Ánh Mắt Lảng Tránh Là Dấu Hiệu Của Trái Tim Rung Động

Chương 12

Trước Sau

break

Chu Mỹ Tây quyết định mua chiếc váy này.

Bộ váy thật sự rất đẹp, cũng rất hợp với cô. Mặc vào dịp sinh nhật hay đêm giao thừa cũng sẽ rất nổi bật.

Nhưng khi thanh toán, cô vẫn tiện tay cầm thêm chiếc đầm vest.

Tô Thuyên thấy thế thì nhăn mày, chậc lưỡi ba lần, đưa tay ngăn lại: “Cậu mua cái này làm gì nữa?”

“Bộ váy kia tớ cũng rất thích, nhưng không phù hợp.” Chu Mỹ Tây giải thích. “Nó quá nổi bật, dù gì tớ cũng chỉ là trợ lý.”

“Chính vì thế mới cần nổi bật chứ! Ở những sự kiện như thế, nếu không nổi bật thì làm sao được?” Tô Thuyên cố nhồi nhét quan điểm của mình. “Dù sao anh ta cũng là đàn ông, có người đàn ông nào lại muốn trợ lý bên cạnh mình trông nhạt nhòa? Mà ai quy định trợ lý là phải kín đáo, đoan trang? Đó là chuyện của thế kỷ trước rồi, chị gái à.”

Chu Mỹ Tây không để tâm, quẹt thẻ mua cả hai chiếc váy.

Thế là hết sạch hai tháng lương.

Ngay cả khi đi làm móng, Tô Thuyên vẫn tiếp tục thuyết phục cô, nhưng Chu Mỹ Tây chỉ nghe tai này lọt tai kia.

Tối đó, họ về nhà lúc hơn một giờ sáng.

Trước Tết, bọn họ vốn định làm ba thứ—sơn móng, uốn mi, nhuộm tóc. Nhưng do cuối tuần có tiệc, Chu Mỹ Tây đành làm sớm hai ngày.

Cô đã để tóc xoăn sóng lâu rồi, bắt đầu thấy nhàm chán, thế là quyết định duỗi thẳng và nhuộm màu nâu tro.

Màu sáng hợp với cô, tôn da và khiến cô trông trẻ trung hơn. Ngay cả nhà tạo mẫu tóc cũng rất hài lòng, kéo cô chụp vài tấm ảnh đăng lên quảng cáo, không ngớt lời khen cô trông như idol.

Tô Thuyên tiếp tục trêu ghẹo: “Chà, màu tóc này mà kết hợp với chiếc váy kia, cả bữa tiệc sẽ có khối anh mê cậu. Đảm bảo làm rạng danh sếp cậu, thăng chức tăng lương cũng không khó đâu!”

Chu Mỹ Tây: “…”

Sáng hôm sau, khi đến công ty với màu tóc mới, Tiểu Tống lại la ó một trận, bảo cô “lột xác hoàn toàn” và tỏ ra rất tự hào vì lời dạy bảo của mình đã có tác dụng.

Khi mang cà phê vào cho Lăng Nguyệt, ánh mắt anh cũng khựng lại một chút, sau đó cười nói: “Đúng là có không khí Tết thật, sáng nay đến công ty ai cũng trông xinh đẹp hơn hẳn.”

Chu Mỹ Tây cũng bật cười: “Làm sớm không là giá lại tăng ngay.”

Phải đến khi bước ra khỏi văn phòng, cô mới nhận ra Lăng Nguyệt vừa gián tiếp khen cô đẹp.

Điều này khiến cô hơi dao động. Vì vậy, khi xếp đồ vào vali tối hôm đó, cô vẫn nhét thêm chiếc váy lấp lánh kia vào hành lý.

Sau khi thu dọn xong, Chu Mỹ Tây nhắn cho Lăng Nguyệt để nhắc anh về chuyến bay:

Lăng tổng, tôi đã đặt xe. Sáng mai khoảng chín giờ sẽ đến trước nhà anh.

Lăng Nguyệt nhanh chóng nhắn lại một chữ: Được.

Hôm sau, Chu Mỹ Tây dậy từ sớm.

Đây là lần đầu tiên đi công tác cùng sếp, cô không muốn xảy ra bất kỳ sơ suất nào.

Sau khi tắm rửa, cô thoa một lớp dưỡng thể thật dày. Trời đông hanh khô, không thể để bị tĩnh điện mà vô tình “giật” sếp được. Không muốn trang điểm khi đi máy bay, cô chỉ bôi kem chống nắng, buộc tóc thành búi thấp sát đầu, rồi chọn một chiếc áo khoác dạ đen kiểu trợ lý—dù Lăng Nguyệt mặc vest hay khoác dạ, đứng cạnh nhau cũng sẽ không lạc điệu.

Cô làm xong vẫn còn dư thời gian, tiện tay lấy nguyên liệu từ tủ lạnh làm hai chiếc sandwich.

Đến nhà Lăng Nguyệt còn chưa tới chín giờ.

Cô nhắn tin báo cho anh, dù bảo không vội nhưng chỉ năm phút sau, anh đã xách vali bước ra.

Quả nhiên, anh cũng mặc một chiếc áo khoác dạ đen.

“Chào buổi sáng, Lăng tổng.” Chu Mỹ Tây mở cửa xe định xuống đón anh, nhưng anh lịch sự né tránh tay cô, tự đặt hành lý lên ghế sau rồi mới lên xe ngồi cạnh cô.

“Chào buổi sáng.” Lăng Nguyệt rõ ràng vừa mới thức dậy không lâu, mắt vẫn còn chút mông lung, ửng đỏ.

“Đêm qua anh ngủ không ngon à?” Chu Mỹ Tây cười nhẹ, hỏi anh.

Lăng Nguyệt day day sống mũi, bất lực nói: “Tối qua tôi đến nhà dì ăn cơm, bị kéo đánh mạt chược đến nửa đêm.”

Chu Mỹ Tây lại hỏi anh với vẻ thích thú: “Anh đã ăn sáng chưa?”

Thực ra sáng nay anh có uống một ít yến mạch, nhưng khi thấy chiếc sandwich trong tay cô, anh vẫn lắc đầu: “Chưa kịp ăn.”

Dù sao thì yến mạch cũng đâu tính là một bữa sáng đúng nghĩa?

Đúng như dự đoán, cô hào phóng đưa qua một chiếc sandwich: “Vậy ăn một cái nhé, Lăng tổng? Vừa hay tôi làm dư một cái.”

Lăng Nguyệt không khách sáo, nói một tiếng “Cảm ơn” rồi nhận lấy, bóc giấy gói ra cắn thử một miếng. Hương vị đúng như anh tưởng tượng—rất ngon.

Anh từng nhiều lần bắt gặp cô và Tiểu Tống ăn sandwich trong phòng trà vào buổi sáng. Có lúc là ức gà, có lúc là thịt bò, kẹp thêm cà rốt, dưa leo thái sợi, trứng ốp la và rau xà lách, nhìn thôi cũng đủ thấy ngon miệng.

Thấy Lăng Nguyệt hơi nhướng mày, Chu Mỹ Tây liền yên tâm, cũng tự bóc phần của mình ra ăn một miếng.

Tay nghề của cô vẫn ổn định như mọi khi.

“Đây là loại sốt gì? Vị khá ngon.” Lăng Nguyệt hỏi.

“Sốt mù tạt dưa chuột nghiền.” Chu Mỹ Tây đáp, “Sáng ăn thịt nhiều sẽ hơi ngấy, nên tôi hay cho loại sốt này vào, dưa chuột ngâm có vị chua nhẹ, giúp giảm ngấy mà hương vị cũng rất ổn.”

Thật sự rất ngon. Anh ăn hết cả chiếc sandwich. Sáng nay vốn đã uống yến mạch nên cũng khá no, bây giờ lại có chút căng bụng rồi.

Chu Mỹ Tây ngồi khoang phổ thông, còn Lăng Nguyệt là khoang thương gia. Đến sân bay, cô đưa anh đến lối kiểm tra an ninh VIP trước, sau đó mới quay lại hàng dành cho khoang phổ thông.

Lên máy bay, Chu Mỹ Tây liếc thấy Lăng Nguyệt. Lúc đó, tiếp viên hàng không đang hơi cúi xuống nói chuyện với anh bằng giọng nhỏ nhẹ. Khi cô đi ngang qua, ánh mắt hai người chạm nhau, Chu Mỹ Tây nhếch môi, nháy mắt một cái.

Lăng Nguyệt cũng mỉm cười đáp lại.

Khi máy bay cất cánh, Chu Mỹ Tây định chợp mắt một chút, nhưng hàng ghế sau có một đứa trẻ liên tục vô ý đạp vào lưng ghế của cô.

Không còn cách nào khác, cô đành từ bỏ giấc ngủ bù, lấy điện thoại ra xem phim.

Sau khi máy bay hạ cánh, cô lập tức đứng dậy, nhưng vì ngồi ở vị trí khá xa nên vẫn mất chút thời gian để xếp hàng xuống máy bay. Không muốn để Lăng Nguyệt phải chờ lâu, cô gần như chạy một mạch ra khỏi cổng.

Lăng Nguyệt vừa bước ra không bao lâu đã thấy Chu Mỹ Tây kéo theo vali nhỏ, lúc ít người còn chạy vài bước. Trong lòng anh dâng lên một cảm xúc khó tả.

Hành khách khoang thương gia hay hạng nhất luôn xuống máy bay trước khoang phổ thông. Nếu có hành lý ký gửi, đôi khi còn phải chờ lâu hơn. Tiểu Tần chưa bao giờ vội vàng như vậy, nhiều lắm chỉ là nếu chờ quá lâu thì gọi điện thông báo một tiếng, hoặc khi thấy anh sẽ bước nhanh hơn.

Mà anh vốn cũng không ngại việc phải đợi mười phút.

Anh gọi điện cho Chu Mỹ Tây. Cô đang đeo tai nghe Bluetooth, nhìn thấy tên anh trên màn hình lập tức nghe máy: “Xin lỗi, Lăng tổng, tôi sắp tới rồi.”

Giọng cô còn mang theo hơi thở gấp.

“Không cần vội.” Lăng Nguyệt cũng bắt đầu bước về phía cô để rút ngắn khoảng cách giữa hai người, “Chúng ta không gấp.”

Lúc này, Chu Mỹ Tây đã ngẩng đầu nhìn thấy anh, lập tức bước nhanh hơn: “Lăng tổng, anh không cần qua đây, lối ra ở phía anh mà.”

Nhưng Lăng Nguyệt vẫn tiếp tục đi lên vài bước, hai người gặp nhau, rồi sóng vai rời khỏi sân bay.

“Tài xế đã đến rồi.” Chu Mỹ Tây thở nhẹ, nói.

Lăng Nguyệt cố tình giảm tốc độ, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

Chu Mỹ Tây nhận ra điều đó, nghĩ rằng có thể anh hơi mệt sau chuyến bay, liền chậm lại theo, giọng nói cũng mang theo chút an ủi: “Lát nữa về khách sạn, anh có thể nghỉ ngơi một chút.”

Tài xế đứng ở cửa ra, cầm bảng ghi “LING” – rất dễ nhận ra.

Chu Mỹ Tây thật sự mệt, vừa lên xe đã ngủ thiếp đi.

Ngồi khoang phổ thông mấy tiếng đồng hồ chẳng khác nào chịu cực hình.

Lăng Nguyệt thì không thấy mệt. Vừa xuống máy bay, điện thoại anh đã có mấy chục tin nhắn chưa đọc, đa phần là công việc. Sau khi xử lý xong, tài xế nhắc nhở anh sắp đến khách sạn.

Anh quay đầu lại, thấy người phụ nữ bên cạnh đang ngủ say, đầu hơi nghiêng sang một bên, hai gò má ửng đỏ, đôi môi hơi hé mở.

Thực ra anh đã sớm dự liệu rằng đi công tác cùng Chu Mỹ Tây là lựa chọn thoải mái nhất. Chỉ là đối phương là phụ nữ, anh không tiện chủ động đề nghị.

Tiểu Tần, Tiểu Tống và Tiểu Chu—ba người trợ lý, ba phong cách khác nhau.

Tiểu Tần tỉ mỉ nhưng không giỏi đoán ý, anh và cậu ta hợp tác trơn tru đều là nhờ quá trình mài giũa theo thời gian.

Tiểu Tống làm việc ổn, nhiệm vụ giao cho cậu ta đều hoàn thành xuất sắc, nhưng sẽ không làm thừa dù chỉ một chút. Nếu yêu cầu là 90 điểm, cậu ta nhất định không làm đến 100. Chẳng hạn, lần trước đi công tác, Lăng Nguyệt không bảo cậu ta đặt xe, thì cậu ta mặc định mọi người sẽ tự tập trung ở sân bay mà không chủ động chuẩn bị xe đón.

Chu Mỹ Tây thì khác, cô là hình mẫu trợ lý hoàn hảo trong suy nghĩ của anh. Tỉ mỉ, tinh ý, có những việc anh chưa dặn dò, cô đã chuẩn bị phương án sẵn sàng.

Anh bắt đầu suy nghĩ, nếu Tiểu Tần không quay lại, liệu có thể thuyết phục cô đảm nhiệm vị trí này không.

Lăng Nguyệt không nỡ đánh thức cô. Cuối cùng, đến khi xe dừng ở khách sạn, cô mới tự giật mình tỉnh giấc.

Anh hơi chậm rãi dời ánh mắt đi, nhưng vẫn bị cô bắt gặp một chút.

Chu Mỹ Tây không chắc lắm, vừa nãy… Lăng Nguyệt nhìn cô sao? Chết thật, trông cô lúc ngủ có ngốc lắm không?

Xuống xe, cô khoác áo trên cánh tay, tài xế giúp họ lấy hành lý, nhân viên khách sạn lập tức tiếp nhận, dẫn họ vào trong.

Sau khi làm thủ tục nhận phòng, cả hai cùng vào thang máy. Lăng Nguyệt ở tầng trên cùng, cô ở tầng dưới.

“Tôi về phòng trước đây, Lăng tổng.” Chu Mỹ Tây kéo vali ra khỏi thang máy, nhắc nhở anh: “Buổi tiệc bắt đầu lúc tám giờ, tôi sẽ đến đón anh trước.”

Lăng Nguyệt gật đầu: “Được, vất vả rồi, cô cứ nghỉ ngơi trước đi.”

Chu Mỹ Tây mỉm cười: “Vâng, Lăng tổng.”

Cô về phòng, ngủ thêm một giấc, tỉnh dậy khi mặt trời vừa lặn.

Tinh thần sảng khoái, nhưng bụng thì đói meo.

Cô mang theo mì ly, trong lúc đun nước thì nhìn điện thoại, mới phát hiện Lăng Nguyệt đã gửi một tin nhắn thoại.

“Vừa uống trà chiều với Tổng giám đốc Thẩm, tôi có gọi thêm một phần cho cô, nếu dậy mà đói thì bảo dịch vụ phòng mang lên.”

Cứu tinh đây rồi!

Chu Mỹ Tây lập tức gọi phục vụ mang đồ ăn lên.

Dù nói là trà chiều, nhưng phần ăn gần như đủ cho cả bữa tối: bánh ngọt, trái cây, nước uống, còn có mì Ý, cánh gà nướng và súp nấm, bày đầy cả bàn.

Cô chụp một bức ảnh gửi cho Lăng Nguyệt kèm tin nhắn: Cảm ơn Lăng tổng ~ cứu tôi một mạng! Tôi sắp chết đói đến mức phải ăn mì ly rồi!

Lăng Nguyệt không trả lời ngay. Cô ăn được mấy miếng mì Ý, lại chụp một tấm gửi qua kèm biểu tượng like.

Sau bữa ăn, cô bắt đầu rửa mặt, đắp mặt nạ, trang điểm.
Đến lúc chuẩn bị thay đồ, điện thoại vang lên, là tin nhắn thoại của Lăng Nguyệt:
“Tôi vừa ngủ dậy.”
Giọng anh ngắn gọn, hơi khàn, còn có chút ngái ngủ.
Chu Mỹ Tây bất giác mở nghe lại vài lần.
Một lúc sau, tin nhắn lại đến:
“Đồ ăn khách sạn cũng khá ổn.”
“Để tôi tắm đã, sẽ nhanh thôi.”
“Chúng ta muộn một chút cũng không sao.”
Chu Mỹ Tây mặc bộ váy vest đã chuẩn bị sẵn, nhưng lại thấy có chút kỳ quái.
Tô Thuyên nói không sai, chiếc váy này trông thực sự hơi cứng nhắc.
Chủ yếu là do cô nhuộm tóc sáng màu, khiến phần đầu và thân thể có cảm giác không hòa hợp, càng nhìn càng thấy kỳ lạ.
Lý trí bảo cô nên khiêm tốn, phù hợp với thân phận, nhưng cô lại không nhịn được mà liên tục nhìn về phía chiếc váy tua rua trong vali, do dự hồi lâu, thậm chí còn hối hận vì không mang theo thêm một bộ để lựa chọn.
Khoảnh khắc khó khăn nhất chính là khi điện thoại của Lăng Nguyệt gọi đến.
"Tôi xong rồi, đợi cô trước cửa phòng nhé?" Giọng anh từ tốn, quan tâm, "Hay cô cần thêm chút thời gian?"
"Tôi xong rồi." Chu Mỹ Tây nói, nhưng giọng có phần do dự, tim đập ngày càng nhanh. Cuối cùng, cô không nhịn được mà hỏi ý kiến anh, "Lăng tổng, thật ra tôi mang theo hai chiếc váy, nhưng không biết nên mặc chiếc nào."
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát.
Chu Mỹ Tây bỗng bừng tỉnh, sợ đối phương hiểu lầm, vội vàng lúng túng giải thích: "Anh đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn anh qua phòng em chọn giúp, chỉ là… chỉ là một chiếc rất phù hợp với thân phận trợ lý, còn chiếc kia thì không hợp lắm."
Lăng Nguyệt dường như không suy nghĩ hay chần chừ quá nhiều, nghe cô nói xong liền bật cười: "Những dịp như thế này cũng không quá quan trọng, cứ chọn bộ cô thích là được."
Câu trả lời đã quá rõ ràng.
Chu Mỹ Tây nghĩ, nếu hôm nay người đứng đây là Tiểu Tống, anh ta chắc chắn sẽ chọn bộ váy khiến bản thân nổi bật nhất, vì anh ta luôn ưu tiên làm hài lòng chính mình trước.
Thật ra, dù chọn gì cũng sẽ không mang lại hậu quả gì quá lớn. Tiểu Tống lúc nào cũng coi mọi nơi là sàn diễn thời trang của mình, vậy mà Lăng tổng cũng chưa từng có ý kiến gì về anh ta.
Lăng Nguyệt luôn bao dung với cấp dưới, chỉ có cô là cứ tự ràng buộc chính mình.
Cô nhanh chóng thay bộ váy tua rua, thả tóc xuống, dùng một chiếc kẹp tóc nhỏ kẹp ra sau tai.
Dưới ánh đèn, chiếc váy lấp lánh như những vì sao, thậm chí không cần đeo thêm bất kỳ món trang sức nào.
Vừa đi ra cửa, cô vừa nhắn tin cho Lăng Nguyệt rằng mình đã xong. Tin nhắn vừa gửi đi, cô liền nghe thấy âm thanh thông báo tin nhắn vang lên ngay bên ngoài.
Chu Mỹ Tây hơi sững người, mở cửa ra liền thấy Lăng Nguyệt đang đứng dựa vào khung cửa, cúi đầu chuẩn bị xem tin nhắn của cô.
Hôm nay Lăng Nguyệt ăn mặc rất thoải mái, một bộ vest thêu màu xanh bạc hà nhạt, phối với giày thể thao cùng tông. Có lẽ vì vừa mới ngủ dậy, tóc anh hơi rối, dù đã dùng keo vuốt nhưng trên đỉnh đầu vẫn có vài sợi không nghe lời mà vểnh lên.
Nhìn vào lại thấy có chút đáng yêu.
Anh cũng không ngờ cô đột ngột mở cửa, hơi sững lại, sau đó đứng thẳng lên, quét mắt nhìn cô một lượt.
"Lăng tổng, anh đã xuống lâu chưa?" Chu Mỹ Tây hỏi.
"Vừa mới đến thôi." Lăng Nguyệt nói, anh hơi nghiêng đầu, nhướng mày cười: "Đột nhiên tôi có chút tò mò chiếc váy 'không phù hợp lắm' của em trông thế nào."
Chu Mỹ Tây nhìn vào mắt anh, hơi sững lại. Không, cô chắc chắn anh biết rõ—rõ ràng chiếc cô đang mặc mới là cái "không phù hợp lắm".
Nhưng anh nói vậy, nhẹ nhàng hóa giải sự do dự và thấp thỏm của cô khi mặc chiếc váy này.
Chu Mỹ Tây nghĩ, hẳn là gia đình anh dạy dỗ rất tốt, nếu không thì sao lại có thể rèn được EQ cao như thế? Ngay cả ánh mắt cũng vô cùng lịch sự, chỉ liếc nhìn váy cô một lần rồi sau đó chỉ chăm chú nhìn vào mắt cô, hoàn toàn không hề liếc ngang liếc dọc.
Tất nhiên, cũng có thể là anh không thấy đẹp, hoặc đơn giản là không có hứng thú với cô.
Nhưng điều đó lại khiến cô thoải mái hơn rất nhiều.
Và cô cảm thấy may mắn vì đã kịp thay váy, nếu không, đứng bên cạnh anh với bộ váy vest kia, chẳng khác nào thiếu gia đi cùng một bà quản gia già nua.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc