Đêm đã khuya, khu chung cư vô cùng yên tĩnh.
Tòa nhà của Chu Mỹ Tây cách cổng chính một đoạn, Lăng Nguyệt đi bên cạnh cô, hai người vừa đi vừa trò chuyện vu vơ.
Lăng Nguyệt hỏi: "Mạo Mạo có quậy phá gì không?"
Chu Mỹ Tây nói: "Không đâu, nó ngoan lắm."
"Giả vờ thôi." Lăng Nguyệt chắc chắn kết luận, "Trong người nó có mười cái động cơ đấy."
Câu nói này khiến Chu Mỹ Tây cười suốt nửa ngày, cười xong lại hỏi: "Bên Úc thoải mái lắm phải không? Tôi thấy anh có vẻ rám nắng rồi."
"Cũng được, ở đâu cũng vậy thôi." Lăng Nguyệt nói, "Chỉ cần là nghỉ phép thì đều thoải mái cả."
Chu Mỹ Tây hoàn toàn đồng tình, hóa ra dù là tổng giám đốc cũng chẳng thích đi làm.
Một lúc sau, Lăng Nguyệt giơ ngón trỏ lên gãi nhẹ vào mí mắt, lại hỏi: "Đen lắm hả?"
Chu Mỹ Tây liếc anh một cái, không nhịn được bật cười, không ngờ anh lại quan tâm đến chuyện này. Cô thành thật đáp: "Có hơi chút."
Thật ra là vì da anh vốn quá trắng, nên chỉ cần rám nắng một chút là đã thấy rõ.
"Chắc là mấy hôm trước đi câu cá với ông ngoại tôi bị cháy nắng."
"Câu được gì ngon không?" Chu Mỹ Tây hỏi.
"Tôi thì vận may kém lắm, toàn nhờ ông ngoại thôi." Nhắc đến chuyện này, Lăng Nguyệt có vẻ hào hứng hơn, "Buổi tối thì tốt hơn một chút, câu được khá nhiều cá hố, tôi còn câu được cả một con cá mập con."
Vừa nói, anh vừa lấy điện thoại ra cho Chu Mỹ Tây xem ảnh mẻ cá anh câu được. Trong đó có một tấm anh chụp selfie cùng con cá hố, nó dài óng ánh, cả thân phủ một màu bạc không chút tỳ vết.
Chu Mỹ Tây cảm thán: "Oa, lấp lánh quá trời."
Lăng Nguyệt cũng cảm thán: "Hấp lên ăn ngon lắm."
Chu Mỹ Tây sững lại, sau đó cười phá lên.
Tới cửa nhà, Chu Mỹ Tây mở khóa bằng vân tay, cô bước vào trước bật đèn lên, rồi không quay đầu lại mà nói với Lăng Nguyệt vẫn đứng ngoài cửa: "Mời vào, không cần thay giày đâu."
"Không cần, tôi đợi ngoài này là được." Lăng Nguyệt lịch sự đáp.
Chu Mỹ Tây hơi sững người, có chút lúng túng. Cô hiểu Lăng Nguyệt có lẽ thấy không tiện vào nhà nữ nhân viên lúc đêm khuya, nhưng để sếp đứng ngoài cửa cũng không hay.
Lăng Nguyệt nhìn ra suy nghĩ của cô, bèn cười nhẹ rồi đổi ý: "Vậy thì tôi không khách sáo nữa."
Anh bước vào nhà, chủ động cởi giày. Chu Mỹ Tây vội vàng lấy ra một đôi dép dùng một lần đưa cho anh: "Cái này mới đấy ạ."
May mà trước Tết cô đã mua sẵn mấy đôi dép dùng một lần để trong nhà.
"Ba mẹ em không có ở nhà à?" Đi dép vào xong, Lăng Nguyệt đi vài bước rồi đứng lại ở khoảng giữa huyền quan và phòng khách, không bước vào sâu hơn.
Nhà của Chu Mỹ Tây nằm trong một khu chung cư cũ, dù đã lâu đời nhưng diện tích sử dụng rộng rãi, nên trông vẫn rất thoáng đãng. Tủ chạn, bàn ăn trong nhà đều là đồ gỗ đỏ mang phong cách cổ điển, vì mới qua Tết nên vẫn còn nhiều đồ tết chất đống, nhìn hơi lộn xộn nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.
"Họ về quê ăn tiệc cưới rồi ạ." Chu Mỹ Tây nhanh chóng rót một cốc nước ấm đưa cho anh, "Anh chờ tôi một lát nhé."
Cô quay vào phòng, Mạo Mạo đang ngủ ngon lành trên gối của cô. Chu Mỹ Tây cúi xuống hôn nó một cái, làm nó tỉnh giấc rồi mới bế lên.
Mạo Mạo vẫn còn ngái ngủ, phát ra tiếng kêu bất mãn.
Vừa ra khỏi phòng, nhìn thấy chủ nhân, Mạo Mạo liền kích động vẫy vẫy người, chưa đợi Chu Mỹ Tây đưa nó qua, nó đã tự nhào vào lòng Lăng Nguyệt.
Lăng Nguyệt đón lấy nó, lắc lắc trên tay, rồi xoa xoa bụng nó, nhướn mày nói: "Béo lên rồi."
Xem ra cuộc sống đúng là rất sung túc.
Mạo Mạo kêu mấy tiếng, cọ mũi vào cằm anh không ngừng.
"Nhà tôi không có ban công kín, sợ nó rơi xuống nên tôi toàn để nó trong phòng tôi thôi." Chu Mỹ Tây giải thích.
"Ừm, làm phiền em rồi." Lăng Nguyệt cười nói.
"Sao mà phiền được ạ? Tôi còn chẳng nỡ để nó đi cơ."
Chu Mỹ Tây quay lại phòng, gom hết đồ của Mạo Mạo, cả lồng vận chuyển mang ra, nhưng Mạo Mạo lại nhất quyết không chịu chui vào.
"Em phải về nhà rồi, Mạo Mạo." Chu Mỹ Tây ngồi xuống xoa xoa nó, Mạo Mạo lại dụi đầu vào tay cô, rồi lượn qua lượn lại giữa cô và Lăng Nguyệt.
Lăng Nguyệt cũng ngồi xuống, dùng ngón trỏ gãi nhẹ cằm nó: "Không muốn về nhà nữa à?"
Mạo Mạo ngẩng đầu: "Meo!"
Lăng Nguyệt bật cười: "Còn cãi lại nữa chứ."
Mèo không chịu nghe lời, chủ nhân tất nhiên có cách trị nó.
Chỉ thấy Lăng Nguyệt đột nhiên nắm gáy nó, tay kia đỡ mông, nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh mà nhét thẳng vào lồng vận chuyển.
Hành động quá nhanh, khiến cả Chu Mỹ Tây lẫn Mạo Mạo đều chưa kịp phản ứng.
Đóng cửa xong, Mạo Mạo tức giận kêu oai oái trong lồng.
Lăng Nguyệt phớt lờ, xách lồng lên chuẩn bị đi.
Chu Mỹ Tây tiễn anh ra cửa, thấy túi đồ anh mang đến vẫn còn để đó, vội vàng nhắc: "Lăng tổng, đồ của anh này."
"Tôi mang cho em đấy." Lăng Nguyệt nói, "Bào ngư này rất ngon, là quà cho bác trai bác gái, còn túi kia là Lăng Tinh giúp tôi chọn khi đi dạo phố, hy vọng em sẽ thích."
Chu Mỹ Tây bất ngờ, vội xua tay từ chối: "Lăng tổng, anh đã trả tôi tiền làm thêm rồi ạ."
"Tiền lương là em xứng đáng được nhận." Lăng Nguyệt cười, "Còn đây là quà Tết, tôi không có thói quen đi tay không đến nhà người khác."
Nói rồi, anh đi vào thang máy, Chu Mỹ Tây cũng không từ chối nữa, chỉ nhìn theo anh rời đi, rồi mới đóng cửa lại.
Anh đã bước ra khỏi cửa, Chu Mỹ Tây cũng không tiện từ chối nữa. Nhìn anh vào thang máy, cô mới xoay người đóng cửa lại.
Lăng Nguyệt mang đến hai hộp bào ngư viền đen Úc, chất lượng thực sự rất tốt, con nào con nấy to hơn cả bàn tay cô. Đưa cho bố đầu bếp của cô chế biến chắc chắn sẽ ngon vô cùng.
Trong túi còn lại là hai bộ đồ thể thao của một thương hiệu nổi tiếng của Úc. Mắt thẩm mỹ của Lăng Tinh thì không cần bàn, toàn là những mẫu không phổ thông, vừa đẹp vừa thoải mái. Đặc biệt là chiếc quần ống loe lưng cao mà Chu Mỹ Tây đã thích từ lâu nhưng mãi không mua được vì hàng order lúc nào cũng cháy.
Mạo Mạo đi rồi, Chu Mỹ Tây thực sự có chút không nỡ.
Cô vốn là kiểu người ngủ phải ôm thú bông, hồi đại học đã phải ép mình từ bỏ thói quen này. Vậy mà mấy ngày nay, Mạo Mạo ngủ cùng cô, mặc cô ôm ấp vuốt ve, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rừ rừ dễ chịu, khiến cô lại nghiện mất rồi.
Tối nay không có Mạo Mạo để ôm, Chu Mỹ Tây đành mân mê mép gối mà ngủ.
Chiếc quần mà Lăng Nguyệt tặng, cô đã giặt sấy ngay trong tối đó và mặc đi làm ngay ngày đầu tiên.
Ban đầu định trưa nay tranh thủ đi phòng gym khai xuân buổi tập đầu tiên, nhưng ai ngờ cả ngày bận đến tối tăm mặt mũi.
Ngày hôm sau là ngày giữa tháng, cũng là ngày phát lương. Chiều, cô đến phòng tài vụ đối chiếu bảng lương, phát hiện tiền tăng ca đã vượt xa mức lương cơ bản của cô.
Về văn phòng, thấy Tiểu Tống cũng đang cười vui vẻ, cô đoán cậu ta chắc cũng được thưởng kha khá.
Hai người nhìn nhau, cùng bật cười.
"Chị đang nghĩ gì đấy?" Tiểu Tống hỏi.
"Tôi nghĩ giống cậu đó." Chu Mỹ Tây nháy mắt với cậu.
Tiểu Tống cười hì hì: "Chị là trưởng phòng rồi, cơ hội này để lại cho em đi."
"Cậu không hợp đâu, tôi cẩn thận hơn mà." Chu Mỹ Tây đùa, "Hơn nữa, cậu vốn dĩ có gen kháng tăng ca."
Bọn họ đều đang nghĩ rằng, nếu trợ lý Tần không quay lại, liệu họ có thể tiếp tục làm trợ lý của Lăng Nguyệt không.
Không còn cách nào khác, Lăng Nguyệt trả lương quá cao, hấp dẫn hơn cả chức trưởng phòng.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Chu Mỹ Tây cùng mẹ xuống sân đi dạo.
Cô mở lời: "Mẹ ơi, con bàn với mẹ chuyện này nhé?"
"Có chuyện gì thì nói đi." Mẹ cô đáp.
Chu Mỹ Tây cười đùa: "Giờ trong tay con đã tiết kiệm được hơn hai mươi vạn rồi, mẹ với bố mỗi người góp thêm hai mươi vạn nữa, mình gom tiền đặt cọc mua nhà đi."
"Bớt mơ mộng đi!"
"Thế thì con lấy tiền đi mua vàng với túi xách vậy." Chu Mỹ Tây cố ý nói, "Đi làm bao lâu nay, con nhịn mãi mà chưa có lấy một chiếc túi hiệu. Công ty con, chị em nào mà chẳng có Chanel, Dior. Hơn nữa, Chanel với vàng đều giữ giá tốt. Cái túi mà con muốn mua từ khi mới đi làm, bây giờ giá đã tăng lên mấy vạn rồi đấy."
Cô không phải là người ham hư vinh, thực tế cũng cảm thấy túi hàng hiệu không phải thứ thiết yếu. Nhưng giữ tiền trong tay mà không biết đầu tư thì chẳng thà đổi sang một căn nhà mới. Cô thực sự lo lắng khi sống trong khu chung cư cũ này, nơi ngày nào cũng có người dắt xe điện lên tầng để sạc.
“Mẹ giữ tiền hộ con cũng được, hoặc đi mua bảo hiểm, gửi tiết kiệm đi.” Mẹ cô nói.
Mẹ cô miệng nói thế, nhưng đến cuối tuần vẫn kéo cả bố cô đi xem nhà cùng.
Năm nay là thời điểm tốt để mua nhà. Giá nhà đã giảm một thời gian và đang dần ổn định, lãi suất cũng giảm, sau Tết các dự án bất động sản đều có chương trình ưu đãi để đẩy doanh số. Với những người có nhu cầu thực sự thì đây là thời điểm thích hợp để mua vào.
Cả nhà Chu Mỹ Tây đã dành cả ngày đi xem nhà, cuối cùng chọn được hai khu chung cư nhưng vẫn phân vân chưa quyết định.
Sáng hôm sau, khi cô và Tiểu Tống ăn sandwich trong phòng trà nước, hai người vẫn tiếp tục thảo luận chuyện này, cho đến khi Lăng Nguyệt bước vào.
Vừa nhìn thấy anh, Tiểu Tống lập tức giống như một chú cún nhỏ gặp chủ nhân, vẫy đuôi không ngừng: “Chào buổi sáng, Lăng tổng~”
“Chào.” Lăng Nguyệt bước vào, liếc nhìn bàn ăn nơi hai người đang tụ tập, mỉm cười hỏi: “Đang bàn chuyện gì vậy?”
Chu Mỹ Tây đưa cho anh phần sandwich đã chuẩn bị sẵn. Tuần trước chỉ làm việc ba ngày rồi nghỉ cuối tuần, mà Lăng Nguyệt cũng không đến công ty. Hôm nay mới là ngày đầu tiên anh trở lại sau kỳ nghỉ Tết.
“Chu Mỹ Tây muốn mua nhà, bọn em đang giúp chị ấy xem xét.” Tiểu Tống nói.
“Ồ?” Lăng Nguyệt nghe vậy liếc nhìn Chu Mỹ Tây. “Em định mua nhà à? Nhắm khu nào rồi?”
“Chỉ mới có ý định thôi.” Chu Mỹ Tây đáp. “Tôi thích cả Vạn Ân và Trung Tê.”
Hai khu chung cư này giá tương đương nhau.
Vạn Ân nằm ở trung tâm thành phố, gần công ty và một trung tâm thương mại, thuận tiện cho cô đi làm lẫn giải trí. Nhưng nhược điểm là diện tích căn hộ hơi nhỏ.
Trung Tê thì gần nhà cũ của cô, lại là khu có trường học tốt, tiện ích đầy đủ, đặc biệt có diện tích sử dụng rộng hơn hẳn. Bố mẹ cô nghiêng về phương án này.
“Là Vạn Ân gần công ty chúng ta à? Khu đó khá ổn.” Lăng Nguyệt nói. “Sắp tới có mấy dự án lớn sẽ khởi công gần đó, chính phủ cũng đang lên kế hoạch xây một trường tiểu học.”
Chu Mỹ Tây nghe vậy càng thêm động lòng.
Nhân viên bán hàng của Vạn Ân cũng từng nhắc đến kế hoạch xây trường, nhưng nói rất mơ hồ, khiến cô không dám tin tưởng hoàn toàn. Dù sao nếu là chuyện chắc chắn thì giá nhà đã không ở mức hiện tại nữa.
Nhưng giờ nghe Lăng Nguyệt nói, cô cảm thấy đáng tin hơn hẳn.
“Chị ấy thích Vạn Ân lắm.” Tiểu Tống nói. “Nhưng diện tích hơi nhỏ, bố mẹ chị ấy muốn mua căn lớn hơn.”
Lăng Nguyệt cau mày: “Vạn Ân cũng có căn hộ lớn mà?”
Chu Mỹ Tây và Tiểu Tống lập tức trao đổi ánh mắt kiểu "thiếu gia không biết nỗi khổ dân thường" với nhau. Lăng Nguyệt lập tức hiểu ra, bật cười: “Vạn Ân là của bạn tôi. Nếu em muốn mua, tôi có thể nói giúp, chắc sẽ được chiết khấu tốt.”
Chu Mỹ Tây và Tiểu Tống lập tức mắt tròn miệng chữ O.
Tiểu Tống nhanh nhảu hỏi: “Lăng tổng, nhà thì em chưa mua nổi, nhưng dạo này em muốn tậu một chiếc xe điện. Sếp có kênh nào chiết khấu không ạ?”
“Xe điện hãng nào?” Lăng Nguyệt hỏi.
“Aima.”
Lăng Nguyệt trông có vẻ mơ hồ, như thể chưa từng nghe qua.
Chu Mỹ Tây đành phải giải thích bên cạnh: “Lăng tổng, cậu ấy đang nói đến loại hai bánh ấy…”
Lăng Nguyệt: “…”