Phòng của Triệu Phương Nghị rất đơn giản, chỉ có một cái giường sắt tựa vào trên tường, trên giường có một cái chăn quân dụng trắng như tuyết gấp gọn gàng như khối đậu phụ vậy, đầu giường còn có một cái tủ và một tủ sách.
Điền Mật Nhi đi vào trong liền nằm lên trên giường của anh, vùi mặt lên khối đậu phụ hít vào mùi hương quen thuộc. Triệu Phương Nghị vốn là một quân nhân kiểu mẫu dĩ nhiên không thể ưa nổi hành động này của cô, liền nói: "Đứng không đúng kiểu đứng, ngồi cũng không đúng tư thế ngồi, tuổi còn trẻ mà thế nào lại cứ như không có xương như thế, đến chỗ nào cũng nằm xuống được, nhanh chóng ngồi lên ngay ngắn cho anh."
Điền Mật Nhi ngồi dậy, lấy tay vén mái tóc rối ra phía sau rồi nói: "Ăn không ngon như bánh chẻo, đứng không bằng ngã! Người ta trời còn chưa sáng đã thức dậy, dọc theo đường đi cũng khẩn trương chết rồi, hiện tại cả người đều mỏi nhừ đau đớn vô cùng!"
Triệu Phương Nghị nhất thời không nói nổi một lời, cô dâu nhỏ vì muốn gặp anh một lần nên mới mệt mỏi thành ra bộ dạng này, nói không uất ức đó là không thể nào rồi. Lại bảo cô nằm lên trên giường, không nhẹ không nặng ấn vào các huyệt vị của cô, tay nghề này của anh đạt được mức độ bán chuyên nghiệp rồi. Vì sau những giờ huấn luyện với cường độ cao thì các cơ bắp rất dễ dàng bị thương, các đồng đội đều phải tự xoa bóp hóa giải đau đớn cho nhau, dần dà kỹ thuật cũng càng ngày càng lên tay hơn.
"Ừhm, dùng sức một chút, a! Thật là thoải mái!"
Tất cả mọi người đều hiểu khi xoa bóp rất hay phát ra âm thanh mờ ám dễ dàng làm cho người ta sinh ra những ý tưởng không thuần khiết, hai người càng làm thì càng nóng, nơi cổ cũng liền vướng mắc đưa lên rồi. Nhưng ở bên ngoài chợt vang lên tiếng kẻng báo hiệu nên liền phát hiện ra đây không phải là nơi có thể thân thiết được, Triệu Phương Nghị cố gắng điều chỉnh hơi thở gấp gáp của mình sau đó giúp Điền Mật Nhi đang thần trí mơ hồ sửa sang lại quần áo.
"Đi nhanh lên đi, đừng để cho mọi người chờ, cơm nước xong anh đưa em trở về! Lần tới đừng đến nữa, bớt cho anh thời gian phải đi đi về về." Trong giọng nói Triệu Phương Nghị còn mang theo khàn khàn đặc trưng vốn đang động tình.
Điền Mật Nhi khéo léo gật đầu, làm bộ đáng thương lôi kéo góc áo của anh cầu xin thương yêu, thật lâu cũng không được nhìn thấy anh rồi. Triệu Phương Nghị cúi đầu, rồi cầm cái đầu nhỏ của cô hôn lên trán một cái: "Ngoan, nếu không đi ra ngoài, thì đám tiểu tử hiếu kỳ ở ngoài kia sẽ xông tới xem náo nhiệt đấy! Bao giờ nghỉ phép trở về nhất định sẽ thương yêu em thật tốt!"
Điền Mật Nhi không thuận theo, nũng nịu huých anh một cái! Cái gì chứ? Lại nghĩ cô như một sắc nữ vậy. Cũng chỉ là muốn cùng anh gần gũi một chút mà thôi, đúng là cọc gỗ thối không biết nhu tình là gì. Triệu Phương Nghị mang cô đi lòng vòng ở bên ngoài nơi đóng quân, còn đi xem cả khu nhà dành cho gia quyến mới xây được một nửa ở bên chân núi, hoàn cảnh thật không tệ, bên cạnh núi con có cả hồ nước, nhưng giao thông thì lại không được thuận tiện lắm. Chỉ là cảnh sắc ở đây tuyệt đẹp, thanh u an tĩnh, một nơi rất tốt để đi thư giãn, thật không ngờ bọn họ chọn được một nơi như vậy.
Triệu Phương Nghị nói cái này là chủ ý của Dương Chính ủy, trước khi vào quân đội cậu ta đã từng học qua kiến trúc, là một sinh viên tài cao của Thanh Hoa ở phương diện này rất có uy thế.
Vậy tại sao chạy tới đây làm quân nhân như vậy ? Triệu Phương Nghị ho khan một tiếng, tiếp tục giải thích, hình như là Dương Chính ủy thích một cô gái đặc biệt rất thích quân nhân, vì muốn chiếm được lòng của mỹ nhân nên cậu ta liền xếp bút nghiên theo việc binh đao này. Không ngờ mỹ nhân kia không chịu nổi tịch mịch liền chuyển sang yêu người khác. Cậu ấy cũng bị một phen lao đao nhưng từ đó cũng bắt đầu thích kiếp sống của quân lữ, một mực theo nghề này cho đến tận bây giờ cũng không còn tính toán đổi nghề. Không ngờ người lịch sự hòa nhã như Dương Chính ủy còn có một mặt nhiệt huyết như vậy, vứt bỏ sự nghiệp đầu quân vì hồng nhan, ha ha.
Buổi tối ăn liên hoan không khí rất náo nhiệt, hiện tại đãi ngộ của quân nhân cũng không được coi là quá tốt, dù là lính đặc chủng, nhưng đãi ngộ phúc lợi còn chưa trình lên cấp trên phê duyệt. Vịt nướng và thịt bò mà Điền Mật Nhi mang đến rất được hoan nghênh, có người nghịch ngợm còn nói, về sau chị dâu tới cửa cứ theo tiêu chuẩn thế này là được!
Đại đội của Triệu Phương Nghị vẫn nằm trong vòng bí mật nên người ngoài không thể ngủ lại, cơm nước xong liền nói lời từ biệt với đám quân nhân kia sau đó lên đường trở về nhà. Để về đến nhà còn phải chạy xe thêm hai giờ nữa, Triệu Phương Nghị cũng còn phải trở lại đơn vị. Điền Mật Nhi lái chiếc xe Ford kia còn Triệu Phương Nghị thì trèo lên xe quân dụng việt dã đi trước mở đường. Xe quân dụng đúng thật là hung hãn, đèn xe vừa mở liền phóng xạ ra chung quanh đến tận hai trăm thước, Điền Mật Nhi lái xe ở phía sau cũng không cần phải mở đèn lớn rồi.
Bọn họ bây giờ mới lái xe đến khu vực ngọn núi phòng thủ, còn phải đi gần một canh giờ đường núi nữa, ven đường lại không có đèn đường mà Triệu Phương Nghị cũng nhớ Điền Mật Nhi không có bằng lái, cũng không có chính thức học qua lái xe, cho nên lái rất chậm. Mình lái như thế nào đương nhiên Điền Mật Nhi có thể nắm rõ, nếu mà dùng tốc độ này khi về đến nhà chưa đến nửa đêm mới là lạ, đến lúc đó anh trở về ban đêm sẽ có nhiều mệt mỏi. Điền Mật Nhi ở phía sau ấn còi, thúc giục anh đi nhanh lên một chút, nhưng chiếc xe nguỵ trang việt dã hung hãn kia vẫn hoành tráng đi trước mặt chiếc Ford cô với tốc độ chậm rì rì.
Làm Điền Mật Nhi hận không thể đạp thẳng chân ga để lao vào đít xe của anh, nhưng cô tự hiểu nếu đụng vào như vậy, người ta nhất định sẽ không có chuyện gì còn chiếc xe của mình thì có thể bị phá tan thành từng mảnh, rất nguy hiểm. Triệu Phương Nghị cũng bị cô thúc giục đến phiền lòng, hiện tại anh cũng không đạp cần ga, chính là mượn lực ở phía trước để chạy nên chiếc xe cũng bị kìm nén khó chịu rầu rĩ vang lên. Nó nếu có thể nói đoán chừng trong lòng cũng biệt khuất lắm, đúng là không biết quý trọng tài nguyên mà.
Sau lưng cái kèn tin tin vẫn vang lên không ngừng, Triệu Phương Nghị bị thúc giục liền nổi giận, phanh xe lại, mở cửa bước xuống xe. Không có báo trước mà lại dừng xe nên Điền Mật Nhi thiếu chút nữa liền đụng vào rồi, nếu không phải kỹ thuật của cô tốt, sợ là chiếc xe kia khó giữ được tính mạng rồi. Vừa định xuống xe hỏi chuyện gì xảy ra, liền bị Triệu Phương Nghị từ trong chỗ ngồi kéo ra, đặt ở trên mui xe. Thân thể cường tráng chen vào giữa chân của cô, đầu chôn ở cổ của cô tùy tiện hôn lên, một tay theo eo váy túm lấy áo sơ mi của cô, tay còn lại đi vào bên trong mân mê nơi mềm mại kia.
"Em cứ gấp gáp như vậy sao! Nghĩ em lái xe một mình tới đây quá mệt mỏi nên không muốn chơi đùa với em! Nếu hỏa khí lớn như vậy anh sẽ giúp em hạ xuống!"
Cực kỳ bá đạo cậy mạnh đè cô lên trên mui xe, da thịt đụng vào sắt thép lạnh lẽo, nhưng lại không dập tắt được nhiệt tình của hai người lúc này. Nhớ lại đời sau có lưu hành một câu nói đó chính là ‘ quá kích thích ’! Xa cách nhớ nhung bao nhiêu ngày lại bị vây trong kích tình như vậy, nói không kích động thì chính là lừa gạt người.
"Sẽ có người nhìn thấy!" Mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn là cầm lấy đầu nhiệt tình hôn lên môi, hai bắp đùi thon dài quấn lấy người anh, không có một chút ý tứ nào thả anh đi cả, giống như nhền nhện tinh đang quấn lấy con mồi của mình vậy. Trong bóng đêm, dáng vẻ xinh đẹp xuất chúng làm cho người ta một chút lý trí cũng không có, coi như biết rõ là đi vào chỗ chết thì vẫn cam tâm tình nguyện trầm luân.
Triệu Phương Nghị cũng không rời đi đôi môi đỏ mọng của cô, như gà mổ thóc hôn lên gương mặt của cô rồi dần dần đi xuống, hai tay vội vàng cởi thắt lưng võ trang ra, hàm hồ nói: "Không có việc gì, con đường này chỉ thông lên chỗ bọn anh ở, cũng không cho xe khác đi vào!"
"Vậy anh cũng phải tắt đèn xe đi đã chứ, sáng quá rồi !"Màn đêm đen kịt mà lại có một chỗ sáng trưng như vậy, ngộ nhỡ thực sự có người cho dù có cách thật xa thì vẫn có thể nhìn thấy bọn họ đang làm gì.
"Không có việc gì! Để anh nhìn thật kỹ em một chút, muốn sắp chết rồi !" Nói xong dùng sức động thân một cái, thoải mái than lên một tiếng.
Khó khăn lắm mới có thể giữ vững tác phong đứng đắn như vậy, anh cũng rất tiếc nuối vì chỗ dành cho người nhà vẫn chưa xây xong, nếu không thì tối hôm nay cô dâu nhỏ của anh đã có thể ngủ lại rồi. Mặc kệ ban ngày phải huấn luyện nhiều, có bao nhiêu mệt mỏi, tiêu hao bao nhiêu mồ hôi và thể lực, nhưng buổi tối một mình nằm ở trên giường, nhớ tới vợ trong lòng luôn thấy không thoải mái, phải dùng hết hơi sức để kìm nén khao khát ở trên người. Sang hôm sau lại sinh long hoạt hổ như thường, huấn luyện cho đám binh lính kia lên tiếng oán than dậy đất, nhất trí cho là, thể lực và sức chịu đựng của đại đội trưởng chính là ông cụ muốn thắt cổ, ngại phải sống lâu rồi, người này chính là một cầm thú, người bình thường khó có thể so sánh được.
Sau khi xong chuyện cả người của Điền Mật Nhi cũng mệt lả, Triệu Phương Nghị sửa sang lại quần áo cho cô sau đó bế lên trên xe việt dã. Rồi trở lại nhặt lên tất chân và quần lót đã bị anh xé nát, lau đi vũng nước trên mui xe, sau đó lại xử lý vài cái vụn vặt, móc ra cái bật lửa để hủy đi chứng cứ.
Dùng dây thừng đem hai chiếc xe trước sau cố định, nhìn sang đã thấy Điền Mật Nhi ngủ rồi, liền cởi áo khoác ngụy trang đắp lên cho cô, một mình lái hai chiếc xe đi về nhà. May nhờ trong hai chiếc xe có một chiếc treo giấy phép quân dụng, một chiếc thì có biển số xe của chính phủ, nếu không xe không có người lái như vậy đã sớm bị cảnh sát giao thông chặn lại rồi.
Về đến trước nhà Điền Mật Nhi vẫn còn chưa có tỉnh, xem bề ngoài một chút, anh trở về muộn cũng sẽ không có việc gì, chỉ sợ quá muộn thì Điền Mật Nhi lại sẽ không tình nguyện kinh động đến người trong nhà thôi.
Vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn còn xuân sắc mười phần, má hồng vô cùng diễm lệ, Triệu Phương Nghị dịu dàng gọi: "Điền Mật, Điền Mật, dậy đi!"
Điền Mật Nhi giật giật, trong mộng đang vô cùng thoải mái, cô mơ thấy mình đang nằm bên bờ biển Hawai tắm nắng, giang tay giang chân ngủ một giấc thật sung sướng, thoải mái. Điền Mật Nhi xoay người sang bên này làm váy bị vén lên, mơ hồ lộ ra vùng nhạy cảm mỏng manh, thấy vậy Triệu Phương Nghị liền tức giận tức thở dài. Nếu tiếp tục như vậy nữa, sợ rằng đến lúc trời sáng cũng không trở về được, thô lỗ lay cô tỉnh lại, thấy cô vẫn còn buồn ngủ, lão đại liền tiến tới hung hăng che lại đôi môi ướt át đỏ mọng, hôn sâu bằng một cách thức rất tiêu chuẩn, đoạt đi không khí trong lồng ngực của cô. Dùng hết sức đẩy anh ra sau đó Điền Mật Nhi mới há mồm thở dốc, cả thể xác và tinh thần đều thấy không được rồi.
"Mau trở về đi thôi, cũng mười giờ hơn rồi! Về sau không cho tùy hứng nữa, nhiệm vụ của em là học thật giỏi, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh trở lại! Biết không!" Thái độ Triệu Phương Nghị như đang huấn binh vậy, vô cùng nghiêm nghị.
Điền Mật Nhi chu môi, người đàn ông này cho tới bây giờ cũng học không được cái gì gọi là nhu tình mật ý, cũng chỉ có lúc đó mới có thể mất khống chế thôi. Chỉ là cô cảm thấy khi anh giả vờ nghiêm chỉnh như vậy, một khi đâm xuyên qua được tầng nghiêm nghị kia có cảm giác rất thành tựu! ! Điền Mật Nhi nghĩ vậy liền thấy vui vẻ, quần áo xốc xếch tiến tới, mơ hồ có thể nhìn thấy bắp đùi trắng như tuyết cùng bánh bao trắng nộn kia.
Hai tay mảnh khảnh vắt lên trên cần cổ xanh đen, đầu gối cọ vào giữa hai chân của anh, cực kỳ hấp dẫn liếm hôn cằm của anh rồi đến hầu kết, xương quai xanh sau đó liền cảm thấy lồng ngực kia đang phập phồng kịch liệt nên đưa tay lên phía trên nhéo một cái!
Triệu Phương Nghị rất hưởng thụ khoảnh khắc này, khổ sở nhắm mắt lại, đôi tay hơi chút dùng sức đem cô cố định ở vị trí kế bên tài xế: "Tiểu yêu tinh, mới vừa rồi còn không làm đủ sao! ? Ngoan ngoãn chờ anh trở lại, nhất định sẽ cho em ăn no! Hôm nay tình huống không cho phép, bác gái ở lầu hai đang vẫy tay rồi, trở về nhớ nói anh còn có nhiệm vụ nên không vào được."
Người ta còn chưa có vuốt ve an ủi đủ đâu, thật chán ghét, liền không thuận theo lại ôm anh hôn rồi lại hôn, khi thấy đèn cửa sáng mới vội đem quần áo sửa sang lại.
"Chào hỏi chút đã dù sao cũng đã đến cửa nhà rồi, bác đã nhìn thấy cháu rồi đấy! Lại nói ông nội cũng đang hỏi cháu đấy! Hôm nay mang cho cháu đồ gì đó chắc cũng bị bọn họ ăn hết rồi, trong tủ lạnh còn có thịt xào khô mới làm, cháu lấy về từ từ mà ăn!" Triệu Phương Nghị cũng thuộc họ nhà lừa, con người rất bướng bỉnh, thế thái nhân tình mặc dù hiểu nhưng lại chẳng muốn đi duy trì nên cũng chỉ thích hợp với việc làm binh thôi.
Triệu Phương Nghị lúc này mới gật đầu đồng ý, giúp đỡ cô lái xe vào trong gara, trong nhà đèn đã bật sáng rỡ rồi. Triệu Quốc Lương và ông cụ Triệu cũng đều đã thức, Điền Mật Nhi liền chạy về phòng, nhanh chóng thay quần áo khác, lúc này đang ở trong phòng bếp chuẩn bị đồ ăn khuya. Năm ấy Điền Mật Nhi thi tốt nghiệp trung học cũng hay ăn những thứ dưỡng sinh như vậy, sau khi tới thủ đô cũng làm cho ông cụ Triệu nhiều bữa ăn như thế. Bác sĩ cũng nói loại quy luật ăn uống này rất có ích cho sức khỏe mà ông cụ lại thích nên liền tùy theo hai ông cháu thôi. Triệu Phương Nghị thể lực tiêu hao mau chóng, lúc nào cũng có thể ăn được, mới vừa rồi lại dốc sức như vậy, buổi tối lại bị đám người kia ồn ào nên cũng không ăn được nhiều, hiện tại sợ là đã sớm tiêu hóa hết rồi.
Làm một nồi thịt kho trứng mặn với củ cải, thịt kho và trứng mặn cũng đã nấu từ trước đặt trong tủ lạnh để ăn dần. Tiếp đến lại làm một bát ớt chiên dầu thơm nức mũi, cùng trộn lẫn với rau thì là, gừng, hành hoa khi ăn vào muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi. Triệu Phương Nghị ăn đến vã hết mồ hôi, ông cụ thì chỉ được cho phép ăn nửa bát nho nhỏ, hình như đang mất hứng lắm, nhìn ông như vậy cũng không có ai dám chọc vào, tất cả cũng đều trở về phòng đi ngủ.
Điền Mật Nhi cũng vội vàng quay về phòng vọt vào nhà tắm, mới vừa rồi kết tinh kia chảy vào trong cơ thể cũng đang trào ra, dinh dính vào cả bắp đùi.
Sáng hôm sau lúc giặt quần áo mới phát hiện, ngày hôm qua bộ quần áo kia đều dính đầy vết bẩn đen xì, may nhờ lúc ấy có dự kiến trước, thừa dịp mọi người không để ý chạy vào trong trước, nếu không với dáng vẻ như vậy ai cũng có thể hiểu đã xảy ra chuyện gì. Sau đó cô lại âm thầm vào nhà để xe, quả nhiên mui xe Ford đặc biệt sáng bóng, nhìn vào đó liền đỏ cả mặt lên, liền đem cát đất quét lên ngụy trang một chút.
Sau này kể lại cho Triệu Phương Nghị nghe còn được anh khích lệ, nói cô rất có kinh nghiệm đối đầu với địch, hiểu được thế nào là ngụy trang, không hổ là người thân của quân nhân đặc chủng, có tính cảnh giác cực kỳ cao.