Nhắc đến bạn trai cũ của tôi, đó trăm phần trăm là nhân tài. Gọi hắn ta là “thiếu gia” nhé.
Để khái quát về tên thiếu gia này, chỉ cần sáu chữ là đủ: giới tính nam, thích con gái.
Lúc tôi vừa quen hắn, hắn đang theo đuổi một trao đổi sinh người Mỹ trong trường chúng tôi. Cô gái người Mỹ kia có niềm đam mê đặc biệt với văn hóa Trung Quốc. 6h sáng hôm nào thiếu gia cũng chạy đến sân ký túc giảng viên tập Thái Cực Quyền với các ông già bà cả, thực sự có thể nói là: tán gái bằng cả sinh mệnh của bản thân. Tôi có lý do để cho rằng hắn theo đuổi tôi hoàn toàn chỉ để làm phong phú thêm cho bộ sưu tập các bạn gái mình mà thôi.
Ngoài tính phong lưu ra, thiếu gia có thể được coi là người rất thú vị, hắn có một câu nói đã trở nên vô cùng kinh điển. Chuyện là, ngày xưa hắn đi học nhưng tâm hồn lại treo ngược cành cây, giáo viên ném phấn vào người hắn rồi mắng: “Nghĩ đi đâu thế hả?” Hắn chống má nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với giọng ưu sầu: “Trời đẹp đến mức muốn văng tục, không muốn học, chỉ muốn đi chơi…” Nhìn cách dùng từ của người này đi, mới chuẩn xác làm sao, hình tượng của một cậu ấm con nhà giàu không học thức, không nghề nghiệp vọt đến level cao nhất.
Ngày đó phòng ngủ của chúng tôi ngày nào cũng có tiết mục “trò chuyện đêm khuya”, tôi kể cho các bạn nghe về lão F, ai nấy đều cảm động, nói với tôi: chắc duyên phận của chúng mày mỏng quá! Sau đó thiếu gia tỏ tình với tôi, cả phòng ngủ đều xui tôi đồng ý, nói mày không được học theo Vương Bảo Xuyến trung trinh chờ đợi suốt 18 năm ròng rã được, chúng mày đâu phải đang đóng phim truyền hình. Tôi nghĩ qua, thấy cũng đúng lắm, nói không chừng bên kia người ta ăn chơi đàng điếm đã ôm ấp gái Tây rồi cũng nên, thế là đồng ý.
Thiếu gia là kiểu người hoàn toàn trái ngược với lão F, hắn cung Bạch Dương, điển hình của loại người “đầu chỉ để mọc tóc”, thường xuyên nghĩ gì làm nấy. Một tối thứ sáu hắn tự nhiên muốn đến Trương Gia Giới, thế là lôi cả đám sáu, bảy đứa chúng tôi lên tàu hỏa đi cùng với hắn. Sau hai ngày vui chơi, sáng sớm thứ hai chúng tôi về trường rồi đi học luôn, và sau đó cả lũ úp mặt xuống bàn ngủ bù. Những chuyện như thế là cơm bữa đối với hắn, tôi trở thành người mắc bệnh tâm thần phân liệt như hiện nay hơn nửa cũng từ hắn mà ra.
Tôi và thiếu gia rất hợp gu, thậm chí tôi với thằng anh già cũng không hợp gu đến thế, nhưng rất lạ là chúng tôi không có cảm giác với nhau, đứng cạnh nhau chỉ thấy như hai anh em mà thôi. Hắn từng hỏi tôi rất chân thành: “Sao anh không có ham muốn tình dục với em nhỉ?” Tôi suýt nữa thì phun máu.
Câu chuyện tình yêu của chúng tôi kéo dài chưa đầy một tháng, tôi đã nói lời chia tay với hắn, sau khi chia tay chúng tôi vẫn tiếp tục làm huynh đệ, theo lời hắn nói thì là “Tuy không thành đôi nhưng vẫn còn tình nghĩa giang hồ”.
Người này buổi trưa chia tay tôi thì ngay tối hôm đó đã nhanh chóng cặp với một em năm thứ nhất.
Một tên playboy kinh nghiệm đầy mình như thế mà lại có một mối tình sâu đậm vào năm thứ ba, rất nghiêm túc, rất thật lòng, thậm chí còn tính đến cả chuyện kết hôn. Đối phương chính là trưởng phòng của chúng tôi.
2.
Trưởng phòng là người mà tôi thấy là hạnh phúc nhất trong đám bạn… Từ nhỏ đã sống trong gia đình đầy đủ có cha mẹ yêu thương, được chiều chuộng như công chúa, quan trọng nhất là nhà giàu, đúng là công chúa trong phim hoạt hình của Disney phiên bản người thật. Cô ấy rất tốt bụng. Trong trường tôi có chó lạc, kiểu thường xuyên lai vãng, ngày nào cũng lùng sục trong canteen vào giờ ăn. Con chó này có đôi mắt rất tinh tường, có khả năng đánh hơi “nhân dân tệ”. Nó không theo ai, chỉ lẵng nhẵng đi theo trưởng phòng của chúng tôi. Trưởng phòng gọi nó là “bạn trai”, ngày nào cũng mua đồ ăn cho nó, một tối trời mưa tầm tã, trưởng phòng còn bung dù đi tìm chó, cứu nó ra khỏi cống thoát nước. Ký túc không cho nuôi chó, thế là cô ấy gửi chó qua đường hàng không về thẳng nhà ở Cáp Nhĩ Tân. Cha của trưởng phòng… là chủ một doanh nghiệp có giá trị tới chín con số, không có sở thích gì ngoài nuôi chó. Ông nuôi một con chó giống Welsh Corgi, yêu nó như yêu con gái ruột vậy. Nghe nói con chó đó có họ với chó cưng của nữ hoàng Anh quốc, mang dòng máu hoàng thất chính thống. Về nhà chưa được ba ngày, chú chó lạc được trưởng phòng cưu mang đã cướp mất trinh tiết của “chó ta”, ông chủ giận đến không đứng vững, chỉ vào con chó đực, mắng: “Cái! Đồ! Súc! Sinh! Nhà! Mày!” Trưởng phòng biết chuyện còn cười khì khì với cha: “Cha sắp được làm ông ngoại rồi!” Chúng tôi cười lăn lộn. Được đầu thai, chúng tôi đều lựa chọn kiểu gia đình khó khăn, còn trưởng phòng chắc là được sinh ra để làm đối thủ của cha.
Hồi mới nhập học chúng tôi chưa thân thiết nhưng trưởng phòng rất nổi tiếng, vì nhập học chưa đầy ba ngày, cô ấy đã đánh nhau với người nằm giường dưới, chính xác là cô ấy đánh người ta, không rõ là nguyên nhân gì rồi ầm ĩ đòi chuyển ra ngoài ở nhưng trường tôi có quy định sinh viên mới phải ở ký túc xá. Đúng lúc phòng chúng tôi còn một giường trống, thế là chủ nhiệm kêu cô ấy chuyển vào phòng này. Khi ấy tôi có ấn tượng không mấy tốt đẹp với người bạn này, cho rằng cô ấy là kiểu con nhà giàu đáng ghét. Tôi với cô ấy trở nên thân thiết trong kỳ nghỉ 1/10 (ngày Quốc khánh TQ), trong phòng dịp đó chỉ còn hai chúng tôi. Một hôm cô ấy chán quá, gập máy tính lại và nói với tôi: “Kiều Nhất, bọn mình đi chợ trời đi.”
Tôi lấy làm ngạc nhiên lắm. Hồi đó tôi chỉ đến những nơi nho nhã, một người con gái nho nhã như tôi sao có thể đi chợ trời? Quan trọng là tiểu thư nhà giàu như trưởng phòng sao cũng thích chợ trời được? Trong trí nhớ của tôi, đó là một buổi chiều vô cùng oi nóng, trong cửa hàng quần áo chật chội, chúng tôi vừa ngắm nghía vừa nói chuyện, thỉnh thoảng thử vài món đồ, cười vui vẻ chê đối phương không có óc thẩm mỹ.
Cô ấy rất tốt bụng, bông hoa được trồng trong nhà kính thường tốt bụng và rất trong sáng.
Cô ấy kể cho tôi nghe một câu chuyện: Hồi cấp ba, lớp cô ấy có một bạn nam học rất tốt nhưng nhà nghèo rớt mồng tơi, không có tiền đóng học phí nên bị đuổi học. Cô ấy rất bất ngờ, học phí một học kỳ chỉ hơn 800 đồng, mà cô ấy mua đại một đôi giày cũng hơn số tiền đó. Ngay lập tức, cô ấy đề nghị với giáo viên từ nay về sau cô ấy sẽ đóng tiền học cho bạn nam kia. Sau đó, nhà trường tổ chức một lễ tuyên dương cho riêng cô ấy vì hành động này, hiệu trường mời cả cô ấy lẫn bạn nam kia lên sân khấu, yêu cầu cô ấy giao cho bạn nam kia số tiền “từ thiện” trước mặt tất cả mọi người. Cô ấy rất hãnh diện, thấy bản thân đã làm được một việc tốt. Nhưng kể từ đó trở đi, bạn nam kia hận cô ấy, cậu ấy nói với người khác rằng lúc nhận tiền từ cô ấy, cậu có cảm giác như bị ai đó giáng cho một bạt tai trước mặt bàn dân thiên hạ. Lúc ấy trưởng phòng vẫn là một công chúa nhỏ vô tâm vô tính, không thể hiểu được cảm giác phẫn nộ đầy nhục nhã này.
Lúc cô ấy và thiếu gia mới yêu nhau, chúng tôi không coi trọng cặp đôi này, cảm thấy thiếu gia là một con cáo, sớm muộn gì cũng ăn sạch trưởng phòng chẳng thèm nhằn xương. Mãi đến một lần họ cãi nhau đòi chia tay chia chân, trưởng phòng chạy một mạch về Cáp Nhĩ Tân, thiếu gia đuổi theo, nhận lỗi trước mặt trưởng phòng rồi dỗ dành cô ấy về trường. Chuyện này làm chúng tôi không dám tin vào mắt mình, đây có phải thiếu gia không vậy? Từ bao giờ hắn lại chủ động đi dỗ dành người khác? Bấy giờ chúng tôi mới biết, thì ra họ thật lòng với nhau. Khi đã nhận ra điều này, chúng tôi lại thấy họ rất đẹp đôi. Không ai có thể môn đăng hộ đối hơn họ, hồi ấy chúng tôi mặc sức tưởng tượng nếu sau này họ có con, chắc chắn đứa bé đó sẽ trở thành nam chính trong phim Mary Tô, cha là đại gia, mẹ xuất thân quyền quý, số tiền gửi ngân hàng của nhà họ nhiều đến nỗi có thể trải dài năm vòng trái đất, dù sao tiền chính là thứ mà họ luôn sẵn có.
Trong khi mấy đứa chúng tôi đều chờ đợi được tham dự hôn lễ thế kỷ của cặp đôi này thì trưởng phòng gặp chuyện, chuyện này nghiêm trọng đến đâu thì chúng tôi không biết nhưng sau này khi nhắc lại chuyện này, trưởng phòng chỉ nói đúng một câu “Nhà tao phá sản rồi”. Cha cô ấy trốn nợ chạy sang Thái Lan không dám về, mẹ cô ấy thì bất ngờ bị chẩn đoán mắc ung thư vú. Học kỳ đó cô ấy không lên lớp, gặp phải ngõ cụt mới đành khóc lóc gọi điện cho chúng tôi vay tiền. Đúng lúc tôi vừa phiên dịch tài liệu cho người ta, khoản tiền thù lao đầu tiên trong đời tôi không giữ lại một đồng mà chuyển hết cho cô ấy. Cả phòng chúng tôi gom được 5 vạn gửi cho cô ấy. Khi đó chúng tôi chỉ là sinh viên, 5 vạn không phải con số nhỏ, đúng là đến mức “quyên góp cả tiền mua băng vệ sinh” luôn. Lúc cầm tiền, trưởng phòng nói một câu: “Để tao viết giấy nợ cho chúng mày, tiền này tao sẽ trả sớm.” Tôi giận lắm, mắng nó đừng khinh người quá đáng!
“Tao nhất định phải làm thế!” Trưởng phòng nói: “Hồi cha tao mới gặp chuyện, ngày nào tao cũng chứng kiến cảnh người thân, bạn bè vì tiền mà trở mặt với nhau, bất kể là mối quan hệ gì, cứ liên quan đến tiền là biến chất hết.”
Câu này không sai nhưng tôi thấy thật đau lòng khi nó được chính miệng trưởng phòng nói ra.
Không bao lâu sau là sinh nhật của thiếu gia. Trưởng phòng tới dự cùng một người đàn ông, nói đó là đối tượng được người nhà giới thiệu, là đối tượng mà cô ấy chuẩn bị kết hôn. Chúng tôi lấy làm ngạc nhiên, thiếu gia nổi cơn điên, chuyện lần đó hết sức ầm ĩ, phòng hát karaoke suýt nữa bị hắn phá nát.
Sau này tôi hỏi trưởng phòng sao phải làm vậy, cô ấy không nói gì, một lúc lâu sau mới bực bội nói: “Không hợp nhau.”
Ấn tượng sâu nhất là kỳ nghỉ đông năm thứ tư, cô ấy chủ động gọi điện cho tôi, tôi mới biết cô ấy không về nhà ăn tết… mẹ cô ấy không cho con gái về, sợ chủ nợ đến nhà. Hôm đó hai đứa chúng tôi khóc một trận đã đời qua điện thoại.
Tôi nói: Mày phải kiên cường lên, mày mà sụp đổ thì mẹ mày phải làm sao?
Cô ấy nói: Mẹ tao bây giờ chỉ còn lòng dũng cảm mà thôi.
Không có ai vừa sinh ra đã biết kiên cường, thật đấy, khả năng này chỉ có thể được nâng cao sau những giọt nước mắt mà thôi.
Tốt nghiệp đại học xong, thiếu gia lẳng lặng đi Mỹ, thỉnh thoảng tôi cũng chat MSN với hắn. Một buổi tối, tôi không thể chịu đựng được thêm nữa, bèn nói cho hắn biết: trưởng phòng cơ bản chưa bao giờ qua lại với người đàn ông kia.
Hắn nói: Anh biết.
Tôi ngốc nghếch hỏi: Vậy anh còn yêu cậu ấy không?
Tôi thấy khung chat vẫn hiện lên dòng chữ “XXXX đang nhập văn bản”, hắn cứ viết viết xóa xóa thật lâu mới trả lời tôi một câu: “Em nghĩ thế nào là yêu?”
Không đợi tôi trả lời, hắn đã gửi cho tôi một dòng chữ: “Anh nghĩ yêu một người cũng giống yêu một con chim bồ câu vậy. Bồ câu muốn được bay, dù trong lòng đau đớn lắm, nhưng anh cũng đành phải chúc cho bồ câu ngày càng bay cao bay xa mà thôi.”
Tôi sửng sốt: Cao thượng quá, hoàn toàn không giống anh tí nào!
Hắn lập tức gửi cho tôi một loạt biểu tượng cười ngoác miệng. Tôi không cười, và tôi biết người ngồi sau màn hình bên kia cũng không cười.
Nói đến thương cảm, có một số người là thế này, bình thường chỉ biết cười đùa nghịch ngợm, không bao giờ biết thế nào là đứng đắn, nhưng chỉ cần người đó im lặng một giây thôi, bạn sẽ đột nhiên phát giác, rằng thực ra người đó hiểu hết tất cả mọi chuyện, chỉ là không nói ra miệng mà thôi.
Lúc ra đi, thiếu gia để lại cho trưởng phòng một tấm thẻ ngân hàng, mật khẩu là ngày sinh của cô ấy, trong đó chắc là có không ít tiền nhưng dù là thời điểm khó khăn nhất, trưởng phòng cũng không động đến tấm thẻ đó. Sau khi tốt nghiệp, trưởng phòng trở về Cáp Nhĩ Tân thu dọn tàn cục mà cha cô ấy để lại, để trả nợ, ngày nào cô ấy cũng phải uống rượu với nhiều người khác nhau, uống nhiều đến mức mắc phải bệnh viêm mật cấp tính. Hồi mới tốt nghiệp, chúng tôi thường xuyên gọi điện cho nhau, chúc đối phương sẽ gặp được những người đàn ông cực phẩm và ưu tú, trước khi cúp máy, chúng tôi mỉm cười dặn đối phương nhất định phải sống sót. Dần dần chúng tôi cũng liên lạc ít đi, ai bận việc của người nấy, dạo này thấy cô ấy thường xuyên cập nhật status là những đoạn trong kinh Phật, tôi nhắn bạn: “Thí chủ, thí chủ đang quy y cửa Phật sao?” Cô ấy chỉ trả lời tôi hai chữ “Yên lòng”. Tôi cũng không biết cô ấy vì sao lại thấy bất an.
Thời gian trước cô ấy đến Bắc Kinh công tác, chúng tôi gặp nhau ở một quán Bar bên bờ biển, nói chuyện được một lúc thì thấy chàng ca sĩ trong quán bar có khuôn mặt rất giống Lý Tông Thịnh thời trẻ cất giọng hát bài “Cái giá của tình yêu”:
Bạn còn nhớ giấc mơ thời trẻ chứ?
Như một đóa hoa mãi mãi không tàn, cùng tôi trải qua phong ba bão táp, nhìn thế sự vô thường, nhìn dòng đời đổi thay…
Khoảnh khắc đó tôi rất xúc động.
Tôi nói với cô ấy chuyện thiếu gia về nước, trưởng phòng không nói gì, tôi không biết cô ấy đã say hay chỉ giả vờ không nghe thấy. Tuổi trẻ như một cơn lốc, mạnh mẽ cuốn trôi mọi thứ, trong cơn lốc ấy, thậm chí chúng tôi còn có thể giẫm lên một mảnh ngói vỡ. Thú thực, tôi rất nhớ cô bạn này của ngày xưa, cô bạn trưởng phòng dù không đọc kinh Phật cũng vẫn an lòng, cô bạn trong sáng không hiểu sự đời, khờ dại nhưng đầy nhiệt thành, không biết sợ hãi là gì, dù khóc hay cười đều thật phóng khoáng.
Tôi chợt nhớ tới câu chuyện thời còn đi học. Một lần tôi với cô ấy cá cược, cô ấy thua, tôi kêu cô ấy đi tỏ tình với người mà cô ấy thích. Cô ấy nói tao không thích ai hết. Tôi bảo: thế thì mày tìm đại ai đó đi. Cô ấy đi tìm một người thật, đó là một chàng trai đang thong thả xách phích nước đi qua phòng tôi, trưởng phòng vỗ vai người ta, nói: “Này, chờ chút.” Chàng trai quay lại hỏi: “Sao thế?” Trưởng phòng nói: “Tớ thích cậu!” Chàng trai kia sửng sốt: “Nhưng tớ không thích cậu, cậu là ai?” Cô ấy lạnh lùng nói: “Tớ chỉ báo cho cậu biết chứ không hỏi ý kiến của cậu!” Cô ấy với thiếu gia quen nhau như vậy đấy!