Lại được nằm gọn trong lòng người đàn ông, Thịnh Thư Ý không muốn rời giường: "Tiết Trạch, em muốn nghỉ học..."
Giọng nói nũng nịu của cô khiến Tiết Trạch muốn cười, nhưng anh vẫn giơ tay xoa đầu cô, bế cô đến bồn rửa mặt, lấy bàn chải, kem đánh răng giúp cô.
Thịnh Thư Ý buồn ngủ không mở mắt ra được, "Thật sự muốn nghỉ học, chỉ có hai tiết thôi."
"Há miệng." Tiết Trạch không để ý đến cô.
"Để em tự làm."
Nhận lấy bàn chải đánh răng từ tay anh, Thịnh Thư Ý bắt đầu đánh răng, rửa mặt, mặc quần áo xong, ăn sáng xong lên xe, cô vẫn còn buồn ngủ.
Sắp đến cổng trường, cô mới lưu luyến chào tạm biệt Tiết Trạch: "Lần này anh đến đây ở mấy ngày?"
"Hơn mười ngày." Anh dừng xe mở cửa cho cô: "Tan học anh đến đón em."
Lúc Thịnh Thư Ý đi về phía cổng trường, nghe thấy anhnói: "Nghe giảng bài cho tốt, đừng xao nhãng."
Quay người lại, cô tức giận liếc anh: "Anh còn quản em nhiều hơn bố em!"
Tiết Trạch cười rút diêm ra quẹt, châm thuốc, dựa vào xe nhìn cô đi xa, vào trường.
Trở về tắm rửa, lúc lau tóc nhìn thấy dấu răng trên vai, nghĩ đến dáng vẻ đêm qua của cô gái nhỏ thoải mái đến nức nở, Tiết Trạch cảm thấy anh tắm cũng vô ích.
Lý do Thịnh Thư Ý cắn anh, là vì anh cứ lượn lờ bên ngoài, mãi không đi vào trong; kiểu như vậy đối với cả hai đều là tra tấn.
Không phải Tiết Trạch không nghĩ tới việc trực tiếp sở hữu, mà là anh luôn cảm thấy còn chưa tới lúc. Cô gái nhỏ mới 19 tuổi, tâm lý còn chưa đủ trưởng thành, căn bản không thể phân biệt thích và yêu. Bây giờ mà muốn cô, anh luôn có cảm giác như đang thừa dịp cô còn nhỏ, phải nhanh chóng lừa cô về tay.
Anh muốn chờ thêm một chút, chờ cô lớn hơn một chút.
...
Sau khi tan học, Thịnh Thư Ý và Tiết Trạch cùng đến chỗ Giang Vũ, nhưng không thấy Giang Vũ, chỉ có Trần Nhiên Nhiễm.
Tiết Trạch nói muốn đi làm chút việc, trước tiên để Thịnh Thư Ý chơi với Trần Nhiên Nhiễm một lát.
Trần Nhiên Nhiễm đề xuất đi sân golf, "Hai chúng ta đi trước, chờ Tiết Trạch và Giang Vũ xong việc, bảo họ đến thẳng đó tìm chúng ta."
Trình độ chơi golf của Trần Nhiên Nhiễm rất tốt, nói là nghiệp dư chỉ là khiêm tốn. Đến sân golf gần một tiếng, Thịnh Thư Ý vẫn chưa đánh trúng bóng nào.
Lúc Tiết Trạch và Giang Vũ đến, thấy cô đang cúi đầu nghiên cứu gậy của Trần Nhiên Nhiễm.
"Trình độ của Nhiên Nhiễm vốn thuộc hàng cao thủ, đưa gậy cho cô ấy chắc chắn sẽ vào lỗ." Giang Vũ cầm gậy golf đi tới, "Đừng nói là Thư Ý, ngay cả anh cũng đánh không lại cô ấy."
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thịnh Thư Ý bị nắng phơi đỏ bừng, Tiết Trạch che dù cho cô, tháo mũ của cô xuống, "Nghỉ một lát nhé?"
Đến chỗ râm mát, Tiết Trạch mở nắp chai nước khoáng, đưa lên miệng cho cô uống.
Trần Nhiên Nhiễm thấy cảnh này liền huých khuỷu tay vào Giang Vũ.
Giang Vũ tính tình thẳng thắn, đang nhắm lỗ chuẩn bị đánh bóng, bị cô ấy đụng trúng suýt ngã. Nếu là người khác anh đã mắng rồi, nhưng người phá là vợ mình, anh chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy em?"
"Nhìn kìa." Trần Nhiên Nhiễm vừa vui vừa buồn nói: "Em thấy lần này Tiết Trạch thật sự dính bẫy rồi."
Thấy Thịnh Thư Ý uống nước xong, Tiết Trạch cũng uống một ngụm, còn dùng khăn giấy lau mồ hôi cho cô. Giang Vũ thu hồi tầm mắt, "Cứ để cậu ta dính bẫy đi, cuộc sống thoải mái có được mấy năm, vui vẻ khi còn có thể mới là quan trọng."
"Vậy sau này Thịnh Thư Ý phải làm sao?"
"Cô ấy không phải loại người gây chuyện đâu."
"Hiện tại thì chưa thấy."
"Cô ấy là ŧıểυ thư nhà họ Thịnh ở Giang Nam, ông ngoại là Thời Thiều Ấn, nhà họ Thời sẽ không để cô ấy dính dáng tới nhà họ Tiết."
Trần Nhiên Nhiễm coi như đã hiểu, hai người này chắc chắn là hai đường thẳng song song, căn bản không thể nên duyên. Thấy Thịnh Thư Ý đội mũ che nắng, cùng Tiết Trạch đi tới, cô ấy và Giang Vũ không tiếp tục đề tài này nữa.
Tiết Trạch dạy Thịnh Thư Ý chơi golf, cầm tay cô, kiên nhẫn giải thích, không vào lỗ cũng động viên và khen ngợi. Thấy cô thật sự thích, rất muốn đạt được trình độ của Trần Nhiên Nhiễm, anh trầm giọng nói bên tai cô: "Anh sẽ thuê riêng một sân golf cho em, để em tha hồ luyện tập."
Thịnh Thư Ý chỉ coi như anh nói đùa, cũng không để tâm.
Nửa năm sau, vào tháng tư đẹp nhất trong năm, Tiết Trạch đưa cô về Bắc Kinh, lái xe đưa cô đến sân golf mới mở ở Thuận Nghĩa.
Lúc đầu cô cũng không thấy có gì lạ, cứ nghĩ là đến chơi golf. Nhưng sau khi đánh bóng xong nghỉ ngơi, cô phát hiện trừ nhân viên, dường như chỉ có mình cô là hội viên ở đây; còn Tiết Trạch đang lười biếng dựa vào ghế, trên tay cầm quả cam vừa bóc cho cô.
"Anh bao hết sân này à?" Thịnh Thư Ý đi tới hỏi.
Tiết Trạch đưa quả cam cho cô: "Thử xem có ngọt không."
Cắn một miếng, vị chua xộc lên khiến cô lập tức lấy khăn giấy nhổ ra, "Chua quá."
"Chua lắm sao?"
"Anh thử xem."
Nếm thử, quả thật rất chua, Tiết Trạch cau mày: "Xem ra phải đổi nhà cung cấp rồi."
Thịnh Thư Ý kinh ngạc: "Sân golf này là của anh sao?"
"Không phải em thích chơi golf à?"
Lời nói từ miệng anh thốt ra dường như là chuyện rất bình thường, nhưng lại khiến Thịnh Thư Ý cảm động đến rơi nước mắt.
"Sao lại khóc?" Ôm cô vào lòng, Tiết Trạch giơ tay lau nước mắt cho cô: "Phải vui chứ?"
"Anh là người đàn ông thứ hai đối xử tốt với em như vậy, chỉ sau bố em." Vùi mặt vào cổ anh, Thịnh Thư Ý hôn lên cổ Tiết Trạch: "Cảm ơn anh."
Các nhân viên đã khéo léo rời đi từ trước, sân golf rộng lớn chỉ còn lại hai người họ. Tiết Trạch nâng cằm cô lên, hôn đi nước mắt trên khóe mi.
Thịnh Thư Ý ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Tiết Trạch đáp lại nụ hôn, đầu lưỡi luồn vào khoang miệng cô, quấn lấy lưỡi cô.
Hơn nửa năm nay, tuy họ ít gặp nhau nhưng tình cảm chỉ tăng chứ không giảm, đã không còn thỏa mãn với những nụ hôn đơn thuần; nhất là Tiết Trạch, ý muốn sở hữu cô gái trong lòng ngày càng mãnh liệt.
Giống như lúc này, tay anh theo thói quen đặt lên mông Thịnh Thư Ý, ấn xuống, phần vải lều bạt chống lên người cô.
"Tiết Trạch..." Thịnh Thư Ý vặn vẹo mông, muốn dính sát vào anh hơn: "Giúp em..."
Cô không còn là cô gái nhỏ e thẹn nữa. Trong khoảng thời gian này, họ đã có nhiều hành động thân mật, những gì nên làm đều đã làm, chỉ trừ bước cuối cùng.
Cảm nhận được sự nôn nóng của cô, Tiết Trạch đưa tay vào trong váy, luồn qua lớp vải mỏng, các ngón tay tách cánh hoa của cô ra, nhẹ nhàng xoa nắn nơi đang rỉ mật dịch.
"A..." Nắm chặt áo sơ mi của anh, Thịnh Thư Ý lắc đầu khó chịu: "Không đủ."
Cô đã không còn thỏa mãn với việc chỉ dừng lại ở bên ngoài: "Em muốn anh."
Nhưng câu trả lời của Tiết Trạch vẫn là: Chờ thêm chút nữa.