Một người bạn của lão mắc ung thư giai đoạn cuối, người bạn này từng đến dự lễ cưới của chúng tôi. Hôm đó bận quá nên tôi không nói chuyện nhiều với người này, chỉ nhớ đó là một anh chàng mập mạp, kiểu người dễ tính, lúc cười mắt anh ta híp lại thành một đường chỉ. Lúc đi kính rượu, vợ anh ta trêu chồng mình: anh cười híp tịt cả mắt lại, nếu không đeo kính thì chẳng nhìn thấy mắt anh ở đâu nữa. Cuối tuần tôi đi cùng lão F đến thăm bạn ở bệnh viện, ai nấy đều biết đây có lẽ là lần gặp nhau cuối cùng. Trước khi đi, lão F dặn tôi phải bình tĩnh, dĩ nhiên tôi hiểu ý lão. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông trước đây hơn 90kg giờ gầy gò như bộ xương di động nằm trên giường bệnh, đến thở còn khó khăn mà vẫn cố mỉm cười chào đón chúng tôi, tôi vẫn thấy lòng mình nặng trĩu. Ngược lại, F vẫn tự nhiên nói chuyện với bạn như thường ngày, thực ra tôi biết lão đang gắng gượng. không muốn quấy rầy bệnh nhân, chúng tôi chỉ nán lại một lúc rồi xin phép, ra khỏi phòng bệnh, tôi đi cùng F ra hành lang hút thuốc, chúng tôi ngồi trên bậc thang, không ai nói gì với ai. Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ đến chuyện chết chóc. Hơn mười tuổi, tôi không hề sợ chết, cảm thấy ai rồi cũng sẽ có một ngày như thế. Nhưng bây giờ tôi thực sự rất sợ ngày ấy, thú thật, tôi không sợ bị bệnh tật hành hạ mà là sợ không thể cảm nhận được tất cả những gì mình đang trân trọng nữa, tôi không thể ôm người tôi yêu nữa, không thể trưởng thành cùng với con cái mình. Quan trọng hơn là, tôi và lão đã trở thành một phần của đối phương, mỗi ngày tích lũy thêm một chút, người ra đi không phải người đau khổ nhất, mà người đau khổ nhất chính là người ở lại. Tôi không nỡ để lão phải đau khổ. Nghĩ thế, tôi sợ vô cùng. Lão chê tôi đa sầu đa cảm nhưng lão không biết, người biến tôi thành như vậy chính là lão. Yêu khiến con người ta trở nên mạnh mẽ, cũng khiến con người trở nên yếu đuối.
2.
Một hôm đi mua hoa quả ở cửa hàng gần nhà, đứng cạnh tôi là một người đàn ông. Tôi đang chăm chú chọn mơ – loại trái cây mà lão F thích nhất thì nghe thấy người bên cạnh hỏi:
“Đây là quả gì?”
Tôi nhìn bốn xung quanh mới dám chắc người ta đang hỏi tôi chứ không phải hỏi chủ quán, bèn đáp:
“Quả mơ.”
À, anh ta gật đầu rồi hỏi tiếp:
“Có ngon không?”
“Ờ… Cái này phải xem khẩu vị của từng người.”
“Em thích ăn không?”
“Bình thường.”
Mua xong tôi bỏ đi luôn. Anh kia xách túi mơ chạy theo tôi: “Có thể cho tôi xin số điện thoại không? Weixin cũng được, muốn kết bạn với em.”
Đây chẳng lẽ chính là “tiếp cận” trong truyền thuyết? Không ngờ tôi cũng có ngày này, cố nén sự đắc ý, tôi ái ngại đáp: “Nhưng… Chắc chồng tôi không thích đâu.”
Đối phương ngạc nhiên: “Em có chồng rồi á?”
“Phải!”
Tôi giơ tay cho anh ta xem nhẫn cưới. “Không sao, kết bạn thôi mà.”
Người đó đưa tôi cả túi mơ lẫn danh thiếp. Tôi xách hai túi mơ về nhà mà đầu óc vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Kể lại chuyện bất ngờ tôi vừa gặp cho lão F nghe, lão khinh bỉ: “Tặng em túi mơ á? Bủn xỉn thế?” Nói xong còn khinh bỉ xem danh thiếp của người ta. “Giám đốc XXX của công ty XXXX.”
Tôi giật lại tấm danh thiếp: “Woa, giám đốc cơ à? Anh đừng có ghen nhá!”
Lão cười lạnh hai tiếng: “Anh mà ấu trĩ thế à?”
Tôi thuận tay đặt tấm danh thiếp lên mặt bàn rồi vào bếp rửa mơ cho lão. Mấy ngày sau tôi sực nhớ ra chuyện này thì phát hiện tấm danh thiếp trên bàn đã không cánh mà bay. Hỏi F, lão thờ ơ nói: “Vứt đi rồi, anh dọn bàn, không cẩn thận làm đổ nước vào nó.” Số lần người nào đó chủ động quét dọn nhà cửa đếm trên đầu ngón tay nhá, lại còn “không cẩn thận” làm đổ nước nữa… Lão này đang nghĩ gì thế nhỉ?
3.
Về nhà ăn tết. Nhà lão F là một đại gia đình, bác trai, bác gái, chú, thím, cậu, mợ, anh họ, chị họ, cháu nội, cháu ngoại… đủ cả. Tính bình quân ngày nào cũng có người đến nhà lão chúc tết, lại còn cả đồng nghiệp của cha lão F, càng nhiều hơn…
Cha chồng tôi là người rất nghiêm khắc nên mỗi lần về nhà, chúng tôi đều phải giả vờ ngoan ngoãn. Hàng ngày phải dậy từ 6 rưỡi sáng, ngồi trong phòng khách, mắt to lườm mắt bé. Có khách đến, mẹ chồng sai chúng tôi đi rửa hoa quả. Nhìn mấy người đang ngồi ngoài phòng khách, lão F nói: “Thấy giống Plants vs Zombies không?”
Tôi: “Hả?”
Lão: “Lại một đợt Zombies đến tấn công.”
Tôi phì cười: “Cẩn thận cha nghe thấy là anh nhừ đòn.”
“Chúc tết thế này phiền thật đấy, nên đơn giản hóa trình tự.”
“Đơn giản hóa thế nào?”
“Gửi Voucher qua điện thoại để người nhận tự đến cửa hàng nhận quà.”
“Phì…”
“Tiền mừng tuổi cho lũ trẻ thì gửi thẳng qua Alipay.”
Đúng lúc này cha chồng gọi chúng tôi ra giới thiệu.
“Đây là bác Trần…”
Tôi vội chào khách. Bác Trần này bất ngờ đưa tôi một bao lì xì đỏ, tôi lớn thế này sao có thể mặt dày nhận tiền mừng tuổi, liền vội vàng từ chối.
“Bác không đến được lễ cưới của cháu với F, đây là tiền mừng bù cho hai đứa.” Bác Trần giải thích như thế.
Tôi đành lặng lẽ nhận lấy.
Sau bữa tối, tôi với F ra ngoài đi dạo tiêu cơm, tôi lấy bao lì xì ra, híp mắt đếm tiền, bác Trần này ra tay cũng hào phóng gớm, tôi chép miệng nói: “Chuyển tiền qua Alipay cũng được nhưng cầm tiền thật trong tay vẫn sướng hơn.”
Lão cười tôi: “Đồ tham tiền.”
“F đại gia có phải cũng nên mừng tuổi xíu xíu cho tiểu nhân không?”
“Được.”
Lão rút tờ 100 ra đưa tôi, nói: “Trả lại anh 1 đồng.”
“Có ai mừng tuổi còn đòi tiền trả lại không hả?”
“99 là tốt mà.” Lão giải thích.
4.
Đi mua hàng tết ở trung tâm thương mại bất ngờ gặp em S học cùng cấp ba. Đối phương nhận ra tôi ngay: “Kiều Nhất, sao chị chẳng thay đổi gì vậy?”
“Đâu có, chị già hơn nhiều mà.”
“Không, nét hóm hỉnh trên mặt chị có thay đổi gì đâu.”
“…”
Trò chuyện một lúc, con bé nói: “Đúng rồi, ngày kia lớp mình tụ tập đấy, XXXX khởi xướng, vừa vặn là ngày sinh nhật cậu ta, chị cũng đến nhé?”
Lúc ngồi lên xe, tôi hỏi lão F: “Ngày kia là sinh nhật XXXX, anh muốn đến dự tí không?”
Lão lắc đầu: “Anh không thích.”
Một lúc sau, lão bất ngờ hỏi tôi: “Mà XXXX có phải cái thằng đeo kính, ngồi trước em không nhỉ?”
“Ừ, sao thế?”
Ngữ khí của lão lập tức thay đổi: “Được, anh đi.”
Tôi không biết quan hệ của lão với XXXX lại tốt đến mức này.
Hôm đó chúng tôi mang quà đến họp lớp. Thấy tôi XXXX mừng ra mặt: “Kiều Nhất, cơn gió nào đưa cậu đến đây thế này?” Cậu ta rất phóng khoáng nên dang sẵn vòng tay chuẩn bị ôm tôi. Người nào đó vội vàng kéo tôi đứng ra sau lưng mình, hệt như gà mẹ bảo vệ gà con vậy, rồi lão đưa quà ra, tỉnh bơ nói: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ!”
Tôi thật muốn ói mửa mà, người này ở nhà độc mồm độc miệng là thế, vậy mà vừa ra khỏi cửa đã đổi sang kiểu lạnh lùng cao quý ngay được.
Em S kéo tôi qua một góc, khẽ nói: “Hỏi nhỏ nhá, chị với F lấy nhau đấy à?”
“Ừ, em không biết sao?”
“Ế, mấy năm trước em sang Úc nên không biết tin. Sớm biết thế này, em sẽ không rủ chị tới đây.”
“Sao thế, kỳ thị phụ nữ có gia đình hả mày?”
“Haiz, ngày xưa XXXX yêu thầm chị, F còn đánh cậu ta một trận đấy.”
Tôi ngất! Thông tin này giá trị quá, nhất thời tôi không dám tin vào tai mình nữa! Vì thế, suốt cả bữa cơm tôi lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, là một đứa con gái “được nhiều người theo đuổi”, tôi rất sợ hai kẻ tình địch này sẽ quay ra “táng” nhau. Nếu họ táng nhau, tôi nên giúp bên nào bây giờ, tôi có nên bắt chước nữ chính trong phim Hàn giả vờ ngất xỉu không, tôi bắt đầu hối hận khi bản thân không chịu học cách ngất xỉu của thần tượng từ trước. Kết quả hai kẻ tình địch kia đều cực kỳ điềm tĩnh, giống như bạn thân lâu ngày mới gặp vậy.
Trên đường về, tôi không kiềm chế thêm được nữa, hỏi:
“Nghe nói… Ừm… Ừm… Hình như anh với XXXX từng có quá khứ hả?”
“Em muốn hỏi gì?”
“Nghe nói… ngày xưa XXXX thích em?”
Lão gật đầu.
“Nghe nói… hai người còn từng so găng hả?”
Lão lườm tôi một cái: “Nghe ai nói thế?”
“Chẳng lẽ không phải?”
“Không.”
“Thế sao anh biết cậu ấy thích em?”
“Nó viết thư tình cho em rồi nhờ Quan Triều chuyển giùm thì bị anh nhìn thấy, anh gọi nó ra, bảo đừng làm ảnh hưởng đến việc học của bạn ấy.”
“Sau đó thì sao?”
“Hết rồi.”
“Cậu ấy dễ dàng từ bỏ thế hả?”
“Em còn muốn thế nào nữa?!”
“Fuck! Đáng lẽ cậu ấy phải giống như nam chính trong truyện của Quỳnh Dao, thức trắng đêm đứng dưới sân nhà em này, dưới trời mưa to càng hay. Trong mưa, cậu ấy gọi tên em, em thì bị nhốt trong phòng không được ra ngoài, rồi bị mẹ tát mấy cái, em ra sức đẩy cửa, cuối cùng thì ngất xuống cạnh cánh cửa…”
“Rảnh rỗi xem phim ít thôi, nó làm giảm IQ đấy.”
5.
Bình thường tôi không để ý lắm đến việc chi tiêu trong gia đình. Một hôm tâm huyết dâng trào, ra ngân hàng xem sổ ngân hàng trong nửa năm nay mới phát hiện tiền điện, tiền nước, tiền gas, tiền máy sưởi, tiền phạt… mỗi tháng của nhà mình cũng không phải con số khiêm tốn! Bản tính của người phụ nữ làm chủ gia đình trong tôi trỗi dậy, quyết tâm từ hôm nay trở đi phải tiết kiệm tiêu pha, tôi phải làm một bà chủ cần kiệm. Vào siêu thị, trên mặt tôi viết bốn chữ “Tính toán chi li” rõ to. Rau hữu cơ? Đắt quá, tí thuốc sâu có khi còn diệt được cả giun trong bụng luôn. Bánh Ferrero mà tôi thích nhất? Không mua, vừa tiết kiệm tiền vừa giảm béo, một mũi tên trúng hai đích. Băng vệ sinh mua loại năm miếng của Phổ Trang hay là loại 20 miếng của Huệ Trang? Tôi nhớ lại cách tính bằng đầu ngón tay được thầy thể dục truyền lại bỏ quên đã lâu. Lão F bữa nào cũng phải ăn thịt, nhưng thịt bò đắt lắm, tối nay cho lão ăn rau xào với chân giò hun khói vậy.
Bình thường hễ về nhà là tôi thích bật hết tất cả bóng đèn lên, phải sáng trưng mới thấy an toàn. Hôm nay bỏ túi xuống cũng với tay bật đèn nhưng ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra phải tiết kiệm, bèn tắt hết đi, một mình ôm máy tính ngồi trong phòng khách tối như mực viết bản thảo. Lão F về đến nhà, vừa mở cửa đã giật mình: “Sao em không bật đèn lên?”
“Tiết kiệm điện.”
Lão không nói gì, mở tủ lạnh lấy lon coca ra uống.
“Uống xong không được vứt lon đi đâu.”
Tôi chỉ tay về phía cửa: “Có thể bán chè chai kiếm tí tiền được đấy.”
Tôi còn định nói tiếp thì lão đã ngắt lời: “Em có thôi đi không.” Rồi lườm tôi: “Mai đi ăn sushi nhé?”
Tôi chống lại mọi sự cám dỗ để giữ vững nguyên tắc của mình: “Xin lỗi, tháng này đã xài hết kinh phí rồi.”
Lão xị mặt, tôi giả vờ không nhận ra, chạy vào nhà tắm. Ai ngờ tôi vừa bật vòi hoa sen, lão đã kéo rèm phòng tắm ra đánh xoẹt một tiếng.
“Anh làm gì thế?”
Lão cởi quần áo, mặt tỉnh bơ: “Tiết kiệm nước, tắm chung!”
Fuck, đồ lưu manh!
5.
Con gái nhà hàng xóm đang học cấp ba, điểm thi không ra sao. Hỏi ra bà mẹ mới biết con gái mình yêu sớm, lo lắng vô cùng, liền nhờ tôi sang khuyên nhủ. Tôi nhủ thầm trong lòng: Cô ơi, cô không biết hai vợ chồng cháu cũng yêu sớm sao? Để thỏa mãn tính tò mò của mình, tôi vẫn nhận lời. Cô bé rất tin tôi, nên nói cho tôi biết: “Em thích một bạn nam cùng lớp.”
“Bình thường mà, thất tình cũng không có gì to tát.”
“Em không thất tình, cậu ấy cũng thích em.”
“Thế em còn gì phải buồn nữa?”
“Nhưng em có bạn trai rồi…”
“…”
“Họ còn ở cùng phòng nữa.”
“…”
“Vì hai cậu ấy mà dạo này em rất buồn lòng. Trong phòng họ còn một bạn nam nữa, kiểu sunny boy ấy chị, em rất hay nói chuyện với cậu ấy. Tuần trước cậu ấy thổ lộ với em.”
“…”
“Haiz, thực ra em cũng không muốn sự tình đi đến bước này đâu.”
Tôi có cảm giác sắp không chịu nổi nữa: “Thế nghĩa là… em đang không biết chọn ai trong ba chàng trai hả?”
Cô bé thở dài thườn thượt: “Thế nên em mới buồn.”
Tôi hết sức tự ti, về nhà nói với lão F: “Đám trẻ con bây giờ ghê gớm thật. Hồi bằng tuổi nó em còn chưa làm được gì nên thân, học không giỏi, ngay cả phương trình đường hypebol cũng không biết viết.”
Người nào đó ngồi cạnh lẩm bẩm: “Nhưng em chinh phục được anh mà.”
6.
Tửu lượng của lão F khá cao, theo lời lão nói là “Uống đi, dù có quá chén Kiều Nhất cũng không đánh tôi đâu.” Nhưng lão rất ít khi uống rượu, mà có say thì cũng không làm loạn hay nói nhiều, còn có thể chịu đựng đưa những người khác lần lượt lên taxi, bao giờ lão cũng là người ra về cuối cùng. Tôi thì không như vậy, dù không có có chỗ chết tôi vẫn sẽ chết, tôi là kiểu người cứ vui là tự đi uống rượu rồi gào thét đến sướng miệng mới thôi, và lần nào cũng thế, người say nhanh nhất cũng là tôi. Nhưng tôi rất có nguyên tắc, người nào phải tin tưởng lắm tôi mới dám rủ người ta đi uống rượu, những bữa cơm xã giao với người lạ tôi không dám đụng vào một giọt, người khác nói thế nào cũng không uống. Lão F có vẻ rất thích điều này. Một hôm đi tụ tập với bạn bè về, tâm huyết dâng trào, tôi diễn vở “bắt nạt dân nữ” với lão F. Lão đồng ý ngay, đang định “bắt nạt” thì lão bị tôi đẩy ra: “Không, không, hôm nay anh diễn vai dân nữ.” Lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Ok.” Sau đó lão này nhanh tay cởi phăng hết quần áo, nằm trên giường vẫy tay với tôi: “Lưu manh mau tới đây!” Ầy, cô dân nữ này cũng ngoan ngoãn gớm nhỉ, dám gọi lưu manh “tới đây” á?! Lần này tôi bất ngờ quá nên chờ mãi mà không biết phải ra tay thế nào.
“Lưu manh còn chờ gì nữa?”
Tôi ghé vào tai lão, hỏi: “Lưu manh bình thường bắt nạt dân nữ thế nào ấy nhỉ?”
Lão hớn hở nói: Để anh dạy cho, rồi nhanh nhẹn đè lên người tôi!!!
7.
Tình trạng mất ngủ của tôi rất nghiêm trọng, người nào đó bắt tôi hàng ngày phải chạy bộ cùng lão. Thôi được, cũng nên rèn luyện sức khỏe. Tôi ra ra vào vào trang taobao suốt một buổi chiều để mua bộ đồ thể thao đi chạy, cái này gọi là “phải có đạo cụ mới thực hiện được”.
Ngày thứ nhất, tốt, cảm giác mới mẻ.
Ngày thứ hai, mệt quá, nhưng lão ấy hí hửng thế kia, tôi đành phải kiên trì vậy!
Ngày thứ ba, vừa chạy tôi vừa nghĩ: bây giờ mà được nằm trên sofa, ăn trái cây, lướt weibo mới sung sướng làm sao?!
Ngày thứ tư, tôi nghiêm túc nghĩ: còn phải chạy thế nào đến bao giờ đây?
Ngày thứ năm, tôi xin phép lão. Tôi nói: Anh yêu, “cái đó” của em đến rồi.
Ngày thứ N, tôi tiếp tục xin phép, “cái đó” của em vừa hết.
Ngày thứ N+1, vẫn xin phép: Anh yêu, “cái đó” của em sắp đến rồi.
Lão: “Anh hiểu rồi, “cái đó” của em thật đa năng.”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng thế đấy, thời gian của phụ nữ bọn em đều phải nghe theo ‘cái đó’ sắp xếp!”
8.
Mấy trận đấu World Cup trước, vận may của lão F không ra sao, hễ là đội lão thích thì đều bị loại. Lão F bị gọi là Pelé phiên bản thứ hai, hữu danh hữu thực. Trận chung kết tôi khuyên lão đặt Argentina.
“Tại sao? Em khinh thường đội Đức của anh hả? Klose đá hay lắm blablabla.”
Tôi lắc đầu: “Vì màu áo của Argentina đẹp hơn.”
Lão vẫn kiên quyết đặt Đức, cuối cùng thắng được 500 đồng. Lão mừng húm, nói với tôi: “Anh lên đời rồi!”
Tôi nói: “Đại gia, bao em đi.”
Lão lắc đầu: “Không thể phung phí.”
Tôi: “Nuôi em không phải là phung phí.”
Lão ngẫm nghĩ: “Vậy không nên nói là ‘bao’.”
Tôi cứ nghĩ lão sẽ bảo nuôi vợ là hạnh phúc của chồng gì đó. Ai ngờ lão bảo: “Phải gọi là ‘chăn nuôi’ mới đúng.”
Lão F kia, anh học văn giỏi thế có phải là để xài xể vợ không hả?
9.
Lão rất mê bóng đá, còn tất cả nhận thức của tôi về môn thể thao vua chỉ dừng lại ở “Năm 2002, Trung Quốc được lọt vào vòng trong”. Năm nay Đức thắng đậm Brazil 7:1, điều này làm lão F nhà tôi vui đến phát điên. Hôm sau vừa thức dậy, lão đã vỗ tay kể cho tôi nghe trận hôm qua hay như thế nào. Màn cướp bóng của Klose mới điệu nghệ làm sao, trận thắng đậm lật ngược tình thế này của Đức chắc chắn sẽ được lưu danh sử sách, blablabla…
Tôi nghe xong, nghĩ lung lắm mới hỏi: “Chẳng phải Brazil có Ronaldo sao?”
Sau đó, không có sau đó nữa…
Trưởng phòng ký túc của tôi cũng là một kẻ ham mê bóng đá, sau khi nghe tôi kể chuyện liền nói: “Sức mạnh của tình yêu ghê gớm thật, không ngờ lão ấy có thể chịu đựng không đòi ly hôn với mày!”
10.
Lão F không bao giờ động tay vào việc nhà. Một hôm tôi nói với lão: “Anh xem anh chồng XXX nhà XX, việc nhà lão ấy bao thầu hết, từ quét nhà, nấu cơm đến giặt đồ, hầu hạ XX như nữ hoàng vậy, chẳng lẽ anh không thấy tội lỗi khi cuộc sống của mình nhàn hạ quá à?” Lão không thèm nhìn tôi lấy một cái mà cứ cắm cúi đi tìm Ipad. Tôi đi theo sau lão, tiếp tục càm ràm: “Còn tên bạn trai XX của XXX nữa, nổi tiếng dịu dàng chu đáo, dù XXX có vô lý thế nào người ta vẫn chiều chuộng bạn gái, tất cả ngày kỷ niệm rồi Valentine, lễ Giáng Sinh, Sinh Nhật, ngay cả ngày 8/3 và Quốc tế thiếu nhi đều có quà cho bạn gái! Chẳng lẽ anh không thấy tự trách khi mình sống quá vô tâm hả?” Lão vẫn tiếp tục mải miết tìm đồ. Tôi bực mình: “Còn chồng em thì sao, cả ngày chỉ biết nói móc với mỉa mai, bắt nạt em, ngày nào cũng ở miết công ty chẳng buồn về nhà, bếp ga hỏng cũng mặc kệ, bồn cầu hỏng không ai sửa. Tháng trước em ốm anh cũng không có nhà, chỉ biết gọi điện kêu em uống nhiều nước, uống nhiều nước. Lại còn chẳng có tí lãng mạn nào, lấy nhau lâu thế chưa bao giờ tặng hoa cho vợ. Người ta nói đàn ông quyến rũ nhất là sau khi bị vợ đấm đá, ông chồng lặng lẽ nhìn vợ rồi ôm vợ vào lòng, nhưng anh chưa bao giờ làm thế! Chẳng lẽ anh không thấy tự trách khi bản thân quá vô tâm hả?” Lúc này vị huynh đài đằng trước tôi cuối cùng đã tìm thấy Ipad ở khe ghế sofa, lão quay lại liếc mắt nhìn tôi rất lạnh lùng: “Anh cho em đấm đá anh đây này, em có dám không?” Chữ “không” cuối cùng cao vút, lão chau mày làm tôi sợ sệt đến co rúm người lại: “Đại vương tha mạng, tiểu nhân không dám đâu ạ!”
11.
Lão: “Có phải em rất bất mãn với địa vị của mình ở cái nhà này?”
Tôi: “Tất nhiên.”
Lão: “Vậy anh cho em một quyền lợi. Hôm nay em có thể tùy ý sai bảo anh, làm gì cũng được, anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời 100%.”
Tôi: “Thật hả?”
Lão: “Dĩ nhiên.”
Tôi: “Vậy anh đi quét nhà trước đi.”
Thế là lão ngoan ngoãn cầm chổi ra quét nhà. Nhìn lão quét một lúc, tôi thực sự không thể chịu nổi nữa: “Anh quét nhà bẩn nguyên, gầm giường cùng phải quét, sau cửa đầy sạn anh không nhìn thấy à, tóc vướng vào khe không quét được anh bỏ qua luôn sao?”
Lão: “Sạch rồi mà.”
Tôi: “Ai bảo! Chỗ kia, chỗ kia, còn chỗ này nữa anh chưa quét mà.”
Lão: “Anh không tin! Em quét lại cho anh xem.”
Tôi quét lại lần nữa, quả nhiên ra một đống rác: “Anh xem đi, chứng cứ rất xác thực nhá!”
“Ừ, vợ anh giỏi quá!”
Tôi giao nhiệm vụ mới cho lão.
“Hôm nay bữa trưa anh nấu đi.”
“Được rồi, em lên thực đơn đi.”
“Em muốn ăn súp lơ xào tỏi.”
“Không biết nấu.”
“Thịt lợn với khoai tây nghiền.”
“Không biết nấu.”
“Cá kho thịt nhừ.”
“Không biết nấu.”
“Thế anh biết nấu món gì?”
“Trứng bác cà chua.”
“… Ngoài món này ra?”
“Canh trứng với cà chua.”
“…”
Tôi chuẩn bị cho lão tất cả nguyên liệu, dặn đi dặn lại: “Cẩn thận đừng cắt vào tay nhé, cà chua thái dày một chút, dầu nóng thì cho vào đảo, xào trứng trước rồi cho cà chua sau.”
Lão có vẻ hết kiên nhẫn: “Biết rồi, em đi ra đi.”
Ra ngoài chưa được hai mươi phút đã nghe thấy lão gọi to: “Em vào đây đi.”
Vừa mở cửa bếp đã thấy khói nồng nặc đến nỗi không mở được mắt, lão không bật máy hút mùi (nhiều khả năng là không biết bật), mấy thứ đen sì trong nồi tôi không biết là gì nữa, món trứng bác cà chua không chỉ có mùi kẹo đắng mà còn cả vị giấm chua nữa.
“Sao lại bị cháy?” Lão ngây thơ hỏi tôi.
Tôi muốn ngất: “Anh đặt nồi lên mà không cho dầu ăn vào ~ AAAA. Anh làm hỏng cái nồi của em rồi AAAA!!! Sau này, tôi sẽ không bao giờ bảo lão đi nấu cơm nữa!!!!!!
12.
Sáng sớm phải đi làm mà không bắt được xe, tôi quấn lấy lão F đòi lão chở đi làm. Lão rộng lượng đồng ý. Trên đường tôi thấy lão hình như rất vui, vừa hát vừa lái xe. Tôi để ý nghe xem lão đang hát gì thì không ngờ lời bài hát là: “Anh tiễn em đi, ngàn dặm xa xôi…” Rốt cuộc lão muốn tôi cuốn xéo đến mức nào vậy?
13.
Đi ăn thịt nướng, bồi bàn phục vụ bàn chúng tôi có lông mi rất dài, mắt trong veo. Tôi nhìn chằm chằm cậu bé thật lâu làm mặt cậu bé đỏ bừng, chắc trong lòng đang thầm chửi bới cái bà bác kỳ quặc này vạn lần. Dưới cái nhìn chăm chú sáng quắc của tôi, lúc đổi bếp, tay cậu bé run rẩy làm rơi mấy con tôm đã nướng xong xuống đất. Cậu bé vội nhìn tôi bằng ánh mắt áy náy, tôi nổi hứng đùa dai, cố tình nghiêm mặt trêu cậu bé: “Đền tôm cho chị đi.” Lão F ngồi cạnh không chịu nổi nữa: “Em thôi đi.” Cậu bé thở phào nhẹ nhõm, đang định đi ra thì nghe thấy lão F bình thản gọi lại: “Em đền tôm cho anh đi.”
14.
Vào cửa hàng Mc Donald’s với lão, đối diện chúng tôi là một đôi học sinh cấp ba cứ kiss nhau mãi. Hai vợ chồng già chúng tôi nhìn chằm chằm đôi vợ chồng trẻ kia mãi, tôi nghĩ bụng: cứ hôn tiếp thế liệu có thở được không? Người nào đó đi guốc trong bụng tôi, giở giọng khinh bỉ: “Nếu con gái anh mà thế này, anh về đánh cho què chân.” Tôi nói: “Anh biết cái gì, đây gọi là anh hùng bộc lộ tài năng từ khi còn trẻ, nếu con trai em biết tán gái giỏi thế này, về nhà em thưởng thêm cho một quả trứng kho.” Người nào đó giận dỗi lôi tôi về nhà đánh cho một trận!
15.
Hồi còn yêu nhau, chúng tôi hẹn hò đến muộn. Lão đưa tôi về nhà, tôi lại không nỡ để lão vất vả vì mình, bèn giơ tay dũng cảm nói: “Yên tâm, trong phạm vi mười dặm, đứa lưu manh nhất ở đây là em!” Tôi chỉ buột miệng nói thế mà người này cứ nhớ mãi, thỉnh thoảng còn lôi ra chọc tôi. Tuần trước lão đi Thượng Hải, tôi hẹn bạn thân đi dạo phố, lão còn gọi điện dặn tôi: “Đừng đi dạo nữa, về nhà sớm đi.”
“Biết rồi, đừng lo cho em!”
“Anh không lo cho em đâu, anh lo cho đám lưu manh trong phạm vi mười dặm ấy!” Lão từ tốn nói.
16.
Về lưu manh, còn một câu chuyện nữa. Một người lạ hỏi chúng tôi quen nhau thế nào. Lão không có kiên nhẫn giải thích, chỉ nói một câu: “Gặp lưu manh.” Đối phương hỏi có phải Kiều Nhất gặp lưu manh rồi cậu ra tay anh hùng cứu mỹ nhân? Lão không ừ, cũng không phủ định mà để đối phương tự nghĩ. Tôi đứng cạnh lườm lão mấy lần. Về nhà, lão mỉm cười cố tình nói với tôi: “Anh có nên nói với nó, thực ra người gặp lưu manh là anh không nhỉ?” Lão này thỉnh thoảng lại ấu trĩ đến khó đỡ.