Lúc nhận điện thoại, ánh mắt của Giản Thụy vẫn luôn nhìn đầy ẩn ý về phía Chu Mỹ Tây. Cúp máy xong, anh nhướng mày nhìn cô, trên mặt hiện rõ vẻ muốn tính sổ. Chu Mỹ Tây đối diện với anh vài giây, rồi vô tội hỏi:
"Là Lăng tổng à?"
Giản Thụy lộ ra vẻ mặt như thể đã nhìn thấu cô, hừ lạnh một tiếng, không biết là hừ cô hay là hừ Lăng Nguyệt:
"Hắn bảo còn chưa ăn cơm, đúng là chó thật, nghe thấy mùi liền mò đến ngay."
Biết được Lăng Nguyệt sẽ tới, Chu Mỹ Tây thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy chúng ta đợi anh ấy đến rồi gọi món nhé?" Cô dò hỏi ý kiến Giản Thụy.
"Tôi không có thói quen chờ người khác ăn cơm." Giản Thụy dứt khoát gọi phục vụ đến, thản nhiên nói:
"Chúng ta gọi món trước."
Nhà hàng này không có thực đơn, đầu bếp sẽ tự do sáng tạo theo nguyên liệu trong ngày. Nhưng Giản Thụy có vẻ khá kén ăn, hắn cũng chẳng ngại phiền, trước tiên cẩn thận hỏi phục vụ xem hôm nay có những nguyên liệu gì, sau đó đích thân chỉ định nguyên liệu và cách chế biến, chỉ chừa lại hai món để đầu bếp tự do quyết định.
Nhân viên phục vụ tỏ vẻ khó xử, phải đi hỏi ý kiến quản lý, vì vậy quá trình gọi món tốn khá nhiều thời gian. Khi món ăn bắt đầu được mang lên, Giản Thụy đã có chút mất kiên nhẫn.
Bên ngoài vang lên tiếng guốc gỗ bước chầm chậm, bên cạnh đó còn có một tiếng bước chân thong dong. Chu Mỹ Tây lập tức nhận ra.
Cánh cửa bị đẩy ra, người phục vụ bưng món hơi nghiêng người, nhường cho người đàn ông phía sau bước vào trước.
Lăng Nguyệt khẽ cúi người bước vào phòng, đầu tiên mỉm cười với Chu Mỹ Tây.
Chu Mỹ Tây hơi đứng dậy:
“Lăng tổng.”
Rồi cô nhiệt tình với tay định rót trà cho anh.
Lăng Nguyệt cởi áo khoác, ngồi xuống bên cạnh Giản Thụy, sau đó còn chưa đợi Chu Mỹ Tây rót trà đã chủ động cầm lấy ấm trà trong tay cô:
“Để tôi.”
Giản Thụy ngồi bên cạnh nhìn thấy cảnh này, lại hừ lạnh một tiếng:
“Cậu đến cũng kịp lúc nhỉ.”
Đúng lúc này, món ăn bắt đầu được mang lên.
Lăng Nguyệt cười nhẹ, đặt lại ấm trà:
“Vừa hay tôi ở gần đây.”
Giản Thụy nghe vậy lại cười nhạo một tiếng.
Còn gì để nói nữa, nửa tiếng trước hắn cũng dùng y hệt cái lý do này.
Món ăn do Giản Thụy chọn thực sự rất ngon.
Món khai vị là tôm càng xanh dùng kèm giấm vàng, rong biển và sò điệp Bắc Cực, tươi ngon thanh mát. Món sashimi gồm cá sòng Nhật, nhím biển và cá ngừ vây xanh. Tôm hùm đen và thịt bò Úc M12 thì làm teppanyaki. Sushi không gọi nhiều, chỉ có sushi gan ngỗng, trứng cá tầm và cuộn hải sản.
Nhà hàng này tuy đắt đỏ nhưng cũng khá có tâm, phần ăn rất đầy đặn, Chu Mỹ Tây ăn vô cùng thỏa mãn.
Trong lúc ăn, cô gần như không lên tiếng, còn Giản Thụy lại nói rất nhiều. Lăng Nguyệt chỉ thỉnh thoảng đáp lời.
Từ ngữ điệu và cách trò chuyện tự nhiên của hai người, Chu Mỹ Tây nhận ra họ rất thân thiết, chắc chắn không phải chỉ là bạn bè bình thường.
Đến khi tráng miệng, Lăng Nguyệt hỏi cô có hài lòng với giá căn hộ không.
Dù sao Giản Thụy cũng đã biết ngân sách trả trước của cô, nên Chu Mỹ Tây cũng không che giấu, cười đáp:
“Ngân sách của tôi không đủ, chỉ có thể xem xét loại căn hộ nhỏ, vẫn phải về bàn bạc thêm với bố mẹ.”
“Không sao.” Lăng Nguyệt nói, “Tôi có mấy người bạn làm bất động sản, để tôi hỏi xem có ưu đãi tốt hơn không.”
Giản Thụy lập tức tỏ ra sốt ruột:
“Tôi đã cho cô ấy giá thấp nhất có thể rồi, sao còn giành khách với tôi?”
“Mấy cậu bán đắt quá.” Lăng Nguyệt thản nhiên nói, “Vạn Ân xa xôi thế này, thật không hiểu sao các cậu dám hét giá như vậy.”
Giản Thụy lườm anh:
“Hừ, đợi khi trung tâm thương mại và trường học xung quanh xây xong, cậu có muốn mua giá này cũng không được đâu.”
“Nhưng bây giờ vẫn chưa xây xong mà? Bao nhiêu dự án cuối cùng cũng đổ bể.”
Chu Mỹ Tây im lặng ăn kem.
Cô nhìn ra rồi, kiểu giao tiếp của hai người này vốn như vậy, không cần cô phải đứng ra hòa giải.
Khi gần ăn xong, Chu Mỹ Tây lấy cớ đi dặm lại lớp trang điểm để ra ngoài muốn thanh toán, nhưng nhân viên phục vụ lại bảo rằng vị tiên sinh đến sau đã trả tiền từ lúc vào cửa.
“Có thể cho tôi xem hóa đơn không?” Chu Mỹ Tây hỏi.
Nhân viên phục vụ mở máy tính tra cứu hóa đơn cho họ, tổng cộng hết 1.800 tệ, cũng may là vẫn nằm trong phạm vi cô có thể chấp nhận được.
Ra khỏi nhà hàng, Giản Thụy đi thẳng về phía xe của Chu Mỹ Tây một cách rất tự nhiên.
Lăng Nguyệt vừa đến đã không thấy xe của hắn đâu, lập tức hiểu ra hắn là đi nhờ xe Chu Mỹ Tây tới, bèn đưa tay kéo anh lại:
“Xe cậu đâu? Để tôi đưa cậu qua đó.”
Giản Thụy: ?
Câu “Không cần” còn chưa kịp nói ra, anh đã thấy cô gái kia cười híp mắt vẫy tay với họ:
“Vậy tôi không tiễn Giản tổng nhé. Tạm biệt Giản tổng, tạm biệt Lăng tổng.”
Lăng Nguyệt nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, gật đầu nhìn cô lên xe, khởi động rồi lái đi, sau đó mới quay đầu nhìn người bên cạnh:
“Nhìn tôi làm gì?”
Giản Thụy nhìn chằm chằm anh không chớp mắt:
“Cậu thanh toán rồi.”
Lúc này điện thoại của Lăng Nguyệt vang lên một tiếng, anh liếc nhìn, thấy là Chu Mỹ Tây chuyển khoản 1.800 tệ cho mình. Anh khóa màn hình lại, bình thản đáp:
“Cậu không đi thanh toán thì sao biết tôi đã trả tiền?”
“… Tôi đâu có.” Giản Thụy dĩ nhiên không thừa nhận, “Tôi chỉ hỏi thử thôi.”
Lăng Nguyệt lườm anh:
“Bữa này bằng nửa tháng lương của người ta rồi, cậu nỡ lòng nào?”
Giản Thụy phì cười, anh đẩy nhẹ vai Lăng Nguyệt, trêu chọc:
“Cậu từ khi nào lại trở nên mềm lòng vậy? Hơn nữa, một tháng lương chỉ có ba nghìn thôi à? Cậu bóc lột quá nhỉ?”
Lăng Nguyệt: “Cậu rộng rãi vậy thì tặng cô ấy một căn đi.”
Miệng lưỡi sắc bén quá, Giản Thụy lười tranh luận, đơn giản đi thẳng vào vấn đề:
“Cậu thích cô ấy.”
Lăng Nguyệt khựng lại, mắng anh:
“Cậu bị bệnh à?”
Giản Thụy cuối cùng cũng thấy hả giận một chút, cười đắc ý:
“Nhìn đi, cậu cuống rồi.”
Lăng Nguyệt lười phản bác:
“Cô ấy là nhân viên của tôi.”
“Ừ, yêu đương công sở.” Giản Thụy nhướng mày, “Chơi cũng táo bạo đấy.”
Lăng Nguyệt không thèm để ý, trực tiếp lên xe, Giản Thụy lập tức kéo cửa ghế phụ nhưng xe đã khóa lại.
“Đừng có đùa.” Giản Thụy gõ cửa xe, “Tôi không nói nữa là được chứ gì.”
Lăng Nguyệt muốn đạp ga bỏ anh lại, nhưng nghĩ đến việc Chu Mỹ Tây vẫn còn có thể mua nhà của mình, cuối cùng nhịn xuống, mở khóa cửa xe.
Trước khi ngủ, Chu Mỹ Tây nhận được một yêu cầu kết bạn mới.
Giản Thụy thêm cô, lý do ghi: Gửi hợp đồng cho cô xem.
Cô chấp nhận yêu cầu, nhắn lại một câu:
*Giết gà cần gì dao mổ trâu?
*"Giết gà cần gì dao mổ trâu?" là một câu thành ngữ mang ý nghĩa rằng không cần dùng đến biện pháp hoặc công cụ quá mức cần thiết cho một việc đơn giản.
Câu này thường được dùng để nhắc nhở ai đó không nên làm quá hoặc dùng phương pháp quá phức tạp, tốn kém cho một vấn đề có thể giải quyết dễ dàng.
Giản Thụy: Không hiểu.
Anh gửi qua hai bản hợp đồng, đã được mã hóa không thể truyền ra ngoài, có thể thấy giá cả thực sự ưu đãi.
Nhưng dù vậy, Chu Mỹ Tây vẫn cảm thấy áp lực, bắt đầu hối hận vì mấy năm trước tiêu tiền quá hoang phí.
Cô cầm bản nháp đi vào phòng bố mẹ, giá này rẻ hơn Trung Tê rất nhiều, nhưng cô biết bố mẹ thích căn hộ rộng rãi.
Chu Mỹ Tây cũng rất phân vân, kết quả là mẹ cô vừa nghe nói đây là chiết khấu mà Lăng Nguyệt giúp cô có được, lập tức có cảm tình ngay: “Vậy thì chọn Vạn Ân đi, tổng giám đốc Lăng của con giới thiệu thì chắc chắn không sai đâu.”
“Mẹ à, như thế cũng vội vàng quá rồi đấy.” Chu Mỹ Tây dở khóc dở cười, “Anh ấy đâu có giới thiệu, chỉ là tình cờ quen biết người trong đó thôi.”
Từ sau khi ăn bào ngư Lăng Nguyệt gửi tặng, mẹ Chu Mỹ Tây không ngớt lời khen ngợi anh, còn nhất quyết bắt cô phải đáp lễ. Đặc sản quê nhà họ có món lợi hại nhất chính là heo sữa quay giòn da, Tết đến một con cũng phải tám trăm tệ.
Nhưng Chu Mỹ Tây thật sự không tiện tặng món này.
“Quan trọng là con thích.” Bố cô xen vào, “Trước khi con về, mẹ con đã bàn với bố rồi, vẫn phải theo ý con làm chuẩn. Con còn phải trả nợ ba mươi năm, đương nhiên phải chọn căn nhà mà con thích nhất.”
Chu Mỹ Tây lập tức cay cay sống mũi, ôm vai mẹ nhẹ nhàng dụi đầu vào.
Mẹ cô vỗ nhẹ lên cổ tay cô, giọng điệu cũng hiếm khi dịu dàng: “Bố mẹ vẫn còn một ít tiền, sẽ giúp con trả thêm tiền đặt cọc, đừng tạo áp lực quá lớn cho khoản vay hàng tháng. Nếu sau này con thấy nhà nhỏ quá thì bố mẹ sẽ không dọn vào ở cùng, con một mình ở cho thoải mái.”
“Không được.” Chu Mỹ Tây làm nũng, “Con muốn ở cùng bố mẹ cơ.”
Sau khi bàn bạc xong chuyện mua nhà, Chu Mỹ Tây quay lại phòng mình, trước khi đi ngủ cô liếc nhìn điện thoại, Lăng Nguyệt vẫn chưa nhận tiền cô chuyển khoản.
Vài trăm thì không nói, nhưng một hai ngàn thì Chu Mỹ Tây thấy không tiện lắm.
Công việc thì đã nhận không ít lợi ích từ anh rồi, sao có thể lợi dụng thêm ngoài đời được nữa?
Thế là cô gửi tin nhắn, ý tứ khéo léo hỏi: Tổng giám đốc Lăng, có phải hạn mức nhận tiền của anh đạt giới hạn rồi không? Vậy mai tôi đưa tiền mặt cho anh nhé.
Lăng Nguyệt vừa tắm xong nhìn thấy tin nhắn này, bất giác bật cười, cảm giác như bị cô uy hiếp nhẹ vậy.
Anh không trả lời tin nhắn, tiện tay quăng điện thoại lên giường rồi quay người đi lau tóc, thay đồ ngủ.
Khi cài xong cúc áo và quay lại, anh mới phát hiện màn hình điện thoại vẫn sáng, Mạo Mạo đang ngồi chồm hỗm bên cạnh, giơ móng lên ấn loạn xạ.
“Mạo Mạo.” Lăng Nguyệt cảnh cáo nó, “Xuống ngay.”
Ở nhà Chu Mỹ Tây mấy hôm, nó càng ngày càng gan, bây giờ còn dám leo lên giường anh.
Mạo Mạo chẳng thèm để ý, thậm chí còn kêu lên một tiếng đầy khiêu khích. Lăng Nguyệt bước lên hai bước, định vươn tay bắt nó, cúi đầu mới phát hiện màn hình đang trong trạng thái gọi video.
Lăng Nguyệt giật mình, mặc kệ Mạo Mạo, vội vàng cầm điện thoại lên bấm nút đỏ.
Điện thoại hơi lag, gương mặt của một người phụ nữ trên màn hình dừng lại vài giây, hơi thở của Lăng Nguyệt cũng chững lại.
Sau khi cúp máy, trên màn hình hiện lên cuộc gọi video 1 phút 32 giây.
Lăng Nguyệt lập tức quay đầu đi tìm Mạo Mạo tính sổ, tên nhóc này vừa thấy sắc mặt anh không ổn liền kêu một tiếng rồi nhảy vèo xuống giường, chuồn khỏi phòng.
Lăng Nguyệt nhanh chóng nhắn tin giải thích: Là Mạo Mạo ấn nhầm.
Chu Mỹ Tây trả lời: Tôi biết mà, vừa nãy còn chào nó nữa kìa.
Sự xấu hổ và lúng túng chợt xộc lên đầu anh.
Lúc nãy anh đang thay đồ.
Dưới lớp khăn tắm, anh □□, dù lúc đó quay lưng lại với điện thoại nhưng cũng không chắc ở góc độ đó có lộ ra gì không. Anh nhớ rõ khi mình cúi xuống lấy điện thoại, vì chăn bị nhăn nên màn hình hơi nghiêng.
Anh nghĩ một chút, lại đi đến tủ quần áo, cởi áo ngủ rồi nghiêng người trước gương để xem lưng mình.
Tết vừa rồi ở Úc anh chỉ đến phòng gym hai lần, tập chân và ngực, nhưng lại chưa tập lưng.
Động tác quan sát của Lăng Nguyệt chợt khựng lại. Anh cụp mắt xuống, suy nghĩ rối ren.
Trước giờ anh chưa bao giờ theo đuổi lượng cơ bắp, tập gym cũng không phải để khiến vóc dáng mình trông đẹp hơn.
Anh đang quan tâm đến cái gì vậy?
Lăng Nguyệt không trả lời tin nhắn nữa.
Chu Mỹ Tây thì úp mặt vào chăn, trong chăn lặng lẽ siết chân con gấu Barcelona, câm nín gào thét.
Ông sếp nửa đêm gọi video cô vốn dĩ không định bắt máy, thực ra cô cũng ấn nhầm thôi.
Nhưng sau khi kết nối, cô lại nghe thấy tiếng kêu ư ử của Mạo Mạo, nhận ra là nó bấm nhầm nên mới không vội cúp máy.
Rồi cô nhìn thấy bóng lưng người đàn ông đang thay đồ ở cuối giường.
Điện thoại tựa nghiêng trên giường, góc nhìn bị hạn chế, chỉ có thể thấy phần thân trên rắn chắc.
Mọi người đều biết Lăng Nguyệt có thân hình vai rộng eo thon chuẩn tam giác ngược, nhưng bình thường mặc đồ vào lại không thấy rõ anh ấy săn chắc thế nào. Lớp cơ bắp trên người anh ấy xếp chồng lên nhau, đường nét và độ dày vừa vặn, đặc biệt khi anh giơ tay, cơ lưng kéo căng lên có đường cong vô cùng đẹp mắt.
Nhưng dù gì camera trước vẫn hơi mờ, Chu Mỹ Tây chỉ có thể nhìn sơ qua, mà rất nhanh sau đó anh đã phát hiện và lập tức tắt cuộc gọi.
Dù sao cuộc gọi cũng do anh ấy bấm nhầm, cũng không bị bắt quả tang là cô đang nhìn lén, nên Chu Mỹ Tây quyết định giả vờ như không thấy gì.
Dù sao trước đây chim chóc còn bị nhìn thấy rồi, giờ chỉ là cái lưng, có gì to tát đâu?
Chỉ tiếc là lúc anh quay lại thì đã mặc xong đồ rồi, nếu không có thể thấy thêm cơ ngực với cơ bụng.
Nhưng mà… từ mai chắc sếp tổng lại né tránh ánh mắt cô cho xem.
Haiz…
Nhu cầu hơi cao, đêm đó Chu Mỹ Tây còn mơ thấy nhà mình bị giải tỏa, nhận được một khoản bồi thường khổng lồ, thế là ngày nào cô cũng đến câu lạc bộ, chọn trai đẹp rồi ngồi lên đùi họ, sờ soạng cơ bắp của họ.
Sáng hôm sau, cô vừa ra khỏi cửa thì mẹ cô đã chạy theo đến tận gara, ném hộp heo sữa quay vào xe cô, dặn đi dặn lại: “Nhất định phải đưa cho tổng giám đốc Lăng.”
“Nhất định phải là hôm nay sao?” Chu Mỹ Tây gãi đầu, “Anh ấy không đến công ty hôm nay.”
“Vậy thì để lên bàn làm việc của nó.” Mẹ cô nói, “Con đừng có lười nữa.”
Được rồi.
Tặng heo sữa không phải chuyện lớn, chỉ là góp phần làm bầu không khí vốn đã ngượng ngập của họ thêm xấu hổ mà thôi.