Sau khi thân thiết lại với Tiết Trạch, cô thay đổi cách nấu mì cho anh, thêm cà chua, trứng, rau chân vịt cắt nhỏ để tăng thêm dinh dưỡng.
Một hôm Tiết Trạch hỏi cô: "Cô rất thích ăn mì gói à?"
Cô chỉ có thể nói thật: "Tôi chỉ biết nấu mì gói thôi."
Lúc nói câu này, vẻ mặt cô ngây thơ đáng yêu khiến Tiết Trạch bật cười.
Có những người khi cười lên rực rỡ như ánh mặt trời ấm áp mùa đông, như cầu vồng sau cơn mưa, mang lại cảm giác được xoa dịu, Tiết Trạch chính là người như vậy. Anh không hay cười, nhưng chỉ cần anh cười, Thịnh Thư Ý sẽ cảm thấy đặc biệt ấm áp.
May mà anh không phải kẻ tồi tệ, nếu anh là tên đểu, phụ nữ bị anh làm tổn thương cũng sẽ không thể nào hận anh được.
Mở gói gia vị cay đặt vào đĩa, thấy Tiết Trạch cầm đũa lên, Thịnh Thư Ý nghĩ tâm trạng của anh đang tốt, thận trọng hỏi: "Anh chia tay với bạn trai rồi à?"
"Khụ khụ..." Sợi ớt cay bị hít vào miệng khiến Tiết Trạch sặc, anh vội đứng dậy mở tủ lạnh lấy chai nước uống.
Cô áy náy xin lỗi: "Xin lỗi anh, Tiết Trạch, em không nên hỏi anh câu hỏi riêng tư như vậy."
Xu hướng tính dục vẫn luôn bị nghi ngờ, Tiết Trạch chưa từng giải thích, bởi vì không ai dám hỏi thẳng trước mặt anh, chỉ có cô gái trước mặt này mới ngây ngô hỏi như thế.
Cũng tốt, cô không sợ anh chút nào.
Vì thế, Tiết Trạch chuyển chủ đề nhắc nhở cô: "Ăn mì đi, nguội hết bây giờ."
*
Sau khi ăn xong, Giang Vũ đến, Thịnh Thư Ý biết ý lui về phòng trên lầu.
Nhưng lần này cô không biết họ nói chuyện gì, Giang Vũ đã quát lên..
Giang Vũ là kiểu người nóng tính, khi quát tháo thường hay đập bàn, Thịnh Thư Ý rón rén đến đầu cầu thang, không phải cô muốn nghe lén, mà là cô thật sự tò mò tại sao Giang Vũ lại nổi giận như vậy.
"Anh nói cho em biết, Tiết Trạch, đầu tháng sau em phải về! Chuyện này không bàn cãi nữa! Ông nội đã lên tiếng, bắt anh dù trói em cũng phải trói em về!" Lòng bàn tay Giang Vũ đỏ ửng, "Nếu em không yên tâm việc Thư Ý ở đây một mình thì không sao, anh sẽ mời người của đại sứ quán đến, bảo họ tìm người bảo vệ cô ấy 24/24, đảm bảo một sợi tóc của cô ấy cũng không mất!"
Người của đại sứ quán?
Thịnh Thư Ý không khỏi tò mò: Tiết Trạch và Giang Vũ rốt cuộc có lai lịch gì?
Ông nội là ai?
Suốt mười mấy phút, Tiết Trạch không nói một lời, chỉ có Giang Vũ nói.
Nói đến sau, chắc Giang Vũ cũng mệt, ngồi xuống ghế thở dài: "Tiết Trạch, lúc này không phải lúc em tùy hứng, anh biết em và bố mình không hợp nhau, nhưng ông nội chưa từng bạc đãi em, dù sao em cũng phải nể mặt ông ấy chứ?"
Tiết Trạch vẫn im lặng.
Thịnh Thư Ý về phòng, nghĩ nhà Tiết Trạch có thể đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, cô tiếp tục ở lại sẽ gây thêm phiền phức cho anh.
Vì vậy hôm sau, cô giặt ga trải giường và chăn, phơi khô rồi gấp gọn, dọn dẹp phòng, chủ động gõ cửa tầng ba, lên sân thượng tạm biệt Tiết Trạch: "Xin lỗi anh, Tiết Trạch, thật ra là tôi lừa anh, nhà dì tôi ở khu bên cạnh, hôm nay dì gọi điện giục tôi, hỏi sao tôi chưa đến."
Cô gái 18 tuổi vẫn chưa biết cách che giấu cảm xúc thật, Tiết Trạch đoán được cô nghe thấy những lời Giang Vũ nói hôm qua, nếu không sáng nay cô sẽ không vừa giặt giũ vừa dọn dẹp sạch sẽ như vậy.
Nếu tâm trí của cô không còn ở đây, quyết định phải đi, Tiết Trạch cũng không giữ cô lại: "Mấy giờ thì đi? Tôi bảo Giang Vũ đưa cô đi."
Thịnh Thư Ý vội vàng xua tay: "Không cần đâu, tôi biết đường, đi bộ mười mấy phút là tới."
Ngay cả tiễn cũng không thèm tiễn cô, chắc khoảng thời gian này anh đã bị cô làm phiền đủ rồi; cô nghĩ: Mình phải biết điều một chút.
"Tôi đi đây, Tiết Trạch." Cô đứng trước cửa vẫy tay với bóng lưng anh: "Anh nhớ ăn cơm đúng giờ nhé."
Tiết Trạch không quay đầu lại, chỉ đáp nhạt: "Cô cũng vậy."
...
Thịnh Thư Ý rời đi, trên người vẫn mặc chiếc váy liền áo màu trắng nhạt, tóc búi cao, túi xách trên vai đựng đầy quần áo Trần Nhiên Nhiễm cho cô.
Cô không xin phương thức liên lạc của Tiết Trạch, bởi vì cô cảm nhận được người đàn ông này không muốn có bất kỳ liên quan gì với cô nữa; dường như ngay cả bạn bè cũng không muốn làm, nhớ lại hơn mười ngày bên nhau cứ như một giấc mộng đẹp, cô không khỏi nghĩ: Không biết có bao nhiêu phần trong đó là thật lòng?
Tiết Trạch ngồi dưới ô che nắng trên sân thượng, từ góc nhìn này, anh có thể nhìn thấy Thịnh Thư Ý đi rất xa; bóng dáng cô nhỏ bé, càng đi càng xa, dần dần mờ nhạt, anh vẫn chưa rời mắt; mãi đến khi hoàn toàn không nhìn thấy nữa, anh mới nhắm mắt lại.
Anh đã từng nghĩ đến việc giữ cô lại, cũng từng do dự.
Qua nửa tháng chung sống, anh có thể cảm nhận được tâm lý Thịnh Thư Ý thay đổi, cô gái 18 tuổi đã nảy sinh sự dựa dẫm vào ân nhân cứu mạng là anh, sự dựa dẫm này xen lẫn một loại tình cảm nào đó, có lẽ là thích.
Tình cảm đầu đời rất dễ nhầm lẫn giữa tình thân và tình yêu, anh cảm thấy không thể để cô gái này tiếp tục nhầm lẫn nữa, nên đêm đó anh mới nói với cô: Tôi không thích phụ nữ.
Thật ra trước khi nói câu đó, Tiết Trạch biết sớm muộn gì mình cũng sẽ hối hận, bởi vì chưa bao giờ có cô gái nào hỏi anh: Tiết Trạch, anh có đói bụng không?
Cũng không có cô gái nào lên giường anh, ôm cánh tay anh ngủ.
Càng không có cô gái nào luôn túc trực ở cửa phòng anh, nấu mì cho anh, để anh ăn ớt cay.
Rõ ràng là những hành động rất ngây thơ, nhưng lại vô tình chạm đến trái tim anh.
Những người phụ nữ anh từng tiếp xúc đều để ý anh lái xe gì, hỏi anh ở đâu, tìm hiểu gia cảnh, thân phận của anh, sau khi biết được thân phận của anh, họ đều sẽ nịnh nọt lấy lòng, giả vờ khen ngợi, dỗ dành anh để anh cho tiền, cho nhà, cho xe, cho các mối quan hệ.
Thịnh Thư Ý rõ ràng không phải loại người như vậy.
Cô gái này có thể là vì từ nhỏ đến lớn chưa từng thiếu thốn vật chất, mỗi lời nói cử chỉ, cách quan sát của cô tuyệt đối không phải người có xuất thân bình thường; sự tự tin và lạc quan của cô chắc chắn được nuôi dưỡng trong một gia đình có đầy đủ tình yêu thương và vật chất.
Bởi vì chỉ có người được yêu thương nhiều mới biết cách yêu thương người khác.
Trong lòng Tiết Trạch hiểu rõ, người luôn sống trong bóng tối, kề cận với cái chết như anh thực sự không cùng một thế giới với cô gái rạng rỡ trước mặt này.
Từ nhỏ đến lớn, thế giới của anh không cho phép anh có quyền lựa chọn tình yêu, trong thế giới của anh, những người phụ nữ không được gia tộc anh công nhận thì anh chỉ có thể cho người đó vật chất, bao gồm rất nhiều tiền, nhà, xe, đủ loại hàng hiệu.
Cũng có thể cho tình yêu, nhưng phải lén lút; còn danh phận, càng là điều không thể.
Bởi vì mẹ anh đến chết cũng không được bước vào cửa lớn nhà họ Tiết.
Yêu đương cần thời gian và tâm sức, anh cũng không có kiên nhẫn để yêu.
Nghĩ thông suốt những điều này, Tiết Trạch gọi cho Giang Vũ: "Tối nay về thôi."