Chính phủ đối với phong trào biểu tình của giới học sinh, sinh viên vô cùng quan tâm, những phần tử nòng cốt phải nghiêm khắc trừng trị, Quách Minh có thể đã nghe lời của Vương Vi nói nên giai đoạn sau không tham gia vào phong trào của bọn họ nữa. Nhưng khi bị bắt rồi thẩm tra, dính líu đến rất nhiều người, một khai ra hai, hai lại khai ra bốn, rốt cuộc cũng bị lộ ra ngoài. Quách Minh là đảng viên, lại vừa là giảng viên đại học, viết nhơ chính trị lớn như vậy cũng đủ cho anh ta không ngẩng đầu lên được rồi.
Tuy nhà của Vương Vi lợi hại, nhưng với sự thật như đóng đinh trên ván này nhà bọn họ cũng không còn biện pháp mở mắt nói mò giúp đỡ lật lại bản án, hai người cách gì cũng đều thử nhưng đều thất bại, còn tới tìm cả Điền Mật Nhi hỏi cô có biện pháp nào hay không.
Đúng là ăn không thấy thịt lại còn phải nhọc thân lo lắng cho người khác, Triệu Phương Nghị chỉ là một đại đội trưởng nho nhỏ, là không có năng lực giúp một tay. Hai người họ cũng chỉ là ôm thử hy vọng hỏi một chút, mặc dù thất vọng nhưng không có oán giận.
Bởi vì chuyện này mà không thiếu người vô tội bị dính líu vào đó, có lớp học hầu như tất cả mọi thành viên đều đi tham gia biểu tình, chỉ có hai đến ba người không đi mà thôi, những người bị liên đới đều đuổi học, năm đó để có đạt được bằng tốt nghiệp thì các sinh viên đều phải qua kiểm tra xác định không có vấn đề gì liên quan đến chính trị mới được cấp bằng.
Ban đầu có mấy người trong kí túc xá cũng bị dính líu đến, mặc kệ là sống tốt hay không tốt với nhau nhưng đều là bạn học chung một lớp, cô phải có nghĩa vụ đến gõ chuông báo động cho bọn họ. Nói bóng nói gió cảnh cáo một phen, Tống Kha luôn có quan hệ tốt với Điền Mật Nhi, đối với lời nói cô thấy rất tin tưởng. Hai người còn lại, một người có ý định không ở nơi này, một người lại có suy nghĩ muốn câu được một con rùa vàng.
Nhưng đối với Điền Mật Nhi mà nói việc này cũng có cái tốt, sau khi sự việc biểu tình trôi qua tất cả các trường đại học đều được nghỉ một thời gian, hiếm có khi có được những ngày thanh nhàn như vậy. Quân khu của Triệu Phương Nghị chuẩn bị tổ chức đại hội tỷ võ, nên quyết định cấm trại ba tháng để huấn luyện, cô ở thủ đô cũng không có việc gì làm liền mua vé quay về nhà.
Mặc dù hiện tại cha mẹ của cô cũng có nhà ở thành phố nhưng dù sao cũng là con gái đã gả ra ngoài, coi như có được nghỉ cũng phải trở về chăm sóc cha mẹ chồng. Rất không may là lúc này Triệu Phương Mỹ lại trở về dưỡng thai, kết hôn đã mấy năm không dễ dàng mang thai được, hiện tại cô ta tràn đầy niềm tin, cảm thấy việc nhìn bà mẹ chồng sẽ bị tức giận không đâu, nên trở về nhà mẹ đẻ để tiện mọi bề.
Tính khí của Triệu Phương Mỹ vốn đã không tốt, sau khi mang thai đối với ai cũng vênh mặt hất hàm sai khiến, một lát lại than Triệu Tử Hiên không có trở về cùng với mình, một lát lại nói dì giúp việc nấu cơm ăn không ngon. Khi Điền Mật Nhi trở lại, có người nấu nướng đồ ăn ngon rất hợp khẩu vị nên liền coi cô như bảo mẫu mà sai bảo.
Rốt cuộc cũng là con ruột của mình, ai mà không đau lòng, bà Phương Di cũng khuyên Điền Mật Nhi đừng chấp nhặt với em chồng làm gì, tình huống của em nó bây giờ rất đặc biệt.
Vốn còn muốn về nhà chồng ở hai ngày sau đó trở về thăm cha mẹ nhưng bây giờ lại bị giữ lại để phục vụ cô em chồng, chuyện gì đang xảy ra hả trời. Đều nói là người trong nhà, nếu nói không phục vụ vậy thì coi như là trở mặt rồi, Lý Kiều Dương bảo cô cứ mặc kệ, trực tiếp về nhà mẹ đẻ là được, thật ra thì cô cũng nghĩ đến việc này nhưng ở giữa còn có Triệu Phương Nghị, còn có các bậc trưởng bối nữa, mỗi nhà nhà nào mà chẳng có hũ mắm thối.
Cơm tối, bảy đĩa tám bát, điều là những món mà Triệu Phương Mỹ yêu cầu, lại thêm các loại đồ ăn dinh dường mà bà Phương Di muốn bồi bổ cho con gái nữa.
Điền Mật Nhi vừa mới bê ra một đĩa cua, Triệu Phương Mỹ đã ngồi xuống ăn trước, bà Phương Di ngồi ở bên cạnh gắp thức ăn cho con gái. Điền Mật Nhi liền mời Triệu Quốc Đống: "Cha, mau tới nếm thử con cua này! Buổi trưa Kiều Dương mới mang tới, tháng này đang là mùa cua nên rất mập."
Vừa đem con cua đặt lên bàn, Triệu Phương Mỹ liền thét lên: "Chị không phải đã biết tôi đang mang thai sao!Không thể ăn cua hay sao! Đầu óc chị nghĩ cái gì vậy!"
Triệu Quốc Đống thấy con mình nói lời này thật quá đáng nên đặt đũa xuống, nói: "Con không ăn được nên không cho người khác ăn hay sao! Nhiều đồ như vậy còn sợ ăn không đủ à."
Triệu Phương Mỹ liền cậy mạnh không nói đạo lý, không thèm để ý nói: "Con nhìn đã thấy khó chịu! Ngửi liền thấy ghê tởm rồi."
Phương Di vừa nghe thấy con mình nói buồn nôn liền bảo Điền Mật Nhi đem món cua bê xuống, trước đây đã bị nôn nghén suốt hai tháng, hai ngày nay vừa ngừng một chút nên cũng không mong sẽ lặp lại lần nữa. Nhìn con gái ngày nào cũng nôn nghén rất khổ sở nhìn thôi đã thấy rất đau lòng rồi.
Điền Mật Nhi tức nghẹn đầy trong lồng ngực, đến phòng bếp lấy túi đem tất cả cua cho vào, cơm cũng không ăn, cầm chìa khóa xe định đi. Có thể đã nhận ra con gái mình quả thật quá mức, bà Phương Di vội ngăn cô lại: "Con xem cơm đều đã nấu xong rồi còn muốn đi đâu nữa!"
Điền Mật Nhi không giận không cáu chỉ bình thản nói: "Con mang cái này cho mẹ của con, bọn họ ăn sẽ không thấy buồn nôn.
"Em con không phải có ý đó đâu, nó bây giờ không phải đang trong tình huống đặc biệt hay sao con hãy thông cảm cho nó một chút." Phương Di nói.
Điền Mật Nhi thật không phải muốn so đo, nếu không nhất định sẽ hỏi bà một chút rốt cuộc là mang thai hay còn thêm bệnh thiếu não nữa.
"Mẹ, con không sao, cua để lạnh ăn sẽ không ngon, nghĩ vậy nên mới vội vàng mang đi, mọi người cứ ăn cơm đi thôi."
Phương Di sao có thể không nhìn ra là con dâu đang tức giận, thôi về nhà mẹ đẻcũng tốt, tránh cho hai đứa ở gần lại xích mích, Triệu Phương Mỹ bây giờ hơi đặc biệt, bác sĩ đã nói nó có dấu hiệu sinh non nên không thể tức giận được.
Hai người cũng tính toán dàn xếp ổn thỏa rồi, nhưng lúc này Triệu Phương Mỹ lại lạnh lùng thốt ra một câu, khiến cơn tức lại bùng lên.
"Đồ đã mang về nhà chồng rồi lại còn mang sang nhà mẹ đẻ, cũng chỉ có dân quê mới có thể làm được chuyện này! Tôi đã nói rồi, mặc kệ bây giờ nhìn vào có hơn trước bao nhiêu chăng nữa, nhưng suy nghĩ nhà quê đã ngấm từ trong xương thì vĩnh viễn cũng không đổi được!"
Điền Mật Nhi cười cười, hất tay bà Phương Di đang cố lôi kéo mình, mặc kệ ánh mắt ra hiệu của mẹ chồng, liền nói: "Phiền Triệu Nhị ***** ngài nhìn lại sổ tam đại của nhà mình xem, xem xem tổ tông nhà ngài cao quý cỡ nào, còn không phải xuất thân từ bần nông hay sao. Huống chi đây là đồ của chị dâu tương lai của tôi cho, tôi quý ai thì mời người ấy ăn, nhưng đối với Bạch nhãn lang (Người luôn nhìn người khác bằng nửa con mắt) thì sẽ không giờ được ăn đâu!"
Nhớ ngày đó Triệu ông cụ không cha không mẹ, còn thiếu nước phải ăn xin ngoài đường mà thôi, nếu không phải có quân đội chứa chấp ông thì không chừng đã đầu thai mấy lần rồi cũng nên.
"Chị nói ai là Bạch nhãn lang!" Triệu Phương Mỹ dùng sức đặt bát đũa xuống, một tay chống hông, một tay chỉ vào mặt cô hỏi.
"Bạch Nhãn Lang hỏi ai?" Điền Mật Nhi giống như nghe không hiểu liền hỏi lại!
"Bạch Nhãn Lang hỏi chị đấy!"
Vừa nói xong, Triệu Phương Mỹ mới nhận ra là mình đã lỡ miệng, Điền Mật Nhi giễu cợt cười một tiếng, nói: "Chính cô hiểu là tốt rồi." Nói xong giơ túi cua lên xoay người đi, cho dù có tức giận cũng phải nhớ mang đi, không thể cho người khác chiếm tiện nghi được.
Mới ra cửa, liền nghe thấy bên trong nhà bếp đùng đùng đoàng đoàng, còn có tiếng rống giận của cha chồng của cô nữa.
"Quay về nhà chuyện gì cũng can thiệp vào đến gà chó trong nhà cũng không yên , ngày mai nhanh chóng cút cho ta, trở về nhà của mày mà khinh thường người khác!"
Điền Mật Nhi nghe xong cười cười, sẽ tính sổ sau, nếu sớm được dạy dỗ thì tính tình của cô ta cũng không trở nên náo loạn như thế. Con mình đẻ ra ai mà chẳng yêu thương, điều này thì cô có thể hiểu được, nhưng con của nhà người khác cũng là con, đã nể mặt mũi của cô ta vốn là họ hàng thân thích nên cố gắng phục vụ mấy ngày cũng không kể làm gì, nhưng cũng đừng cầm dao chĩa vào người khác như vậy. Đổi lại nếu là người ngoài đối với cô ta như vậy, còn phải cảm tạ từ lâu rồi, lại còn không giữ bổn phận của mình. Có phải cô đã quá mức hoà nhã với bọn họ rồi hay không, làm cho người ta cảm thấy cô là người dễ bắt nạt!
Điền Mật Nhi mang cua về nhà mẹ đẻ, mọi người nhìn vào đều có thấy đã xảy ra chuyện rồi, Vương Tứ Nhi hỏi thăm nhưng Điền Mật Nhi nói là không có việc gì.
"Không có chuyện gì mà lúc này lại xách cua trở về đây! Kiều Dương không phải mới mang đến nhà con sao?" Muốn lừa gạt ai chứ, Lý Kiều Dương đối với lễ nghĩa cho tới bây giờ vẫn rất chu đáo, chỗ cua này nhà nào cũng đều có, về phần con gái bà lại xách trở lại nhà mẹ để thì chắc chắn là đã có chuyện rồi. Lại nói coi như không có, nhà ai cũng không thiếu đồ để ăn, con gái bà sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy.
Trở về nhà mình, Điền Mật Nhi cũng không giả bộ nữa, muốn nói gì muốn làm gì cũng không suy tính nhiều, vội vàng nói: "Mang về cho mẹ thì mẹ cứ ăn đi, nhiều như vậy thì có làm sao. Cho bản thân mình ăn còn tốt hơn là cho Bạch nhãn lang ăn, cho người như vậy ăn có khác gì cho chó ăn chứ, đã cho ăn lại còn không biết phải trái ."
Lúc này nghĩ đến lại thấy thật tức giận, ngay cả Vương Tứ Nhi nghe xong cũng cảm thấy rất quá đáng, liền bảo cô kể rõ đầu đuôi.
"Không biết là con đang trách ai, lời khó nghe thì mẹ không nói, nhưng nghiệt từ miệng mình mà ra, chỉ là người đang làm thì trời đang nhìn, chúng ta làm đúng bổn phận là tốt rồi." Người có tuổi, nói cũng sâu xa hơn. Cảm giác ngẩng đầu ba thước đã có thần minh, bất quá chuyện như vậy cũng tốt, vẫn chưa giở thủ đoạn gian ác ra. Hai vợ chồng Vương Tứ Nhi vốn là người thật thà lương thiện, hiện tại giống như hai lão phật gia, bạn bè thân thích hay nhân viên, hàng xóm đều nói bọn họ rất tốt. Bình thường nếu là có chuyện hơi lớn hoặc chuyện nhỏ cũng đều đi tìm bọn họ để làm người hoà giải.
"Ừhm." Nói ra mấy câu như vậy thật ra thì trong lòng cũng không còn tức giận như vừa rồi nữa, lại đã trải qua chết đi sống lại nên Điền Mật Nhi cũng tin tưởng vào lời dạy của đức Phật, mặc dù không tín đến mức thành kính ăn chay niệm Phật vào mồng một và ngày rằm, nhưng cũng luôn cố hết khả năng của mình làm chút chuyện tốt, việc thiện. Thật ra thì nếu đổi thành người ngoài, cô nhiều lắm cũng chỉ cười một tiếng rồi bỏ qua, nhưng Triệu Phương Mỹ và Triệu Phương Nghị là anh em ruột, đã là anh em có khác gì tay với chân đâu . Nếu là người bình thường cũng liền kéo đến rồi, Triệu Phương Nghị còn phát triển trong quân đội, nếu anh em trong nhà không được hòa thuận thì đối với con đường quan lộ của anh cũng không tốt chút nào.
Hơn nữa đừng nhìn Triệu Phương Nghị đối với người nào cũng thản nhiên, thật ra thì trong lòng tương đối bảo vệ người thân, nói anh thế nào đều được, nhưng người khác nếu muốn khi dễ người thân của anh thì không có cửa đâu. Thì thầm bên gối đối với anh cũng vô dụng, đây chính là ý chí sắt thép của thiếu tá đại nhân, thế nên phải từ từ thấm dần vào tư tưởng của anh mới được. Lần trước không phải liền đứng ở bên phía của cô hay sao! Người ta như thế nào cô cũng không thèm để ý, chủ yếu nhất là Triệu Phương Nghị nghĩ như thế nào.
"Vậy mấy ngày nay con không trở về bên đó nữa à?"
Nếu như vậy nhà người ta lại càng không nghĩ cô muốn yên phận, lại sẽ nói cô không muốn phục vụ Triệu Phương Mỹ nên tìm lý do để đi, thật không dễ đi ra sao có thể trở về được.
"Hai ngày nữa rồi hãy nói, hiện tại con không phải trở về để bị chọc giận không đâu."
Đoán là con gái đang giận nhà chồng. Hiện tại con trai đã có tiền đồ, Vương Tứ Nhi cảm thấy khuyến khích cũng đủ rồi, đối với Triệu gia mặc dù vẫn kính trọng, nhưng chuyện liên quan đến con gái cũng không muốn nhẫn nhịn nữa. Nếu ngay cả nhà mẹ cũng không cho chỗ dựa, thì ở nhà chồng càng không địa vị gì.
" Lôi Lôi nhà dì Ba ngày mai đi xem mắt, dì con gọi điện cho mẹ muốn chúng ta trở về, vừa đúng con ở đâu, cùng nhau trở về xem một chút đi. Thật lâu cũng không trở về thăm họ hàng thân thích rồi, đừng để cho người ta nói chúng ta có chút tiền ngay cả lão tổ tông cũng đã quên rồi."
Ở nông thôn bình thường đi xem mắt cũng phải có thân thích tới tham dự, Điền Gia hiện tại muốn người có người muốn tiền có tiền, chính là đại diện vô cùng tốt, có thể khiến cho người có không ít mặt mũi với bên kia.
Lúc trở lại Điền Mật Nhi cũng mang về không ít đặc sản của thủ đô, vốn định đưa cho ba mẹ để khi nào trở về làng mang biếu họ hàng, vừa đúng hiện tại cũng không có chuyện gì, trở về xem một chút cũng tốt.