Lá ngô đồng rơi trên thân xe màu đen, cũng rơi xuống vai Tiết Trạch; nếu không chú ý đến con số "Một” thêu trên ống tay áo của anh, Thịnh Thư Ý nghĩ thầm: Mình tuyệt đối sẽ không đi qua.
Bởi vì cô đã chuẩn bị tâm lý từ chối, từ nay về sau chỉ coi như người dưng nước lã; nhưng khi đến gần, xác định chữ “Một” trên ống tay áo là do cô thêu, cô lại không cam tâm làm người dưng với người đàn ông này.
"Sao lại khóc nữa?" Tiết Trạch đưa tay lau nước mắt trên khóe mắt cô: "Cãi nhau với bạn trai à?"
Cô gái 19 tuổi, suy nghĩ có chút đơn giản, không nhận ra anh đang nói đùa, thành thật trả lời: "Tôi không có bạn trai."
Tiết Trạch bỗng nhiên nở nụ cười, như thể tảng đá đè nặng trong lòng anh biến mất, cả người nhẹ nhõm.
Sáng sớm anh đã lái xe đến đây, trời nóng như vậy, còn cố tình mặc chiếc áo khoác được cô tự tay thêu con số may mắn này, bữa sáng và bữa trưa đều không ăn, ngồi trong xe chờ đợi. Bởi vì ở trong đại viện này, thân phận và thanh danh của anh vẫn là đề tài bàn tán tiêu cực, nhà họ Vương cũng sẽ không đồng ý để một cô gái như Thịnh Thư Ý đến gần anh.
Vì không muốn cô bị người ta nói ra nói vào, anh chỉ có thể chờ ở con đường Ngô Đồng này, con đường duy nhất để ra khỏi đại viện.
Xe chạy ra khỏi đại viện, Tiết Trạch mới hỏi: "Chàng trai đi cùng cô hôm qua là ai thế?"
Chàng trai? Thịnh Thư Ý lục lại trí nhớ ngày hôm qua, chỉ có cậu Thời Luật, "Người mặc áo thun màu trắng ấy ạ?"
Thấy anh gật đầu, cô giải thích Thời Luật là cậu ruột của cô, là em trai cùng mẹ khác cha với mẹ cô.
Giọng nói của cô mềm mại, Tiết Trạch nghe mà thấy dễ chịu, chậm rãi lái xe vào khu vực thành phố, đến câu lạc bộ anh vừa đặt trên đường Trường An, nhìn thấy mái tóc ngắn của cô lại bị gió thổi tung, thuận tay giúp cô chỉnh lại, mới hỏi: "Sao lại cắt tóc ngắn thế này?"
"Dài quá, sấy tóc mất thời gian." Thịnh Thư Ý sẽ không nói cắt tóc là vì lúc ấy quá nhớ anh.
Đó là tháng thứ ba sau khi rời khỏi anh, một ngày nọ cô nhìn thấy trên mạng nói cắt đi ba ngàn sợi phiền não, có thể nhanh chóng quên đi một người, cô muốn bắt đầu một cuộc sống mới, quyết tâm cắt đi mái tóc dài sắp đến eo; nhưng tóc đã cắt ngắn cô vẫn không quên được anh.
"Cắt kiểu tóc này trông cô giống học sinh cấp ba." Xoa đầu cô, ánh mắt Tiết Trạch nhìn cô tràn ngập sự cưng chiều: "Không biết còn tưởng tôi bắt cóc trẻ vị thành niên về đấy."
Từ trước đến nay ông chủ không gần nữ sắc lại quan tâm một cô gái như vậy, nhân viên câu lạc bộ cũng không nhịn được nhìn Thịnh Thư Ý vài lần.
Câu lạc bộ sau khi sửa sang lại vẫn chưa chính thức khai trương, ngay cả cửa cũng chưa có, dạo này chỉ có mấy người bạn thân hẹn nhau đến ăn uống, ca hát, đánh bài, chơi mệt rồi ngủ lại; Tiết Trạch không quan tâm kinh doanh có lời hay không, mở câu lạc bộ cũng là để có chỗ tụ tập với bạn bè, không bị người ngoài làm phiền.
Sau khi vào phòng, Tiết Trạch đưa thực đơn cho Thịnh Thư Ý, lúc này vẫn còn hơi ngại ngùng: "Xem có món nào cô thích không."
Cô không nhận, "Tôi ăn cơm trưa rồi."
"Tôi chưa ăn, ăn cùng tôi một chút đi.”
Nghe thấy anh chưa ăn cơm trưa, Thịnh Thư Ý mới nhận thực đơn, lúc xem thì trong đầu nhớ lại hơn mười ngày sống cùng anh, anh đã ăn những gì.
Hình như toàn ăn mì gói với xúc xích cay, đồ ăn Giang Vũ mang đến anh hầu như không động vào.
Cô ngẩng đầu hỏi: "Anh thích ăn gì?"
Nhận ra cô gái này vẫn còn khách sáo, Tiết Trạch không làm khó cô nữa, "Vậy tôi bảo họ làm vài món đặc biệt mang lên đây."
Nhân viên phục vụ ra ngoài đóng cửa lại, thấy cô từ lúc ngồi xuống đến giờ, ngay cả nước cũng chưa uống, đĩa hoa quả cũng không động vào, anh tiến lại gần cô hơn một chút.
Bất ngờ bị anh đến gần, mùi đàn hương thoang thoảng phả vào mặt, Thịnh Thư Ý nghĩ đến mười mấy ngày ngủ cùng anh, mỗi đêm đều ngửi thấy mùi hương này, nên khi rời khỏi anh, cô đã bị mất ngủ một thời gian dài; cô còn mua rất nhiều nước hoa hoặc tinh dầu có mùi đàn hương đều không dùng được, hoặc là quá nồng, hoặc là quá nhạt, dù sao cũng không phải mùi hương trên người anh.
"Đang nghĩ gì vậy?" Thấy cô ngẩn người, Tiết Trạch xoay đĩa hoa quả đến trước mặt cô: "Ăn thử hoa quả ở chỗ tôi xem."
Cô hỏi: "Câu lạc bộ này là của anh à?"
"Mở ra chơi thôi." Dùng tăm xiên một miếng dưa hấu đưa đến bên miệng cô.
Hành động thân mật này khiến Thịnh Thư Ý quay mặt né tránh, đưa tay lấy hoa quả: "Tôi tự ăn được."
Cảm nhận được cô đang cố tình giữ khoảng cách, không giống năm ngoái mới quen lúc ấy luôn dính lấy anh, Tiết Trạch đặt tay lên lưng ghế cô, tiến sát lại gần cô hơn một chút: "Năm ngoái mới quen đã dám lên giường tôi, năm nay ngay cả hoa quả tôi đút cũng không dám ăn, sao vậy? Sợ tôi bỏ thuốc độc vào à?"
"Không phải, tôi chỉ cảm thấy..."
"Cảm thấy gì?"
Cô nói thật: "Cảm thấy hành động này của anh không được đúng cho lắm."
"Nói xem, sao lại không đúng?"
"Chính là..." Anh đứng quá gần, hơi thở phả vào mặt làm gò má cô càng nóng hơn: "Hình như anh có bạn gái rồi, hôm trước tôi đến Bắc Kinh đã thấy."
Tiết Trạch ngạc nhiên: "Hôm nào?"
"Hôm trước."
"Ở đâu?"
Giọng cô vẫn rất nhỏ nhẹ: "Trên một cây cầu vượt, anh đang lái xe thể ȶᏂασ màu đen, ngồi bên cạnh là một chị tóc dài rất xinh."
"Đó là chị họ tôi." Cuối cùng cũng hiểu vì sao cô gái này vừa gặp mặt đã có thái độ khác lạ, hóa ra lại coi anh là kẻ trăng hoa. Tiết Trạch cười xoa đầu cô: "Chẳng trách vừa gặp đã không thèm để ý đến tôi."
Là chị họ của anh, vậy chẳng phải chứng tỏ anh vẫn thích đàn ông sao?
Thịnh Thư Ý quay sang nhìn anh, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi câu mà cô vẫn luôn muốn hỏi: "Tiết Trạch, anh thật sự thích đàn ông sao?"
Tiết Trạch vẫn cười: "Tôi chỉ nói tôi không thích phụ nữ, lúc nào nói với cô tôi thích đàn ông?"
Lời này cô vẫn có chút không hiểu.
Tiếng gõ cửa vang lên, nhân viên phục vụ đi vào dọn thức ăn.
Đề tài tạm dừng, sau khi đồ ăn được dọn lên, Tiết Trạch múc một bát canh dứa hạt sen ngân nhĩ cho Thịnh Thư Ý: "Nếm thử đi."
Cầm thìa nếm thử, hơi ngọt, rất hợp khẩu vị của cô.
"Thích không?" Tiết Trạch quan sát biểu cảm của cô, sợ cô không nói thật: "Không thích thì tôi bảo họ đổi món khác."
"Món này rất dễ uống." Sợ anh không tin, Thịnh Thư Ý lại uống một ngụm, uống xong thúc giục anh: "Anh chưa ăn trưa, anh ăn trước đi, không cần cứ chăm sóc tôi, tôi uống xong rồi tự mình uống được."
Cầm đũa gắp thức ăn vào bát của Tiết Trạch.
Sau khi Tiết Trạch ăn xong, Thịnh Thư Ý lại tiếp tục gắp cho anh, vì thế tiếp theo liền thành: Anh ăn, cô gắp.
Một chén cơm nhỏ sắp hết, Tiết Trạch ngăn cô lại: "No rồi, không cần gắp nữa."
Anh ngỏ lời: "Lên lầu ngồi một lát?"
Trang trí trên lầu càng xa hoa, khắp nơi đều thấy hoa văn chạm trổ, cột hành lang, đèn chùm; thật ra từ lúc vào hội sở, Thịnh Thư Ý đã nhận ra phong cách trang trí nơi này thiên về kiểu Pháp: xa hoa mà lãng mạn.
Tiết Trạch ngồi xuống, hai tay đặt trên sô pha, toàn thân toát ra vẻ lười biếng và quý phái; anh châm điếu thuốc, ngậm trong miệng, nhả ra vòng khói.
Khói thuốc lượn lờ, bao phủ khuôn mặt tuấn tú của anh, gợi cảm và mê người.
Thịnh Thư Ý nhìn anh, nghe anh nói: "Cô ngồi sang đây, hay là để tôi ngồi bên cô?"