, theo phản xạ trả lời: "Tôi còn phải đến chỗ Tổng giám đốc Lý nữa, hơn nữa tôi không uống rượu."
Nghe vậy, Lăng Nguyệt bật cười, giải thích: "Cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý bảo cô đi uống rượu."
Chu Mỹ Tây lập tức nhận ra, ý anh là uống rượu thì không thể lái xe về nhà. Cô vội nói: "À, lát nữa tôi giao đồ xong có thể quay lại đón anh."
"..." Lăng Nguyệt có chút bất lực, "Tổng giám đốc Ngô chỉ đùa thôi, ông ấy không hút thuốc, cũng không uống rượu."
Chu Mỹ Tây nghe xong bật cười, cuối cùng cũng hiểu ra anh chỉ đơn giản là rủ cô đi ăn cơm, "Lăng tổng khách sáo quá, tôi vẫn chưa thấy đói lắm, lát nữa về trung tâm thành phố ăn đại chút gì đó là được. Nếu qua nhà Tổng giám đốc Ngô ăn cơm, tôi sợ sẽ lỡ mất cuộc hẹn với Tổng giám đốc Lý, tôi đã hẹn anh ấy tám giờ rồi."
Cũng đúng, Lăng Nguyệt gật đầu, chỉ riêng món ba ba hầm cũng phải mất hơn nửa tiếng.
"Vất vả rồi." Anh giương ô tiễn cô đến xe, nhìn chiếc mũ lưỡi trai trên đầu cô, tưởng cô không có ô, bèn đưa ô cho cô, dặn dò: "Đường trơn, lái xe cẩn thận."
Chu Mỹ Tây theo phản xạ nhận lấy, đợi đến khi Lăng Nguyệt đội mưa quay về xe anh, cô mới phản ứng lại—mình có ô mà.