Chu Mỹ Tây vốn nghĩ rằng nếu họ đi ra theo hướng khác, cô có thể giả vờ như không nhìn thấy và tránh chào hỏi. Nhưng không ngờ, vừa bước ra khỏi điện thờ, Lăng Nguyệt đã nhìn thấy cô ngay.
Ánh mắt họ chạm nhau, Lăng Nguyệt hơi nhếch môi, khẽ hất cằm về phía cô. Chu Mỹ Tây đành phải cười, vẫy tay chào lại.
A a a a a, thật là muốn độn thổ luôn, hu hu!
Cô tuyệt vọng vì hôm nay mình mặc bộ đồ ngủ mẹ tặng cho dịp Tết: một bộ đồ bông dày in hoa mẫu đơn đỏ rực. Không thể phủ nhận, nó thực sự rất nhẹ và ấm, vì vậy khi Tô Thuyên rủ cô ra ngoài, cô đã mặc nguyên bộ này xuống nhà.
Thứ nhất, cô nghĩ rằng chùa vào giờ này chắc cũng vắng vẻ.
Thứ hai, cô không biết rằng trên xe của Tô Thuyên còn có người khác.
Thứ ba, cô không ngờ sẽ gặp người quen ở đây.
Mà lại còn là sếp của cô!
Bộ đồ này không chỉ trông quê mùa mà còn rất cồng kềnh. Lúc cô lên xe, Trương Sùng Vũ đã sững sờ trong vài giây, sau đó cố nín cười nhưng vẫn không nhịn được mà cười trộm cả buổi.
Cô giả vờ như không nhìn thấy.
Lăng Nguyệt nghiêng đầu nói gì đó với em gái. Ngay lập tức, Lăng Tinh quay đầu lại, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy Chu Mỹ Tây. Hai anh em cùng nhau bước về phía cô, rõ ràng là định chào hỏi.
Chu Mỹ Tây vội vàng rời khỏi đám đông, chủ động đi đến trước.
"Chúc mừng năm mới, Lăng tổng." Cô cười nói, "Chúc mừng năm mới, cô Lăng. Đúng là trùng hợp quá!"
Lăng Nguyệt khẽ cười, ánh mắt dịu dàng: "Chúc mừng năm mới."
"Chúc mừng năm mới, Chu trưởng phòng!" Lăng Tinh vừa nói vừa sờ túi áo, sau đó kêu lên, "A, em không mang theo lì xì rồi!"
Chu Mỹ Tây trong túi còn rất nhiều bao lì xì, vì sáng mùng Một năm nào cũng có một đám trẻ con đến nhà chúc Tết. Thường thì cô chẳng bao giờ dậy nổi, nên luôn chuẩn bị sẵn từ đêm trước, nhét đầy vào túi áo ngủ.
Cô lấy ra, mỗi người một cái: "Lì xì nhỏ thôi, lấy hên đầu năm."
Lăng Nguyệt cười, nhận lấy bao lì xì. Lăng Tinh cũng không khách sáo, dù có hơi ngại, vì cô chỉ nói đùa thôi, giờ lại thành ra như đang gợi ý để được lì xì vậy.
"Cứ gọi em là Tinh Tinh đi." Lăng Tinh cười nói.
"Cô đi cùng bạn à?" Lăng Nguyệt hỏi. "Vừa nãy ở chánh điện tôi đã thấy mấy người rồi."
"Đúng vậy." Chu Mỹ Tây quay đầu nhìn về phía xa, Tô Thuyên cùng mấy người bạn của cô vội vẫy tay chào Lăng Nguyệt.
Mặc bộ đồ ngủ đỏ rực, Chu Mỹ Tây gắng gượng tán gẫu với anh em nhà họ Lăng vài phút. Đến khi họ nói muốn đi trước, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Đi được vài bước, Lăng Tinh quay đầu nhìn lại, thấy Chu Mỹ Tây đã vào điện thờ rồi mới tò mò hỏi anh trai: "Anh cứ nháy mắt bảo em đi là sao?"
Lăng Nguyệt lườm cô một cái, lạnh nhạt đáp: "Em khen bộ đồ ngủ của cô ấy hoài làm gì?"
Rõ ràng Chu Mỹ Tây nghe xong thì lúng túng không thôi.
"Thì em thấy dễ thương thật mà." Lăng Tinh chớp mắt. "Sớm biết vậy em cũng mặc đồ ngủ ra ngoài rồi!"
Lăng Nguyệt: "…"
"Anh gửi cho em WeChat của chị ấy đi."
"Làm gì?"
"Em xin link mua bộ đồ ngủ."
Chu Mỹ Tây vào điện Thần Tài, thành tâm cầu nguyện, sau đó bị đám bạn xúi giục lì xì cho mọi người với lý do "thấy thì có phần".
Nếu chỉ có Tô Thuyên và Trình Dĩ Nhiên, thì có cho tiền cô cũng không phát, vì nhóm này đâu có phong tục đó, hơn nữa cả hai đều lớn tuổi hơn cô, dựa vào đâu mà cô phải lì xì chứ?
Nhưng khổ nỗi lại có thêm Trương Sùng Vũ, Chu Mỹ Tây sĩ diện, cắn răng lì xì cho mỗi người một cái.
Thế này là thế nào đây? Rõ ràng đi chùa cầu tài, kết quả mới mười phút đã mất toi một ngàn đồng.
Lúc trên đường về, Chu Mỹ Tây không buồn nói chuyện. Ba người còn lại thì rất vui vẻ, miệng không ngớt bảo Thần Tài hiển linh.
Cô tức nổ đom đóm mắt.
Về đến nhà đã gần ba giờ sáng, cô leo lên giường là ngủ ngay, còn cẩn thận khóa trái cửa. Nhưng sáng hôm sau vẫn bị mẹ cô mở cửa bằng chìa khóa.
Một đám nhóc con ùa vào, nhảy lên giường cô chất đống như trò xếp chồng lên nhau. Chu Mỹ Tây gào lên: "Muốn lì xì nữa không hả?"
Đám trẻ lập tức ngoan ngoãn đứng xuống, xếp thành hàng ngay ngắn bên giường.
Chu Mỹ Tây nheo mắt, ngồi dậy khoanh tay, cánh tay phải làm động tác ngang ngực, bắt chước tiếng còi tuýt tuýt. Đám trẻ con liền xếp hàng theo thứ tự từ cao đến thấp.
"Nói gì nào?" Cô hỏi.
"Cô nhỏ* chúc mừng năm mới~" Đám trẻ cười nói đồng thanh, sau đó từng đứa một líu ríu chúc phúc.
*"Cô nhỏ" là cách gọi của các cháu trong gia đình khi cô là con út của dòng họ.
Nào là "Phát tài phát lộc", "Ngày càng xinh đẹp", "Mau chóng thoát ế", nghe xong mà cô hài lòng hết sức. Phát lì xì xong, cô phẩy tay đuổi tụi nhỏ ra ngoài.
Nhưng bọn nhóc vẫn bám riết, lôi kéo cô ra ngoài đốt pháo cùng.
Chu Mỹ Tây là con một, nhưng bố mẹ cô có nhiều anh chị em, hơn nữa cả hai đều là con út trong nhà, nên cô có một nhóm anh chị em họ lớn hơn mình nhiều tuổi. Còn lũ trẻ này lại rất thích cô.
Bọn nhóc thì có thể đuổi đi, nhưng nhóm trưởng bối ở phòng khách thì cô không thể không đi chúc Tết.
Vậy là cô rời giường, rửa mặt thay đồ rồi ra ngoài giao tiếp.
Trước đây, khi ông nội cô còn sống, ông luôn ở nhà cô, nên Tết đến là các bác và cô chú đều đến nhà cô chúc Tết. Sau khi ông mất, phong tục này vẫn được giữ lại.
Chu Mỹ Tây rất thích các bác cô chú của mình, vì ai cũng coi cô như trẻ con, không hỏi chuyện công việc, không giục cưới xin, mà chỉ luôn khen cô xinh đẹp.
Sau khi chúc Tết, cô thu hoạch một xấp lì xì, rồi bưng tô mì gà bố nấu bằng nước dùng còn lại từ bữa tối giao thừa, ngồi trên ghế đẩu bên sofa húp sì sụp, vừa ăn vừa hóng chuyện tám của các trưởng bối.
Nhưng cuối cùng vẫn bị mẹ cô đuổi xuống lầu trông bọn trẻ.
Thế là cô - người cầm đầu lũ trẻ - dẫn tụi nhóc ra khu vui chơi trong khu dân cư chơi suốt cả buổi sáng. Lũ nhóc chạy đến đổ mồ hôi đầm đìa, cô phải lần lượt lấy khăn thấm mồ hôi cho từng đứa. Đến khi bố cô xuống gọi, cả nhóm mới chịu về ăn trưa.
Ăn xong, cả nhà kéo nhau đi dạo trung tâm thương mại. Chu Mỹ Tây không hiểu có gì vui mà mùng Một còn đi dạo trung tâm thương mại, nên mặt dày lờ đi ánh mắt ra hiệu của mẹ, rút về giường trùm chăn ngủ tiếp.
Thế là ngủ thẳng đến tối.
Lịch sinh hoạt của cô đảo lộn hết rồi.
Nhà cửa yên ắng, bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng pháo nổ, cô bỗng thấy lòng trống trải.
Bụng cũng trống.
Cô xuống bếp, rán mấy miếng bánh nếp lót dạ. Vừa ăn vừa nhìn điện thoại, mới phát hiện có mấy chục tin nhắn chưa đọc, còn có hai lời mời kết bạn mới.
Trương Sùng Vũ thêm WeChat cô thì không lạ, nhưng Lăng Tinh cũng thêm cô sao?
Chu Mỹ Tây thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn đồng ý.
Lăng Tinh là người nhắn tin trước, để xin link mua bộ đồ ngủ thật.
Còn Trương Sùng Vũ thì rủ cô đi xem phim.
Ngoài ra còn có rất nhiều tin nhắn chúc Tết từ bạn bè, đồng nghiệp, cùng một tin nhắn thoại từ Lăng Nguyệt.
Trước kỳ nghỉ, Lăng Nguyệt đã nói qua với cô rằng mùng Năm anh sẽ đi Úc cùng gia đình, sau Tết mới về, khi đó cần cô và Tiểu Tống đến nhà trông Mạo Mạo, lương gấp ba.
Dĩ nhiên, cô và Tiểu Tống đều rất vui vẻ nhận lời.
Nhưng tin nhắn của Lăng Nguyệt lại báo anh phải đi sớm hơn dự định.
"… Có thể tối mai hoặc sáng mốt tôi sẽ xuất phát. Chiều mốt hai người có thể qua nhà tôi rồi. Trong dịp Tết, cô giúp việc theo giờ cũ đã xin nghỉ, tôi sẽ thuê một người mới đến dọn dẹp vào buổi trưa, nên hai người chỉ cần qua trông Mạo Mạo thôi. Nếu cần ăn uống thì báo trước với cô ấy."
Chu Mỹ Tây chụp màn hình tin nhắn chuyển giọng nói thành văn bản, gửi cho Tiểu Tống rồi trả lời Lăng Nguyệt: "Được rồi Lăng tổng, chúc anh kỳ nghỉ vui vẻ!"
Tiểu Tống nhanh chóng đáp lại: "Đù, sao đi sớm thế? Thế này em tính sao đây? Em còn đang ở quê nướng khoai cơ mà!"
Chu Mỹ Tây gửi một icon cười gian: "Xin lỗi nha, xem ra chỉ có mình tôi được hưởng gấp ba lần lương thôi~"
Sau đó, cô thay quần áo ra ngoài, hẹn gặp Trương Sùng Vũ đi xem phim.
Cô thay một bộ đồ khác rồi ra ngoài gặp Trương Sùng Vũ để cùng đi xem phim.
Vì không có ý định tiến xa hơn với anh ta, Chu Mỹ Tây cũng chẳng trang điểm, cô nhận lời đi chơi chỉ vì ở nhà quá chán, hơn nữa, phim chiếu Tết năm nay được đánh giá khá tốt.
Họ hẹn nhau khá gấp, bộ phim được chọn cũng sắp chiếu, Chu Mỹ Tây vội vàng đỗ xe rồi chạy nhanh vào rạp, may mắn là không bị trễ.
Trương Sùng Vũ đứng chờ cô trước cửa rạp, trên tay cầm một phần bắp rang và một cốc nước ngọt.
Anh mặc một chiếc áo len cổ tròn màu đen, đội mũ len nâu, đường nét gương mặt sắc sảo, trông chẳng khác gì một người mẫu cao cấp trên tạp chí.
Chu Mỹ Tây bỗng có chút rung động, đồng thời cũng có chút áy náy. So với sự tùy ý của cô, rõ ràng đối phương đã rất chăm chút cho buổi gặp mặt này. Khi đến gần, cô còn thoáng ngửi thấy hương nước hoa nhẹ nhàng trên người anh.
"Ăn mặc bảnh bao thế này." Chu Mỹ Tây trêu đùa, "Có phải xem phim xong còn có kèo sau không?"
Trương Sùng Vũ nghe vậy thì nhìn cô một cái, nhưng người phụ nữ kia lại khéo léo lảng tránh ánh mắt của anh, khiến anh không khỏi nhướng mày.
Cô vừa nói một câu đã đẩy sạch lý do ăn diện chỉn chu của anh sang chuyện tụ tập sau đó, đúng là không để bất kỳ chút mập mờ nào nảy sinh giữa hai người.
Trương Sùng Vũ bật cười, thoải mái phối hợp: "Mỗi ngày đều có kèo, cô có muốn đi không?"
"Thôi đi, tôi không thích uống rượu, hơn nữa hôm nay trông lũ trẻ cả ngày, hết sạch năng lượng rồi."
Trương Sùng Vũ lập tức nói: "Tôi cũng không thích uống rượu, hơn nữa nhà tôi có giờ giới nghiêm, phải về trước mười hai rưỡi."
Nghe vậy, Chu Mỹ Tây không nhịn được nhướng mày, nhìn anh bằng ánh mắt "Tôi không tin anh đâu", khiến anh lại bật cười.
Bộ phim Trương Sùng Vũ chọn thuộc thể loại hài trinh thám, nội dung phù hợp với mọi lứa tuổi, Chu Mỹ Tây xem đến thích thú.
Cũng may là ra ngoài, chứ nếu không giờ này chắc cô vẫn đang ngồi xem phát lại chương trình Gala chào xuân với bố rồi.
Bộ phim kết thúc, trung tâm thương mại cũng đã đóng cửa, họ đi thang máy từ cửa hông xuống bãi đỗ xe.
Trương Sùng Vũ nói muốn đưa cô về.
"Lần sau nếu có ý đó thì nói sớm một chút." Chu Mỹ Tây bực bội trêu chọc, "Tôi đã không mất công lái xe đến đây rồi."
Trương Sùng Vũ lại nói: "Em cứ để xe ở đây, tôi đưa em về, mai em tự qua lấy xe là được."
Chu Mỹ Tây khó tin nhìn anh ta: "?"
Trương Sùng Vũ cong môi cười: "Đùa thôi mà."
Chu Mỹ Tây: "Vậy anh cũng hài hước ghê đấy."
Trương Sùng Vũ lại bị giọng điệu của cô làm cho bật cười, không nhịn được nói: "Em đáng yêu thật đấy."
Chu Mỹ Tây liếc anh một cái: "Anh còn đáng yêu hơn."
"Hahaha." Trương Sùng Vũ không nhịn được mà cười rộ lên.
Anh đưa cô đến tận chỗ đậu xe của cô.
Chu Mỹ Tây mở cửa xe ngồi vào trong, đối phương đứng bên ngoài, tay trái giữ cửa xe, khuỷu tay phải chống lên nóc xe, hơi cúi xuống nhìn cô, giọng nói đầy vẻ quyến rũ: "Không muốn ngồi lại một lát thật sao?"
Chu Mỹ Tây lập tức phản kích: "Không phải anh có giờ giới nghiêm sao?"
Trương Sùng Vũ chạm nhẹ vào chóp mũi, "Chỉ cần báo cáo với gia đình là được."
Chu Mỹ Tây không nhịn được bật cười, sau đó lắc đầu từ chối: "Thôi, tôi thực sự không thích uống rượu."
"Được thôi." Trương Sùng Vũ cũng không ép, nhưng vẫn phải bổ sung một câu: "Vậy tôi cũng về nhà đây."
Chu Mỹ Tây lại lộ ra vẻ mặt "Tôi không tin đâu" khiến anh không nhịn được cười.
"Thôi được rồi." Trương Sùng Vũ không diễn nữa, lộ ra nụ cười tinh quái, "Tôi chỉ ghé qua một lát, uống một chút rồi về, nếu lừa em thì tôi là cún con."
Cún con cũng đã lôi ra rồi, tiếp tục nói chuyện nữa thì có vẻ hơi ám muội rồi. Chu Mỹ Tây lập tức dừng chủ đề, phất tay: "Ừm, chơi vui nhé."
Trương Sùng Vũ như nhìn thấu hết tâm tư của cô, ánh mắt mang theo ý cười, buông tay, nhẹ giọng nói chúc ngủ ngon, đóng cửa xe cho cô, cuối cùng còn giơ tay vẫy nhẹ qua cửa sổ tiễn cô rời đi.
Chu Mỹ Tây đã lâu không có những khoảnh khắc mập mờ với đàn ông, cảm giác này cũng không tệ, chỉ là Trương Sùng Vũ thực sự không phải gu của cô.
Tối đó cô mơ thấy một loạt những giấc mơ kỳ quái.
Trong mơ, tất cả đều liên quan đến Trương Sùng Vũ và quán bar. Cô cứ liên tục uống rượu, bụng căng tròn. Khi cúi xuống nhìn, bụng cô đã to như thể mang thai mười tháng. Cảnh chuyển đổi, cô đã sinh một bé gái, một mình nuôi nấng con. Trong mơ, cô biết đứa trẻ là con của cô và Trương Sùng Vũ, nhưng sau đó anh ta hoàn toàn biến mất.
Quá xui xẻo! Tỉnh dậy, Chu Mỹ Tây lập tức nhờ mẹ đun một nồi nước bưởi để tắm xả xui.
Buổi trưa, cô cùng Tô Thuyên đi ăn thịt nướng. Hôm nay trời rất đẹp, hai người lại tìm một quán cà phê bên hồ để uống cà phê, chụp ảnh và trò chuyện.
Tô Thuyên kể rằng tối qua cô ấy đi uống rượu với Trình Dĩ Nhiên, còn nhắc đến DJ của quán bar mới mở cũng khá ổn. Sau đó, ánh mắt bỗng lướt qua Chu Mỹ Tây.
Chu Mỹ Tây lập tức có dự cảm, quả nhiên, câu tiếp theo của Tô Thuyên là: "Tối qua tớ gặp Trương Sùng Vũ ở quán bar."
Chu Mỹ Tây: "..."
Tô Thuyên cười đầy ẩn ý nhìn cô: "Hai người lén lút hẹn nhau sau lưng tớ đấy à?"
"Không có lén lút gì đâu." Chu Mỹ Tây bày ra vẻ mặt vô tội, "Anh ta rủ tớ đi xem phim, mà tớ đã hẹn cậu rồi, cậu còn nói không có hứng cơ mà."
Hôm đó sau khi đi dâng hương, họ có bàn về loạt phim Tết, Tô Thuyên bảo chẳng có phim nào hấp dẫn cô ấy.
Nếu không thì Trương Sùng Vũ cũng chẳng hẹn cô đi xem phim.
"Không có hứng nhưng tớ cũng bảo là có thể đi cùng cậu mà." Tô Thuyên hừ một tiếng, "Thôi bỏ đi, tớ đâu có sức hút bằng trai đẹp."
Chu Mỹ Tây bị giọng điệu ghen tị kia làm cho bật cười: "Cậu còn không hiểu tớ sao? Tớ không thích kiểu đó."
"Vậy thì xong rồi." Tô Thuyên nói, "Chả trách tối qua tớ thấy anh ta cứ bồn chồn không yên. Đàn ông đều thế cả, càng không có được lại càng muốn."
"Thế tớ phải làm sao?" Chu Mỹ Tây cười, "Làm bạn thì được, nhưng thực sự tớ không có chút ý định nào khác."
Giấc mơ tối qua chính là phản ánh chân thực nhất nỗi bất an của cô—Trương Sùng Vũ hoàn toàn không mang lại cảm giác an toàn.
"Tối qua, Trình Dĩ Nhiên cứ bám lấy tớ mãi, chắc là muốn giúp anh ta tạo cơ hội, bảo tớ nói đỡ vài câu đây mà." Tô Thuyên nói, "Cậu cứ nghe thôi, tớ coi như đã làm tròn trách nhiệm rồi."
"Được, được, tớ lắng nghe đây." Chu Mỹ Tây ra vẻ chăm chú.
Tô Thuyên bèn đếm từng ngón tay liệt kê ưu điểm: "Đầu tiên là có tiền, gia đình khá giả, bản thân cũng giỏi kiếm tiền."
"Thứ hai, đẹp trai thì không cần bàn, có thể không phải gu của cậu, nhưng không thể phủ nhận anh ta rất đẹp trai, dáng người cũng chuẩn."
"Hơn nữa, tính cách cũng khá ổn. Tớ thấy khá hợp với cậu đấy, có chút hài hước lạnh lùng, tâm lý lại ổn định, tớ chưa từng thấy anh ta nổi nóng."
"Tửu lượng cũng tốt." Cô ấy còn lẩm bẩm bổ sung thêm một câu.
Chu Mỹ Tây cười sảng khoái: "Nghe cậu nói mà tớ thấy rung động quá đây này."
“Cứ xem tình hình thế nào đã.” Tô Thuyên kết luận, “Muốn theo đuổi cậu cũng phải thể hiện chút thành ý chứ, ai biết anh ta có phải kiểu cả thèm chóng chán không, mới gặp có ba lần thôi mà.”
Chu Mỹ Tây chỉ cười không nói gì.
Quán cà phê nằm ngay bên hồ, những cành liễu rủ xuống mặt nước, hoàng hôn buông xuống khiến cảnh sắc càng thêm thơ mộng.
Hai người cứ thế nán lại đến tối, thậm chí còn gọi thêm bữa tối tại quán, ăn xong đợi đến khi trời tối hẳn mới rời đi.
Tô Thuyên về nhà ngủ bù, còn Chu Mỹ Tây thì lái xe thẳng đến nhà Lăng Nguyệt.
Sáng nay Lăng Nguyệt bay sang Sydney, thực ra sáng mai cô mới cần đến cũng được, nhưng quán cà phê này rất gần Túc Sơn, nên cô tiện thể ghé qua luôn.
Như vậy sáng mai sẽ không cần đến sớm nữa.
Thế nhưng khi mở cửa lại không thấy Mạo Mạo đâu, cô gọi mấy tiếng cũng không thấy nó chạy ra đón.
Chu Mỹ Tây tìm một vòng dưới tầng một nhưng vẫn không thấy bóng dáng nó đâu.
Cô lập tức nhắn tin cho Lăng Nguyệt. Không biết bên kia đã hạ cánh chưa, Chu Mỹ Tây đợi một lúc vẫn không nhận được hồi âm.
Vì lo lắng cho Mạo Mạo, cô quyết định lên lầu tìm nó.
Chu Mỹ Tây đã đến nhà Lăng Nguyệt vài lần nhưng chỉ hoạt động dưới tầng một, nhiều nhất là vào phòng ăn và bếp, chứ chưa từng để ý đến các khu vực khác.
Vừa rồi khi tìm Mạo Mạo, cô mới nhân tiện quan sát kỹ hơn bố cục ngôi nhà.
So với căn nhà ở biển, nơi này có thiết kế khá giống nhau, chỉ là các phòng rộng hơn gần gấp đôi. Và đặc biệt, cô phát hiện ra Mạo Mạo có hẳn một căn phòng riêng.
Đúng là đáng giận mà! Chu Mỹ Tây bất giác sinh lòng ghen tị, phòng của Mạo Mạo còn rộng hơn cả phòng ngủ của cô.
Tầng hai gồm có phòng khách, thư phòng và phòng ngủ của Lăng Nguyệt.
Các cánh cửa đều đóng kín, Chu Mỹ Tây không chắc Mạo Mạo có thể mở cửa vào trong hay không. Nhưng cô từng xem nhiều video mèo biết mở cửa, nên quyết định thử kiểm tra từng phòng.
Quả nhiên, Mạo Mạo đang nằm ngủ trên gối trong phòng ngủ của Lăng Nguyệt.
Vừa nghe thấy tiếng động, con mèo nhỏ lập tức chui tọt vào chăn.
Chu Mỹ Tây không muốn bước vào không gian riêng tư của Lăng Nguyệt, nên chỉ đứng ngoài cửa gọi mấy lần. Mạo Mạo thò đầu ra, thấy là cô thì liền kêu một tiếng rồi phóng vọt đến.
Chu Mỹ Tây cúi người bế nó lên, Mạo Mạo liền dùng chiếc mũi ướt lạnh cọ nhẹ vào mặt cô đầy thân thiết.
Cô ôm nó xuống lầu, chơi cùng một lúc lâu.
Rõ ràng là Mạo Mạo đang có dấu hiệu lo lắng vì phải xa chủ. Nó cứ bám chặt lấy cô, ngay cả lúc cô đi rót nước trong bếp cũng theo sát từng bước. Ngoài ra, tinh thần nó trông có vẻ uể oải hơn bình thường.
Đúng là đáng thương.
Chu Mỹ Tây mềm lòng, kiên nhẫn ngồi chơi với nó đến tận mười giờ tối, lúc này Mạo Mạo mới lấy lại tinh thần, chạy nhảy khắp nhà.
Lăng Nguyệt cuối cùng cũng nhắn tin lại: “Chắc là trong phòng tôi.”
Chu Mỹ Tây quay một đoạn video gửi qua cho anh kèm theo tin nhắn: “Tìm thấy rồi, quả nhiên nó ngủ trên gối trong phòng anh. Ban nãy nó hơi ủ rũ, bây giờ thì khá hơn rồi.”
Chưa đầy một giây sau, Lăng Nguyệt gửi yêu cầu gọi video.
Từ trước đến nay, hai người chủ yếu liên lạc qua tin nhắn, ngay cả gọi điện thoại cũng hiếm khi. Việc anh đột ngột gọi video khiến Chu Mỹ Tây có chút bất ngờ.
Nhưng cô vẫn lập tức bấm nhận cuộc gọi.
Màn hình hiện lên gương mặt của Lăng Nguyệt. Anh đang mặc đồ ngủ, tựa vào đầu giường, bên cạnh chỉ có một chiếc đèn sàn nhỏ, ánh sáng mờ nhạt càng khiến các đường nét trên khuôn mặt anh trở nên sắc sảo.
“Lăng tổng.” Chu Mỹ Tây vẫy tay chào, “Anh mới về đến nhà à?”
Bây giờ bên Sydney đã là hơn hai giờ sáng.
"Buổi chiều tôi mới đến. Lúc cô nhắn tin, tôi vừa hay đang ngủ." Giọng của Lăng Nguyệt còn hơi khàn. "Mạo Mạo thế nào rồi?"
"Tôi chơi với nó một lúc, giờ khá hơn nhiều rồi." Chu Mỹ Tây quay đầu gọi Mạo Mạo, lúc này đang chơi bóng cạnh bàn trà. Cô lật camera lại để Lăng Nguyệt có thể nhìn thấy nó.
Chú mèo nhỏ không hiểu điện thoại là gì, nhưng nghe thấy giọng của chủ nhân liền nhảy lên ghế sô pha, bắt đầu kêu "meo meo" không ngừng, mỗi tiếng lại càng vội vàng hơn.
Nghe mà tim Lăng Nguyệt cũng muốn tan chảy. Anh dịu giọng dỗ dành, giọng nói kiên nhẫn và ấm áp. Cuối cùng, Mạo Mạo kêu thêm một tiếng, rồi im lặng, ấm ức nằm rạp trên đầu gối Chu Mỹ Tây, trông lại càng ủ rũ hơn.
"Chắc là do nhà đổi dì giúp việc mới, Mạo Mạo chưa quen." Lăng Nguyệt nói. "Có phải hôm nay nó ăn rất ít không?"
"Ừm." Chu Mỹ Tây chuyển camera về phía bát thức ăn của Mạo Mạo. "Vẫn còn thừa nhiều lắm."
Lăng Nguyệt lập tức cảm thấy đau đầu.
"Lăng tổng, Mạo Mạo chưa bao giờ ra ngoài sao?" Chu Mỹ Tây xoa đầu nó, hỏi. "Sao lại dính người mà còn nhạy cảm như vậy?"
"Không phải." Lăng Nguyệt bật cười. "Nó là mèo du học đấy."
Chu Mỹ Tây ngạc nhiên: "Nó còn từng ra nước ngoài nữa à?"
"Ừm. Tôi nhận nuôi nó khi còn du học. Tôi từng đưa nó đi nhiều nước lắm. Trước đây nó không như vậy đâu." Lăng Nguyệt nói. "Có lẽ do đổi giúp việc lại thêm việc tôi không ở nhà, nên nó không thích ứng được."
Chu Mỹ Tây vừa gãi cằm Mạo Mạo, vừa nghĩ ngợi rồi thử đề nghị: "Lăng tổng, hay là tôi đưa Mạo Mạo về nhà tôi ở mấy ngày nhá?"
Lời đề nghị này khiến Lăng Nguyệt bất ngờ trong thoáng chốc. Anh chần chừ vài giây, Chu Mỹ Tây thấy thế liền vội vàng nói: "Không tiện thì thôi, ngày nào tôi cũng sang đây cũng được."
Dường như hơi đường đột thật, nhưng cô chỉ cảm thấy để một chú mèo nhỏ ở nhà một mình nhiều ngày như vậy thì đáng thương quá.
"Không phải tôi thấy không tiện, mà tôi sợ nhà cô không tiện." Lăng Nguyệt nói. "Cũng sợ Mạo Mạo không quen, đến lúc đó lại làm phiền cô."
Ở nhà anh, ngày nào cũng có dì giúp việc đến dọn dẹp, cho ăn, thay nước. Nếu sang nhà cô, chuyện ăn uống vệ sinh đều do cô lo. Với một người chưa từng nuôi mèo thì có lẽ sẽ khá phiền phức.
"Tôi không sao, dù gì ở nhà cũng rảnh mà." Chu Mỹ Tây vội đáp. "Thật sự không ổn thì tôi lại đưa nó về."
Trong lúc họ nói chuyện, camera vẫn hướng về phía Mạo Mạo. Nó lúc này đang nằm rạp bên chân Chu Mỹ Tây, không ngừng cọ đầu vào chân cô, trông vô cùng quấn quýt.
Nhìn cảnh đó qua màn hình, Lăng Nguyệt lập tức thay đổi quyết định: "Vậy được, nếu cô không thấy phiền thì cứ đưa nó về đi."
Con lớn rồi không giữ nổi nữa.
Mạo Mạo cũng thích Chu Mỹ Tây quá rồi.
"Thật sao?" Chu Mỹ Tây vui vẻ bế bổng Mạo Mạo lên, hôn mạnh vào cái đầu nhỏ của nó, hớn hở nói: "Mạo Mạo về nhà chị ở mấy ngày nhé? Chị ngày nào cũng chơi với em nha~"
Mạo Mạo: "Meo~"
Dưới sự hướng dẫn của Lăng Nguyệt, Chu Mỹ Tây vào phòng Mạo Mạo lấy một ít đồ hộp và túi thức ăn nhỏ, gom thêm vài vật dụng thường ngày của nó, rồi đặt Mạo Mạo vào lồng vận chuyển kèm một khay cát vệ sinh dự phòng, đem ra xe.
Mạo Mạo kêu liên tục, nhưng trông không quá hoảng loạn.
Cô mang Mạo Mạo về nhà.