Ánh Mắt Lảng Tránh Là Dấu Hiệu Của Trái Tim Rung Động

Chương 5

Trước Sau

break

Vào đến trung tâm thương mại, hai người chia nhau nhiệm vụ, Tiểu Tống đi mua hàng xa xỉ, còn Chu Mỹ Tây phụ trách mua các sản phẩm điện tử, thuốc lá, rượu nhập khẩu và thực phẩm cao cấp.

Chu Mỹ Tây mua đồ rất nhanh. Thực ra cửa hàng có dịch vụ giao hàng, nhưng những món này chắc chắn không thể để tổng giám đốc Lăng tự tay đi tặng, cũng không thể giao thẳng đến nhà anh ta, nên bọn họ chỉ có thể mang về, chờ chỉ thị tiếp theo.

Đồ đạc rất nặng, Chu Mỹ Tây tay xách nách mang lên lầu tìm Tiểu Tống.

Anh ta đang ngồi trong phòng VIP, được hai nhân viên bán hàng vây quanh giới thiệu sản phẩm, bản thân thì thoải mái ngồi trên sofa, vắt chéo chân uống nước, hưởng thụ quá trình chọn quà. Chu Mỹ Tây lấm lem mồ hôi đứng bên cạnh, trông chẳng khác gì trợ lý của anh ta.

Tiểu Tống đã chọn gần xong: vali, chăn lông, bộ đồ ăn, nhưng chiếc túi xách cho dì của Lăng Nguyệt thì không thể lấy ngay.

Anh ta ghé sát tai Chu Mỹ Tây thì thầm: "Chắc phải đợi hàng về."

"Mua nhiều vậy mà vẫn chưa đủ à?" Chu Mỹ Tây hỏi.

"Không đủ, mà thẻ tín dụng của em cũng quẹt hết hạn mức rồi."

Quà tặng khách hàng không tính vào chi phí công ty, Lăng Nguyệt tự bỏ tiền ra mua, nhưng cần bọn họ đi mua trước, sau đó xuất hóa đơn để anh ta thanh toán lại.

"Vậy đi xem thử chỗ khác đi?" Chu Mỹ Tây đề nghị.

Tiểu Tống nhìn đồng hồ, miễn cưỡng càu nhàu: "Vậy tối nay chắc chắn phải làm thêm giờ rồi."

Chu Mỹ Tây không thèm đôi co với anh ta, nhanh chóng bảo nhân viên đóng gói đồ đạc, kéo anh ta rời khỏi cửa hàng, chạy sang chỗ khác.

Hai người tay xách nách mang, trước tiên mua đồng hồ cho khách nam, sau đó chọn trang sức cho khách nữ. Con mắt thẩm mỹ của Tiểu Tống vô cùng tinh tường, cách chọn đồ của anh ta luôn đi trước xu hướng, đến mức cả Chu Mỹ Tây cũng bị hấp dẫn.

Chỉ có điều giá cả khiến cô xót xa.

Chọn xong, Chu Mỹ Tây cập nhật danh sách, đính kèm ảnh gửi cho trưởng bộ phận. Đối phương phản hồi ngay lập tức: "Gửi thẳng cho tổng giám đốc Lăng là được."

Chu Mỹ Tây lập tức chuyển tiếp cho Lăng Nguyệt. Hai người vẫn chưa rời trung tâm thương mại, vì sợ anh ta có yêu cầu bổ sung.

Chưa đầy mười phút sau, Lăng Nguyệt gọi lại, trực tiếp tìm Chu Mỹ Tây. Cô bật loa ngoài để Tiểu Tống cùng nghe.

"Tổng giám đốc Lăng."

"Ừ, mấy món khác không vấn đề gì, nhưng trang sức của tổng giám đốc Hứa hơi nhỏ." Lăng Nguyệt cười nhẹ. "Bà ấy chắc chắn sẽ chê."

Tổng giám đốc Hứa chính là dì của Lăng Nguyệt.

"Không có món nào lớn hơn ạ." Tiểu Tống giải thích. "Loại lớn hơn phải đặt hàng, mà không chắc khi nào mới có."

"Vậy đổi sang túi xách đi."

"Vừa nãy có chọn được một chiếc, nhưng cửa hàng yêu cầu mua kèm sản phẩm khác, nên bọn em không mua được."

"Thử báo số của tôi xem sao, nếu vẫn không được, tôi sẽ gọi điện cho họ."

"Vâng, vâng!" Tiểu Tống nhanh chóng đồng ý.

Hai người bèn hiên ngang quay lại cửa hàng, Tiểu Tống ngẩng cao đầu đọc số điện thoại của Lăng Nguyệt cho nhân viên bán hàng. Quản lý cửa hàng tình cờ đứng gần đó, vừa nghe thấy dãy số liền không cần kiểm tra hệ thống, lập tức bảo nhân viên đi lấy hàng.

Chỉ có điều, đến lúc thanh toán thì có chút xấu hổ – thẻ tín dụng của cả hai đều đã cạn sạch.

Họ đành gọi lại cho Lăng Nguyệt, đối phương rất dứt khoát chuyển khoản cho họ để thanh toán.

Trên đường về công ty, Lăng Nguyệt gửi thêm một tin nhắn thoại: "Quà của tổng giám đốc Hứa cứ đưa cho tôi, còn lại thì hai người giúp tôi gửi đến địa chỉ trong danh sách trước Tết Dương lịch. Cảm ơn nhé."

Nghe xong, mặt Tiểu Tống lập tức xị xuống.

Chu Mỹ Tây không nhịn được cười: "Bình thường nói thích, nói mê mệt thế nào, đến lúc làm việc thì mặt nhăn mày nhó. Nếu anh ta là bạn trai cậu thật, chẳng phải ngày nào hai người cũng cãi nhau sao?"

"Nếu anh ta là bạn trai em mà dám sai em làm việc không trả tiền thì cứ thử xem!" Tiểu Tống hừ một tiếng, tỏ vẻ bất mãn. "Đây vốn dĩ không phải việc của chúng ta, nhận một đồng lương mà làm gấp đôi công việc, ai mà vui cho nổi? Chu Kỳ thì chẳng động tay làm gì cả."

Chu Kỳ chính là trưởng bộ phận của họ.

Chu Mỹ Tây không muốn phàn nàn về sếp, bèn chuyển chủ đề: "Vậy nam thì cậu đi gửi, nữ để tôi lo?"

Lúc này Tiểu Tống mới miễn cưỡng gật đầu: "Cũng được~"

Trở lại công ty, họ chia quà ngay trên xe của Tiểu Tống, sau đó tất bật lên lầu làm việc tiếp, may mắn kiểm soát được thời gian tăng ca trong vòng một tiếng.

Tới nhà hàng, họ đã trễ hẹn khiến bạn thân của Chu Mỹ Tây mặt mày hậm hực.

Cô phải dỗ dành suốt một lúc lâu, rồi lấy lọ nước hoa mua trong trung tâm thương mại ra tặng như quà Giáng Sinh, đối phương mới nguôi giận.

Tô Thuyên đã đặt món sẵn, thấy Chu Mỹ Tây xuất hiện liền bảo phục vụ dọn lên. Vì vậy, cô vừa ngồi xuống thì món khai vị đã được bưng ra, rượu vang cũng được mở sẵn.

Buổi trưa ăn vội vàng, giờ bụng đói đến mức hơi choáng váng, Chu Mỹ Tây vội vàng ăn vài miếng, sau đó che miệng nâng ly rượu: "Chúc bảo bối của tớ sinh nhật vui vẻ!"

Tô Thuyên cười cong mắt: "Cảm ơn bảo bối, nhưng ăn xong rồi nói cũng được mà."

Chu Mỹ Tây nuốt miếng thức ăn xuống, uống một ngụm rượu, rồi lấy từ túi ra món quà đã chuẩn bị trước đưa qua: "Tớ không cho phép bạn thân của mình còn dùng điện thoại đời cũ!"

Tô Thuyên bật cười, trêu cô: "Năm nào cũng vậy, có thể sáng tạo chút được không?"

"Đêm Giáng Sinh nhất định phải tặng táo chứ!" Chu Mỹ Tây đáp. Tô Thuyên sinh nhật vào đêm Noel, chỉ là hôm đó cô ấy thường ở bên gia đình, đến hôm sau mới hẹn bạn bè và bạn trai.

Tô Thuyên mở hộp, thay sim vào điện thoại mới. Dù thấy việc đổi máy hàng năm hơi lãng phí, nhưng ai mà không thích dùng đời mới nhất chứ?

Chỉ có bạn thân mới hiểu cô nhất.

Tô Thuyên cũng lấy ra một hộp quà đưa cho Chu Mỹ Tây, cười tủm tỉm: "Chúc cậu Giáng Sinh vui vẻ, mở ra xem đi."

Hộp quà không có chữ, chỉ buộc một chiếc nơ xinh đẹp. Chu Mỹ Tây không chút đề phòng mở ra, vừa thấy món đồ bên trong, con ngươi cô co lại, theo phản xạ đóng sập nắp hộp, ngước mắt nhìn Tô Thuyên—đối phương đã cười lăn trên ghế sô-pha.

Chu Mỹ Tây bất lực nhìn quanh, may mà nhà hàng rộng, xung quanh không có ai, cũng không có phục vụ nào chú ý tới họ.

Tô Thuyên cười đủ rồi, mới nghiêm túc giải thích: "Nhưng nó thật sự rất hữu dụng, hơn nữa tớ và Trình Diệc Nhiên đã thử nghiệm mười mấy loại, chọn cái này cho cậu, đảm bảo dù một mình cũng vui!"

Chu Mỹ Tây nổi da gà, vội xua tay: "Thôi, tốt với tớ thật thì bớt kể chi tiết lại, để sau này tớ dùng không nghĩ đến hai người!"

Tô Thuyên lại cười đến mức ngả ngửa trên ghế sofa.

Họ dùng bữa xong, uống hết cả một chai rượu vang đỏ. Khi rời đi, Trình Diệc Nhiên đúng giờ xuất hiện ở cửa nhà hàng để đón Tô Thuyên.

Lúc này, Chu Mỹ Tây không khỏi cảm thấy một chút cô đơn và ghen tị. Có bạn trai thật tốt, không như cô, uống chút rượu còn phải tự gọi tài xế thay.

“Đưa Chu Mỹ Tây về trước nhé?” Trình Diệc Nhiên hỏi ý kiến Tô Thuyên.

“Đừng mà, còn sớm thế.” Tô Thuyên vòng tay qua cánh tay Chu Mỹ Tây, nghiêng đầu hỏi: “Đi chơi một chút nhé?”

Sinh nhật của Tô Thuyên luôn chia làm hai phần: nửa đầu là ăn tối với Chu Mỹ Tây, nửa sau do Trình Diệc Nhiên sắp xếp. Nhìn chiếc váy ngắn bên trong áo khoác dạ dài của Tô Thuyên, Chu Mỹ Tây đoán là họ định đi bar.

“Thôi, tớ không đi đâu, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm nữa.” Chu Mỹ Tây cười từ chối, cô đưa tay thân mật véo má Tô Thuyên, “Chúc cô gái xinh đẹp sinh nhật vui vẻ.”

“Cậu còn chưa ăn bánh kem của tớ nữa, nói gì đến chúc mừng sinh nhật.” Tô Thuyên nắm tay cô không buông, “Hôm nay cậu còn để *thọ tinh đợi hơn một tiếng đồng hồ nữa.”

*"Thọ tinh" (寿星) là một từ trong tiếng Trung, có nghĩa là "ngôi sao thọ" hoặc "người sống lâu". Trong văn hóa Trung Quốc, "Thọ tinh" cũng là một trong ba vị thần Phúc - Lộc - Thọ, tượng trưng cho sự trường thọ và sức khỏe.

Trong chương này "thọ tinh" được dùng để chỉ người có sinh nhật, tức là người được kỷ niệm ngày sinh trong ngày hôm đó. Tô Thuyên tự gọi mình là "thọ tinh" vì hôm đó là sinh nhật của cô ấy.

Chu Mỹ Tây dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Trình Diệc Nhiên, nhưng anh chàng này luôn chiều theo ý Tô Thuyên, chỉ biết phụ họa: “Đi đi, ăn bánh kem xong rồi về cũng không muộn lắm đâu.”

“Đúng vậy, tớ còn gọi vài người bạn trai đẹp trai, định giới thiệu với cậu đấy.” Tô Thuyên nói, “Chỉ đến đó một lát thôi rồi về.”

Nói đến mức này, nếu từ chối thì thật là không biết điều.

Ban đầu Trình Diệc Nhiên định để Chu Mỹ Tây ngồi xe anh ta đi, nhưng trong xe của Chu Mỹ Tây có đồ đạc trị giá mấy chục triệu, còn đắt hơn cả xe cô, nên cô đâu dám tùy tiện bỏ lại ở nhà hàng, vì vậy vẫn gọi tài xế thay.

Chu Mỹ Tây ít khi uống rượu, tự nhiên tửu lượng cũng không tốt lắm, chút rượu vang trong nhà hàng vừa đủ, nếu uống thêm thì dễ say mất.

Tô Thuyên biết rõ tửu lượng của Chu Mỹ Tây, nên trước khi vào quán bar, cô đã dặn dò Trình Diệc Nhiên: "Tối nay anh đừng chơi nữa, nhớ phải trông chừng Chu Mỹ Tây cho em nhé."

Trình Diệc Nhiên liên tục gật đầu đồng ý: "Được rồi, được rồi." Nhưng một khi đã vào bar, làm sao anh có thể hoàn toàn để ý đến cô ấy được?

Mấy chàng trai mà Tô Thuyên gọi đến quả thực đều rất đẹp trai, nhưng rõ ràng đều là những tay chơi sành sỏi trong các quán bar, ánh mắt nào cũng toát lên vẻ tinh quái. Khi thấy Chu Mỹ Tây, một gương mặt lạ, họ liền dồn hết sức để trêu chọc cô.

Chu Mỹ Tây tuy không phải là kiểu cô gái nhỏ nhắn dễ bị trêu, nhưng cũng không thể đỡ được khi mấy chàng trai liên tục tấn công. Nào là bắt tay, uống rượu giao bôi, dùng miệng xé giấy, trò chơi càng lúc càng trở nên mập mờ.

Mặc dù những chàng trai này hoàn toàn không phải gu của cô, nhưng chơi đùa một chút cũng khá thú vị.

Chơi đến mức Chu Mỹ Tây bắt đầu cảm thấy say không còn biết trời đất là gì nữa.

Mãi đến khi một chàng trai bên cạnh cầm điện thoại của cô lên hỏi: "Điện thoại của bạn cứ reo liên tục à? Có cuộc gọi đấy."

Chu Mỹ Tây liếc nhìn màn hình điện thoại, thấy hai chữ "tổng giám đốc Lăng" lập tức tỉnh táo hẳn.

Cô cầm điện thoại, loạng choạng bước đến nhà vệ sinh, nhưng Lăng Nguyệt đã tắt máy trước đó.

Chu Mỹ Tây mở WeChat và thấy tin nhắn vừa được gửi từ Lăng Nguyệt: "Ngủ rồi à?"

Cô vừa xoay vòng vừa cầm điện thoại trả lời: "Xin lỗi tổng giám đốc Lăng, tôi vừa không nghe thấy cuộc gọi. Có việc gì sao ạ?"

Lăng Nguyệt trả lời: "Trưa mai tôi sẽ đến nhà tổng giám đốc  Hứa ăn cơm, muốn nhờ cô lấy giúp đồ đã mua hôm nay, có tiện không?"

Chu Mỹ Tây đang định gõ phím trả lời thì bất ngờ bị một kẻ say rượu đi ngang qua va phải, khiến cô choáng váng. Cô nắm chặt điện thoại, cố gắng trả lời: "Tôi sẽ mang đến ngay cho anh."

Lăng Nguyệt: "Chỗ tôi hơi xa, để tôi đến đón cô nhé, cô đang ở nhà à?"

Chu Mỹ Tây: "Tôi không ở nhà, đang đi chơi với bạn. Đồ đạc để ở trên xe tôi."

Lăng Nguyệt: "Được rồi, cô gửi vị trí cho tôi."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc