Ngay lúc Điền Mật Nhi cho rằng mọi thứ đã kết thúc thì cô lại không ngờ rằng mình sẽ có một cơ hội để làm lại cuộc sống! Nhìn căn phòng đơn sơ bụi bặm, Điền Mật Nhi không hề cảm thấy chán ghét như kiếp trước mà chỉ lặng lẽ chảy nước mắt sung sướng! Một lần nữa được sống lại, Điền Mật Nhi chắc chắn sẽ không trải qua cuộc đời thối nát không biết tốt xấu nữa, chắc chắn cô sẽ tích cực sống tốt cuộc đời của mình!
“Mật Nhi! Mẹ biết trong lòng con đau khổ, trong lòng con đang oán cha mẹ! Nhưng mà chúng ta không nghĩ được biện pháp nào khác, con hãy nhớ đến ngày xưa anh con rất thương yêu con mà giúp đỡ anh con đi! Kiến thức của anh con rất tốt lại thêm nó cũng chịu khó, mẹ và cha con thế nào cũng được, bây giờ chỉ có thể trông chờ vào anh con có thể học hành cao hơn, ra khỏi núi làm rạng danh tổ tông Điền gia chúng ta! Chẳng lẽ con nỡ lòng nào nhìn anh con bỏ sách vở, đi chuyển vác bao tải giống như bọn họ sao?”. Người đàn bà nói xong lấy hai te che miệng nghẹn ngào, hai đứa con đều là thịt trong tim, lòng bàn tay mu bàn tay bỏ bên nào cũng đau nhưng nếu bọn họ có biện pháp khác thì nhất định sẽ không làm con gái uất ức.
Điền Mật Nhi cau mày, khó khăn nuốt nước bọt, giơ tay lên muốn sờ sờ vào cái cổ đang đau nhưng cả người đều không có sức lực, cô cũng đã hiểu có chuyện gì xảy ra, lại không nhịn được mà cảm tạ ông trời. Tuy không thể trở lại lúc bé để mình từ từ thay đổi tất cả nhưng cũng may chưa có sai lầm gì lớn, lúc này tất cả mới chỉ bắt đầu.
Hai đứa bé nhà họ Điền là Điền Mật Nhi và anh trai là Điền Dã đều có kết quả học tập rất tốt, mỗi lần thi đều xếp thứ nhất của lớp. Điền gia ở trong một khe núi, cách trường học rất xa, mỗi ngày đều phải đi mấy giờ nhưng hai đứa bé không vì đường xa mà đi sớm về trễ lần nào. Hai đứa nhà nghèo nên hiểu chuyện từ sớm, trong trường thì đối xử tốt với bạn học lại ngoan ngoãn lễ phép với thầy giáo nên ánh hào quang của đội trưởng đội thiếu niên trường luôn đeo trên vai của chúng.
Nhưng Điền gia lại quá nghèo, tuy nói rằng hai vợ chồng Điền Đại Hà làm lụng vất vả, đập nồi bán sắt cũng muốn lo chu đáo cho hai đứa bé nhưng sách vở của hai đứa càng ngày càng nhiều, trong nhà đã không còn đồ để bán. Người trong thôn cũng khuyên vợ chồng hai người thôi thì cũng nên thôi đi, lo đến bây giờ là đã không phụ lòng con trai con gái. Hỏi khắp thôn mà xem, con cái nhà ai có thể học xong tiểu học thì cũng coi như là Trạng Nguyên của thôn rồi. Thế mà hai đứa nhỏ Điền gia lại học xong cấp ba, con trai cũng rất cố gắng, nghe nói còn thi vào trường đại học tốt nhất ở thủ đô, cái gì mà Đại Nam ******. Đây chắc chắn là một con phượng hoàng của vùng núi này rồi. Nhưng bây giờ địa thế cũng cao hơn, là rồng cũng phải vòng vèo, là hổ cũng phải nằm. Cô chỉ có thể oán mình không đầu thai vào một nhà tốt hơn.
Vương Tứ cảm thấy bọn họ đứng đây nói chuyện là không đúng, mộ phần nhà mình còn chưa mọc cỏ xanh, không thể để tiền đồ con nhà người khác cũng mai một đi được. Bạn bè họ hàng trong nhà đều nghèo, không thể vì con nhà người khác mà bán nhà cửa bán đất được cho nên cả nhà Điền gia đều buồn lo.
Cũng là buồn ngủ mà người ta đưa cho cái gối, tuy là cái gối rách nhưng cũng là một biện pháp. Vương Tứ là em gái của Vương Đại làm thợ rèn trong tỉnh, là một người thích xã giao, quen biết rộng, không biết là ai nói chuyện là muốn cưới con dâu cho con trai làm lính. Lẽ ra nhà người ta trong tỉnh, lại là bộ đội của Nam Phương, tìm con dâu cũng không đến lượt Điền gia nhưng mà trung gian có một số việc nhỏ với lại người ta nghe nói Điền Mật Nhi cũng học hết cấp ba, mặt mũi cũng xinh xắn nên mới muốn lấy cô.
Vương Tứ hết lòng tận tình khuyên cháu gái ngoại, bà cũng biết đứa bé này chịu uất ức nhưng mà sau này sống qua ngày cũng phải dựa vào đàn ông. Chỉ có điều nhà em gái lại thương tiếc đứa nhỏ, nếu là nhà khác thì đã tống đi từ sớm rồi, con chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ là được. Đâu có giống như nhà này đã quen một khóc hai nháo ba thắt cổ.
“Mật nhi à, nhà lão Triệu là người tốt đốt đèn lồng cũng không tìm được đâu! Cháu cứ nghĩ xem, sau này cháu đọc sách học hành nhưng rồi vẫn phải lấy chồng sinh con mà! Phụ nữ chúng ta cả đời này chỉ có ăn cơm và lấy chồng (@.@), qua được thôn này nhưng không thể tránh quán khác, đến lúc đó làm gì còn có nhà nào tốt như Triệu gia chờ cháu! Này, nếu không phải nhà người ta sợ con trai ra chiến trường không trở về, về sau thì nó lại bị thương thì người ta có cần tốn công sức đi tìm con dâu tốt hơn cháu vẫn có thể. Triệu gia có cha mẹ làm cán bộ, chị em cũng đều gả cho người nhà quan, đừng nói là tốt nghiệp cấp ba hay đại học cho dù cháu có đầu thai lại cũng chưa chắc có thể leo vào nhà lão Triệu! Lại nói, cháu tốt số được nhà người ta chọn lại còn vừa muốn sống vừa muốn chết, cháu xem cha mẹ cháu nuôi sống cháu lớn bằng này có dễ dàng không? Còn chưa được hưởng phúc của cháu mà cháu lại muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh à? Không phải là cháu đang cầm dao dâm vào tim mẹ cháu rồi sao?”.
Lúc này Điền Mật nhi không nói được gì, cổ họng đau rát, nhìn cha mẹ già nua đôi tay nhăn nheo hơn so với những người cùng lứa trong lòng Điền Mật Nhi dâng lên sự áy náy, nước mắt càng rơi nhiều hơn. Thật xin lỗi ba mẹ! Mật Nhi biết Mật Nhi không phải là con gái tốt, trước ỷ vào sự yêu thương của cha mẹ và anh trai, sau khi kết hôn lại ỷ vào sự áy náy của họ nên càng tệ hại hơn. Mặc dù Điền gia nhận được một khoản tiền mừng của Triệu gia nhưng Điền Dã cũng không đi học mà xé thông báo trúng tuyển cầm một bọc quần áo đi cùng những thanh niên trong thôn lên công trường thành phố làm việc.
Nhà lão Triệu đúng là người tốt những kiếp trước cô bất mãn vì cha mẹ thiên vị nên cô chưa từng đối xử tốt với người nhà chồng chỉ thấy họ ỷ vào quyền thế khi dễ người nghèo. Chồng cô lại là một người thô kệch tham gia quân ngũ lại còn bị gãy chân, tuy rằng cô chưa thấy nhưng mà nghe người ta nói vậy nên cô cũng chán ghét. Sau khi sống ở tỉnh thành mấy năm, tầm mắt của Điền Mật Nhi cũng được mở rộng, cũng dần dần có quan hệ riêng của mình. Bởi vì không thỏa mãn với cuộc sống vợ chồng nên vợ chồng cô thường xuyên không gặp nhau mà người nhà chồng thấy cô không sinh con nên nổi giận, cũng mặc kệ cô. Điền Mật Nhi không có ai quản thúc và dáng người cũng xinh xắn bắt mắt, dù không có những ý nghĩ hồng hạnh nhưng gương mặt xinh đẹp lại dụ những người đàn ông khác đến quyến rũ.
Bời vì bất mãn với cuộc sống nên Điền Mật Nhi không chịu được dụ hoặc, thường xuyên trầm mê trong đó! Nhưng trên đời làm gì có tường nào không bị gió lùa, tỉnh thành là địa bàn của Triệu gia, Triệu gia biết chuyện xấu mặt chỉ co Điền Mật Nhi một khoản tiền để cho cô đi xa xa đừng làm nhà mất mặt. Thật ra thì lúc ly hôn Điền Mật Nhi đã thấy hối hận, nói cho cùng thì cô cũng chỉ là một cô nương nông thôn ra thành phố không biết cái gì; từ khi kết hôn đến lúc ly hôn cô còn chưa đến hai mươi tuổi, suy nghĩ đến cuộc sống sau này cũng thấy sợ hãi. Nhưng chồng cô lại là một đại nam tử tiêu chuẩn chắc chắn sẽ không thu lại giày rách mà tôn nghiêm của cô cũng không cho phép cô cầu xin tha thứ.
Một người tha hương cuộc sống không hề dễ chịu, một cô gái xinh đẹp tha hương thì cuộc sống càng khó khăn. Dù cô muốn sống tốt qua ngày nhưng những người đàn ông đó lại đến và đổi biện pháp dụ dỗ. Điền Mật Nhi chìm chìm nổi nổi, mỗi ngày đều chìm trong xa hoa đồi trụy, thỉnh thoảng tỉnh táo lại cũng không dám nghĩ đến hối hận sợ hối hận sẽ cắn nuốt mình. Cứ như vậy cô sống một năm lại một năm, thực ra cô muốn giải thoát cuộc sống nên cũng không ôm hy vọng gì, không ngờ bây giờ mọi chuyện mới bắt đầu, làm sao cô có thể không vui sướng được đây! Rốt cuộc cô có cơ hội làm lại cuộc sống lúc xưa rồi! Cô biết Triệu gia chọn cô vì cô xinh đẹp, mặc dù cha mẹ chồng ngại cô còn nhỏ tuổi nhưng dù sao chồng cô cũng là một người đàn ông. Điền Mật Nhi có lòng tin rằng lần này cô sẽ sống rất tốt. Lần này mỗi ngày cô sống cô đều phải cảm ơn cuộc đời. Mặc dù cô muốn được thay đổi lại từ nhỏ nhưng nếu ông trời đã an bài cô trọng sinh vào hiện tại thì cô cũng sẽ tiếp nhận và sống tốt!
Hai chị em Vương Tứ thấy ánh mắt của Mật Nhi dịu đi thì biết đứa nhỏ đã đồng ý, mẹ Mật Nhi càng đau lòng, nước mắt càng rơi nhiều hơn: “Mật Nhi, đứa con số khổ của mẹ, nếu con oán mẹ thì mẹ sẽ đền mạng cho con, về sau đừng như thế nữa! Lúc nãy thấy con treo trên xà nhà linh hồn nhỏ bé của mẹ cũng bị dọa bay mất!”.
Điền Mật Nhi biết, sau khi tuyệt thự mấy ngày mà không có hy vọng thì cô đi treo cổ, cũng may mắn vừa mới tự sát thì được người phát hiện, cô lại hận không thể trở lại sớm hơn mấy ngày, đỡ phải chịu hai lần tội này. Vất vả nâng cánh tay lau nước mắt cho mẹ, Điền Mật Nhi vừa khó chịu vừa đau lòng cũng khóc lên. Điền Đại Hà vẫn đứng trước cửa bập bập tẩu thuốc cũng xoa xoa khóe mắt, sau đó vứt tẩu thuốc xuống gò đất trước cửa, chậm rãi bước ra ngoài. Vừa ra ngoài thấy con trai đang tựa lưng vào tường, Điền Đại Hà dùng sức vỗ vai con trai nói: “Đừng có phụ lòng em gái con, nếu như hôn sự thật sự thành công thì con hãy cố mà học sau đó ra ngoài có công có việc lúc đó em gái con mới có thể ưỡn lưng ở nhà chồng!”.
Điền Dã không nhúc nhích, bàn tay để trong túi áo nắm thật chặt rồi lại thả, nắm rồi lại thả, lúc lâu sau mới đáp lại một câu “Vâng”. Tuy chỉ là một câu nói rất nhẹ nhàng nhưng lời hứa đáng giá nhìn vàng.
“Đừng khóc, Mật Nhi có thể nghĩ thông là tốt rồi! Điền Dã lại có tiền đi học, mà con bé cũng tìm được một gia đình tốt, đây chính là song hỉ lâm môn!”. Vương Tứ vui mừng cho đứa cháu ngoại này, Triệu gia thì bà đã từng hỏi thăm qua, gia cảnh rất tốt mà con cái trong nhà đều được dạy dỗ rất tốt. Nếu không phải con gái bà học hành không giỏi lại không xinh đẹp như Mật Nhi thì bà đã tự đề cử con gái mình rồi. Đây chính là chuyện tốt trên trời rơi xuống, phần mộ Điền gia có thể mọc cỏ xanh rồi. Có được con rể như thế thì nhà lão Điền có thể có cuộc sống ổn định qua ngày rồi.
Nhưng mà con bé này không nên đọc nhiều sách làm gì, đưa ra toàn những chủ ý gì. Nếu như là con gái bà thì đã xấu hổ để cha mẹ làm chủ, làm gì có chuyện muốn sống muốn chết giày vò cha mẹ như thế này.
Sau mấy ngày dưỡng bệnh, da thịt Điền Mật Nhi cũng được dưỡng trở lại, mà tâm tình thay đổi nên phong thái cả người cũng thay đổi theo. Tuy rằng mặt mũi vẫn mềm mại nhưng lại bớt đi vài phần thanh cao nhiều thêm mấy phần dịu dàng, cả người chững chạc lên nhiều. Người nhà đều nghĩ rằng cô đã trưởng thành lên qua chuyện này. Mẹ cô càng khóc nhiều khi thấy cô hiểu chuyện như thế. Sự vui mừng của Điền Mật Nhi là từ nội tâm nhưng người nhà lại cho rằng cô đang an ủi bọn họ. Cô không thể nói với họ đây là do Trùng sinh mang lại nên chỉ có thể dùng những hạnh phúc sau này để cha mẹ và anh trai không còn áy náy nữa.
Nhưng mà cô phải đi tìm anh trai nói chuyện, tuy nói bây giờ cô không khóc không lộn xộn nhưng không thể tránh được việc Điền Dã suy nghĩ linh tinh. Nếu như anh còn nghĩ là do anh liên lụy đến em gái sau đó không đi học thì dù sau này cô hạnh phúc như thế nào mà anh trai cô lại sống không tốt thì đã uổng phí lần trọng sinh rồi!