Biệt danh ở nhà của lão F là Thầy Bói, lão tính gì cũng chuẩn không cần chỉnh. Tôi phải đến thành phố X tham gia lễ cưới của bạn, tham rẻ nên mua vé máy bay 7 giờ sáng. Lão F đi công tác, sau khi nghe tôi kể chuyện, lão có vẻ không tin tưởng.
- Bay lúc 7 giờ thì phải ra khỏi nhà từ 5 rưỡi, em dậy được không đấy?
Tôi rất tự tin:
- Yên tâm! No vấn đề!
Kết quả, tối hôm trước tôi làm thêm giờ đến muộn, 2 giờ mới đi ngủ.
Sáng sớm nhận điện thoại của bạn F:
- Dậy đi.
Tôi:
- Mới 5 giờ mà.
- Hôm qua em thức đêm à?
- Không nói chuyện nữa, để em tranh thủ ngủ thêm 10 phút.
Mơ mơ màng màng cúp máy. Lúc mở mắt lần nữa thì đã 7 rưỡi, tôi không dám nói cho F biết.
- Em dậy muộn mất rồi!
- Anh biết mà.
- Em phải đi đổi vé đây…
- Anh đổi cho em rồi. 9h45. Nếu không tắc đường thì từ nhà đến sân bay mất 30 phút. Bây giờ em dậy còn kịp ăn sáng đấy.
PS: Anh biết ngay là như thế mà.
Tôi:
- Thầy bói xin nhận của em một lạy!!!
9.
Trước khi đi ngủ tôi hỏi lão: “Anh thích em ở điểm nào?”
Lão nói liền một tràng không cần nghĩ: “Tốt bụng, biết chăm sóc người khác, thú vị, độc lập, dễ tính, có phẩm vị.”
“Còn gì nữa?”
“Xinh xắn.”
10 điểm! Tôi khen lão thành thật, hôn một cái rồi tắt đèn đi ngủ.
Nửa đêm choàng tỉnh giấc. Không phải! Tôi đâu có như vậy. Chẳng lẽ lão này còn một bà vợ khác ở ngoài???
10.
Công việc của lão thường xuyên phải đi công tác dài ngày. Lo lắng tôi phải ở nhà một mình, lúc tôi chuẩn bị hành lý trước khi đi cho lão, lão bỗng giở tính con nít của mình ra, nói với tôi:
“Em đi cùng anh nhé?”
Tôi nói: Khỏi cần.
Lão đi chuyến bay sáng nên hôm sau lúc tôi dậy thì lão đã đi mất rồi. Tôi mơ màng dậy uống nước, nhìn thấy tờ giấy nhớ lão dán trên tủ lạnh, lại gần xem thì thấy:
“Đừng mở cửa cho người lạ.”
Tôi phun hết chỗ nước trong miệng ra ngoài, vội vàng chạy đi gọi điện cho lão.
“Coi em là trẻ con 3 tuổi hả?”
“Nếu em là trẻ con 3 tuổi thì tốt quá, anh đi đâu cũng mang em đi theo.”
Tôi rất thích sưu tập bưu thiếp nên mỗi khi đi đến địa điểm nào đó, lão đều gửi bưu thiếp về cho tôi.
Không lâu sau đó tôi nhận được vài tấm bưu thiếp nhưng người nhận không giống nhau: nào là Vương Kiến Quốc, nào là Lý Thắng Lực, nào là Vương Tự Cường.
Tôi lại vội vàng gọi điện cho lão. Lão giải thích:
“ Làm thế để người đưa thư biết trong nhà có đàn ông.”
Vài ngày sau tôi mua hàng trên taobao, chuyển phát nhanh gọi điện cho tôi, gọi tôi là Thân Đại Dũng.
Quả nhiên người nào đó đã sửa cả tên người nhận trong tài khoản của tôi.
Bạn F à, không biết bạn có nghĩ đến chưa, nếu để người khác biết nhà này thường xuyên có nhiều đàn ông lạ ra vào, há chẳng phải tình hình càng nguy hiểm hơn?
10.
Có lần chúng tôi cãi nhau vì một vấn đề rất nhỏ. Trước khi đi ngủ, chúng tôi giận nhau, nằm trên giường mà không ai để ý đến ai. Sáng hôm sau lão có chuyến bay nên phải dậy từ 4h. Tôi không ngủ nên biết chuông báo thức vừa reo lên một tiếng lão đã vội vàng tắt ngay rồi không dám bật đèn, rón rén ôm quần áo đi ra ngoài.
Trước đây tôi còn giận vì mỗi lần lão đi tôi đều không biết. Người cãi nhau rồi không thèm nói chuyện với tôi là lão. Người không muốn làm tôi thức giấc, lần nào cũng mò mẫm thay quần áo ngoài phòng khách cũng là lão nốt.
12.
Tôi thích ăn hoa quả, nhất là quả anh đào, chờ mãi mới thấy xuất hiện ở chợ, tôi liền mua ngay một 1kg định ăn trong lúc ngồi xem TV.
Về nhà. Việc đầu tiên phải làm ngay là rửa sạch anh đào rồi bỏ vào bát thủy tinh mới mua, vui vẻ bưng vào phòng khách. Đúng lúc này có chuông điện thoại, tôi liền nhét bát anh đào vào lòng F rồi chạy vào phòng ngủ nghe điện thoại.
Sau khi tôi nghe điện thoại xong, đi ra phòng khách thì thấy chỉ còn cái bát không.
Tôi nổi giận: “Ai cho anh ăn!!!”
“Không phải em cho anh à?”
“Là của em mà!! Cùng lắm anh chỉ được ăn 3 quả thôi.” Tôi vừa học được cụm từ “hết tình hết nghĩa” qua cuộc điện thoại ban nãy, tôi liền nói với lão: “Vĩnh biệt, mười năm tình cảm của chúng ta đã hết!”
Lão nói: “Hóa ra tình cảm của chúng ta còn không bằng 1kg anh đào.”
Hôm sau tan ca, lão xách một túi anh đào đầy ắp về nhà, tôi vui đến híp cả mắt, nghĩ bụng: lão này cũng biết điều phết.
Tối ăn cơm xong, tôi thấy lão thong thả bưng rổ anh đào ra ngoài, ngồi xuống, bật tv… rồi… rồi một mình ăn.
Tôi chờ lâu quá không chịu nổi nữa, bèn nói: “Em cũng muốn ăn.”
Như thể bây giờ lão mới nhìn thấy tôi, lão giật mình rồi từ tốn lấy ba quả ra đưa tôi.
Tôi chưa hiểu. Lão giải thích: “Tình cảm của chúng ta chỉ đáng ba quả thôi.”
Tôi sửng sốt một lúc mới định thần lại được. Bạn F à, đồng nghiệp của anh có biết anh trẻ con đến mức này không hả?!
13.
Bạn F rất biết cách làm tôi vui, bằng chứng là tối qua tôi nói với bạn í: “Thực ra em dễ dụ lắm, em không quẹt thẻ của anh, cũng không mua túi xách hàng hiệu, chỉ cần anh luôn miệng khen em là được. Cưới em lãi to nhỉ?”
Lão lập tức cắt ngang lời tôi: “Không, anh chỉ thích bề ngoài của em, nếu em không xinh anh đã ly hôn lâu rồi.”
Tôi vui không để đâu cho hết, nói: Anh yêu, tối nay anh muốn ăn gì để em nấu nào?
14.
Suốt ngày bị mắng là ngốc, hình như tôi cũng chấp nhận cái biệt danh đó.
Một hôm hẹn bạn ăn cơm, hai chúng tôi đến muộn, loanh quanh mấy vòng mà chưa kiếm được chỗ để xe. Đang lúc vội vàng, nhìn thấy phía trước có chỗ trống, tôi vội giục lão: “Kìa! Mau lên!”
“Đây là nơi đỗ xe của người tàn tật mà em!”
Tôi buột miệng: “Không sao đâu! Em não tàn mà!”
Nói xong đến chính bản thân tôi cũng bị bất ngờ, lão gục đầu lên vô lăng cười rũ rượi.
15.
Lúc đọc sách, tôi thường thuận tay ghi chú vào ngay bên cạnh, nghĩ gì viết nấy. Một lần xem “Tả truyền”, nói về Văn Khương thời Xuân thu và anh ruột của nàng. Vua nước Tề vì nàng mà thẳng tay giết chết vua nước Lỗ.. Tôi viết chú thích sang bên cạnh: Giang sơn tứ hải đều là huynh đệ.
Vài ngày sau mở ra đọc tiếp thì thấy người nào đó đã viết thêm xuống dưới: Lưu manh trong thiên hạ đều là người một nhà.
Trước kia lão mới nghiêm túc làm sao, sao bây giờ lại biến thành người thiếu nghiêm túc thế nhỉ???
16.
Muốn rủ lão đi chơi. Nhân lúc tâm trạng lão có vẻ tốt, tôi ôm chặt lão rồi tự cho mình là thông minh: “Chồng ơi, anh biết hôm nay là ngày gì không?”
Quả nhiên tâm trạng lão hôm nay tốt thật, rất biết phối hợp với tôi, hỏi: “Ngày gì?”
Tôi nói: “Kỷ niệm 587 ngày kết hôn của chúng ta.”
“Thì sao?”
Tôi cười nịnh bợ: “Có phải anh nên thể hiện một chút không?”
Lão lườm tôi: “Chỉ nuôi heo mới phải theo dõi ngày tháng thôi em ạ.”
Tôi bị câu nói này của lão làm cho á khẩu, đành ngồi thu lu ra một góc, giận dỗi.
Chú thích: Trong chi tiết Kiều Nhất từng học đại học ở Trường Sa, một số bạn nhầm lẫn đây là đảo Trường Sa của VN, nhưng mình xin đính chính lại đây là huyện Trường Sa thuộc tỉnh Hồ Nam, TQ.