Lý Kiều Dương liền cười mắng bọn họ đúng miệng chó không mọc được ngà voi, sau đó sắp xếp cho Điền Mật Nhi ngồi xuống rồi đưa cho cô một đĩa hoa quả, bọn họ hiếm có khi được tụ tập lại một chỗ nên cũng không thiếu đề tài để tán gẫu. Vốn là người ăn theo, cũng không phải là nhân vật chính, nên Điền Mật Nhi cam tâm làm nền cũng không có gì tiếc nuối cả.
"Vẫn khỏe chứ? Nghe nói cô kết hôn rồi hả ? Lấy chồng làm quân nhân đúng không?!" Điền Mật Nhi đang ăn dâu tây liền bị thấy kinh ngạc, nếu không nói chuyện thì thật đúng là không chú ý ở trong góc vẫn còn có một người nữa. Ánh sáng trong phòng cũng mờ mờ ảo ảo, Điền Mật Nhi cẩn thận nhìn người nọ vài lần, cũng cảm giác có chút quen mắt. Nhưng hai người khẳng định là không quen biết nhau, bằng không dựa vào trí nhớ siêu nhân của cô sẽ không nghĩ không ra đó là ai. Nhưng người này là ai chứ, sao lại nói chuyện ái muội như vậy, giống như ngày xưa đã từng thân thiết vậy.
Bên cạnh có người cười phá lên, chính là Hồ Cương, cậu ta đi đến đặt mông ngồi vào bên cạnh người kia, có chút vui sướng khi người gặp họa: "Đã nói Điền giai nhân ngay từ đầu không biết cậu là thần thánh phương nào mà, lại còn ra vẻ như mình là tình cũ của người ta vậy."
Rồi cậu ta lại quay đầu nói với Điền Mật Nhi: "Người này là Cổ Kim Bằng!"
Cổ Kim Bằng? ? Điền Mật Nhi suy nghĩ một chút, liền giật mình, là cậu ta! Nhớ ngày đó cũng là đàn anh phách lối trong trường học, nghe nói tỉnh thành này thế lực nằm trong tay của cha cậu ta, năm đó cậu ta còn trẻ mà cũng không kém hơn là bao, ở trong sân trường cũng liền xưng vương xưng bá . Bất quá cũng chỉ là nghe đồn mà thôi, chưa được chứng kiến bao giờ, không hiểu thế nào mà hôm nay lại nói như vậy, hai người cũng không xuất hiện cùng lúc chứ. Nhìn ánh mắt của cậu ta âm hiểm tàn bạo, cũng không phải là người dễ chọc.
"Năm đó có bao nhiêu người đặt chủ ý lên cô, nếu không là Tiểu Dương bảo hộ nghiêm ngặt thì không chừng đã xảy ra chuyện rồi. Ai ngờ được người luôn không phục ai như Lý Kiều Dương lại bị cô khuất phục chứ, lúc trước Đại Bằng mở lời muốn theo đuổi cô, Tiểu Dương liền đi tìm chúng tôi để cùng nhau tạo áp lực cho cậu ta, nếu không thì làm sao ngăn cản được." Thẩm Quyền Huy ở một bên đem ngọn nguồn sự tình nói rõ, Điền Mật Nhi và Lý Kiều Dương liền đưa mắt nhìn nhau, không thèm khách sáo với đám người kia nữa. Hai người bọn họ không cần nói, cũng không chỉ trên vài sự kiện, mà là ở trong lòng của bọn họ luôn coi nhau là bạn.
Cổ Kim Bằng lười biếng từ trong góc ngồi ra bên ngoài, cùng mấy tên đại gia hỏa kia ngồi trên sofa, híp mắt hút thuốc, có phần hơi tùy tiện. Nhưng lại có chút cảm giác tà mị, bất quá Điền Mật Nhi đời này cũng không phải là người giỏi ăn nói, chỉ lo cho thân mình còn không kịp đối người nào cũng đều kính nhi viễn chi(*) như vậy.
(*): Thành ngữ "kính nhi viễn chi" : Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.
"Lúc ấy thì biết cái gì chứ, muốn cho các cậu tí mặt mũi mà thôi, nói đến tình nghĩa anh em, không nghĩ tới nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng không còn cái cảm giác như trước nữa." Ánh mắt của cậu ta đều đặt lên người của Điền Mật Nhi, giống như muốn hút hồn cô vào trong đó vậy, Điền Mật Nhi liền cười gượng hai tiếng, làm bộ nghe không hiểu.
Lý Kiều Dương chưa bao giờ là chịu người khác chi phối, cho tới bây giờ chỉ có cô chuyên đi gây sự với người khác mà thôi, trước kia cô không đối phó với Cổ Kim Bằng nhưng hiện tại lại trêu chọc Điền Mật Nhi như vậy. Đừng nói đến quan hệ của hai người, chỉ cần hôm nay Điền Mật Nhi do cô đưa đến nếu gặp phải sự cố gì thì chính cô cũng không qua được.
Cô liền rút điếu thuốc của cậu ta ra, dụi vào gạt tàn, sau đó cau mày tự cao tự đại mà nói: "Điền Mật Nhi đang mang thai đừng có hút thuốc trước mặt cô ấy, cũng đừng ở trước mặt cô ấy nói những câu thiếu muối như vậy. Mối tình đầu cái nào mà chẳng tốt đẹp, tất cả mọi người ai cũng biết, nhưng đừng giả bộ thần thánh làm gì. Tôi cũng biết tình nhân của cậu mười ngón tay cũng đếm không hết, lúc này lại còn nói về mối tình thắm thiết làm gì, ghê tởm gì đâu."
Cũng không phải là chủ ở đây, cũng không cần cho người ta sĩ diện làm gì, bị Lý Kiều Dương kéo hết mặt mũi xuống, Cổ Kim Bằng nhất thời không nhịn được nữa rồi. Đại Quyên đang muốn đánh vòng tròn một trận lại bị Lý Kiều Dương cản lại: "Thế nào, cậu ta muốn nhìn ai chứ, còn bảo mình gọi cả Điền Mật Nhi đi, chắc chắn là cố ý rồi."
Mặc cho mấy người kia khuyên như thế nào, Lý Kiều Dương cũng không xuống nước vài năm nay thấy cô không bùng nổ thì xem cô như đồ ngốc mà mang ra đùa giỡn hay sao. Cổ Kim Bằng có ý gì chứ, hai năm qua không có người thu thập bọn họ, cũng không biết cửa trời đã mở rồi hay sao. Đám Hồ Cương bọn họ cũng vì hút thuốc phiện mà đầu óc đần độn đi rồi, Cổ Kim Bằng thì không biết như thế nào, mọi người ở đây cũng không biết rõ lắm. Triệu gia hiện tại đã không còn như xưa nữa, thế mà lại còn dám giúp đỡ trêu chọc vợ con nhà người ta, một đám này nhàn hạ đã lâu nên không biết đến thời cuộc đã thay đổi rồi.
Nghĩ đến tình bạn từ nhỏ nên cô cũng không muốn nhìn bọn hắn lao vào con đường như vậy. Hôm nay nếu khiến cho Điền Mật Nhi bực tức trở về, lại nói lại với Triệu gia người ta những người đang ngồi đây cũng chưa chắc có trái cây ngon mà ăn đâu.
Nếu biết bởi vì bản thân mình mà làm hỏng cả không khí thì lúc trước kiên trì không đến là được rồi. Điền Mật Nhi liền khuyên vài câu, Lý Kiều Dương cũng hạ cơn tức, nhưng cũng không còn tâm tư ở lại rồi. Không mặn không nhạt tạm biệt bọn họ, đang định dẫn Điền Mật Nhi đi thì lại bị Đại Quyên cùng Hồ Cương kéo đến nói chuyện.
Xem biểu tình kia chắc là cũng muốn khuyên cô, Lý Kiều Dương lại bốc hỏa lên, cứ thế tức giận nhíu mày trừng mắt .
"Tôi sẽ đến tìm cô." Cổ Kim Bằng từ phía sau đi đến, sắc mặt không vui, nói đơn giản một câu, rồi gật đầu chào mọi người sau đó liền đi mất.
Ôi trời, đây là cái tình huống gì chứ, đào hoa từ trên trời rơi xuống hay sao, làm cho cô như đang lọt vào trong sương mù .
Hai người trên đường trở về, lúc này Lý Kiều Dương vừa lái xe, miệng vừa hùng hùng hổ hổ mắng: "Cái gì chứ, CMN, một đám tuổi đều nhiều hơn tuổi chó, cơm không muốn ăn lại muốn ăn…(^_^), đều là cái thứ gì đâu. Cái tên Cổ Kim Bằng kia nói cái gì chứ, tìm cậu sao? Để mình xem cậu ta có dám tìm không!"
Lý Kiều Dương mà nóng lên thì ăn nói có chút lộn xộn, chuyện này vốn rất vui vẻ, muốn bạn bè từ nhỏ cùng nhau tụ tập một bữa. Không nghĩ đến bọn họ những năm này đều đi lệch đường hết rồi, cũng là vì đã lâu không tiếp xúc những giống với bọn họ nên tâm tình mới trở nên như thế.
Điền Mật Nhi vốn cũng không coi là quan trọng, cho tới bây giờ không có ý nghĩ hồng hạnh trèo tường, nói thâm tình quả thực cứ như đùa. Bất quá những năm gần đây luôn luôn giữ mình trong sạch, bỗng nhiên hoa đào nhảy từ đâu ra mà quấy rối, nhớ tới đó liền không nhịn được mà nhíu mày.
Tuy có chút không thoải mái, nhưng cũng không có tổn thất gì, hai người cũng không nói nên người trong nhà ai cũng đều không biết, qua vài ngày cũng chậm rãi quên mất.
Nào ngờ mấy ngày sau đó, ngày nào Điền Mật Nhi cũng nhận được hoa tươi hoặc là quà tặng, trong văn phòng mọi người đều nghĩ chồng của cô muốn lấy lòng bà xã đang mang thai nên đều rất hâm mộ. Điền Mật Nhi liền cười khổ, xem trên tấm thiếp không có tên người gửi, Triệu Phương Nghị cũng không lãng mạn đến mức đi làm những điều này. Giữa mua hoa, mua quà hay là tiền thì anh sẽ luôn đổi thành tiền để cho cô tự mua. Bất quá nghĩ lại một chút, Điền Mật Nhi cũng đại khái biết đoán được ai làm trò nhàm chán như vậy rồi.
Không quá vài ngày, người thần bí cũng không kìm được nữa, cũng không cam lòng làm anh hùng giấu mặt, Cổ Kim Bằng liền gọi điện mời Điền Mật Nhi cùng nhau ăn bữa cơm, ôn chuyện.
Hai người chưa từng tiếp xúc với nhau, cũng không cùng xuất hiện, cũng không có chuyện xưa gì, lại càng không có tình yêu thủa ban đầu thì tại sao lại phải ôn lại chuyện cũ chứ. Đem mấy đồ vật mà cậu ta tặng mấy ngày qua cho vào trong một cái hộp rồi trực tiếp đặt ở trước mặt, Điền Mật Nhi nói: "Làm ơn về sau không phải làm hành động nhàm chán khiến cho người khác hiểu lầm này nữa, thật phiền, cũng sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống yên bình của tôi!"
Cổ Kim Bằng liền nhíu mày, có chút không thể tin, đáp lại: "Tôi đã biết lý do vì sao em lại gả cho người chồng hiện tại rồi! So với em lớn hơn gần mười tuổi, hàng năm đều ở quân doanh không về nhà, cũng không hiểu lãng mạn phong tình thế thái. Điền Mật Nhi, nếu mà để báo ân thì nhiều năm như vậy cũng đủ rồi, em vẫn còn trẻ, nên vì bản thân mình mà tính toán một chút."
Nếu người nào mà không biết nghe xong những lời này cũng sẽ cảm thấy rất thật tình vì cô mà khuyên nhủ lại còn mang theo thâm tình như vậy. Bề ngoài của Cổ Kim Bằng cũng không tệ, phong lưu tiêu sái làm cho các cô gái vô cùng ái mộ. Nhưng chỉ có cậu ta tự cho mình là đúng, muốn làm hoàng tử cưỡi ngựa trắng đến cứu công chúa đang bị giam cầm. Dùng câu nói của đời sau chính là có chút đần độn, bất quá người như vậy càng không dễ đuổi, dính đến mức một lớp da cũng không muốn bỏ qua.
Không đợi Điền Mật Nhi trả lời thì đột nhiên người đã ôm vào trong lồng ngực bền chắc, không cần quay đầu lại, chỉ với cảm giác an toàn cùng hơi thở quen thuộc kia cũng đoán được là ai rồi.
Triệu Phương Nghị ôm lấy Điền Mật Nhi, biểu hiện chủ quyền công khai, toát ra phong thái sát phạt sắc bén. Vốn đang đang nóng lòng muốn hỏi cho ra lẽ Cổ Kim Bằng lại cảm giác lạnh hết cả người, nhưng cậu ta lăn lộn nhiều năm mới được như hôm nay, liền đảo mắt điều chỉnh tâm tính sau đó đối chọi với Triệu Phương nghị.
Điền Mật Nhi luôn là nốt ruồi son trong lòng cậu ta, nhiều năm như vậy cho dù có yêu đương với biết bao cô gái thì cái mầm cô gieo vẫn quanh quẩn trong ngực của cậu ra, đến khi gặp lại càng khó kìm chế nổi. Biết cô đã kết hôn, cậu ta cũng đã từng do dự, nhưng từ nhỏ cậu ta muốn cái gì mà không có, chỉ có duy nhất cô gái này là không đoạt được vào tay mà thôi. Đứa nhỏ trong bụng lại càng không là vấn đề, chỉ cần bỏ đi là được, các cô gái trước kia cũng đều xử lý như vậy. Sau khi nghe ngóng thì cậu ta liền cảm thấy có thể nắm chắc ôm được mỹ nhân về, liền muốn theo đuổi Điền Mật Nhi, chỉ cần trong lòng cô có mình, thì mặc kệ thế lực của Triệu gia có bao lớn cũng không thể cản trở không cho ly hôn. Bất quá cậu ta ngàn tính vạn tưởng, lại không nghĩ đến chuyện người ta có nguyện ý theo mình hay không.
Cổ Kim Bằng hai ngày nay bày binh bố trận lớn như vậy, liền đến tai của Triệu Phương Nghị , sau khi nghe xong liền giận không kiềm chế được mà vội vã lái xe tới đây. Vừa vặn chứng kiến được một màn này, vợ mình được người ta tỏ tình như vậy lửa giận liền bốc lên cao, nổi cả gân xanh trên đầu. Nếu không phải vội vàng trên người vẫn còn mặc quân phục, còn sót lại một tia lý trí, bằng không đã sớm tiến lên đánh gãy răng cậu ta rồi.
"Cô ấy thực sự rất đáng giá!" Cổ Kim Bằng tự cho mình là cứu tinh nhưng lại không biết công chúa và quái thú sớm yêu nhau sâu đậm rồi, căn bản không cần cậu ta phải đến cứu.
"Cô ấy ở bên cạnh tôi mới là tốt nhất!" Triệu Phương Nghị nói năng rất có khí phách, cuồng vọng bá đạo, anh đối Điền Mật Nhi vô cùng tin tưởng, đối với người tự dưng xuất hiện thật có sát tâm.
Hai người một người cao lớn uy mãnh, một người tiêu sái tà khí, nếu không nói việc này có chút khoa trương thì cũng có chút giả tạo, Điền Mật Nhi thật muốn tự kỷ một chút, hiện tại lại đau đầu không thôi. Thế này là đang tính toán chuyện gì chứ, mặt cũng chưa gặp qua một lần, lại tự dưng nhìn trúng cô làm gì chứ, rõ ràng là muốn bùng nổ phá hoại mà. Vừa rồi kéo ống tay áo của anh, lại bị anh hung dữ trừng mắt, ý tứ rõ ràng chính là, để xem về nhà anh thu thập em như thế nào! !