“Cậu về rồi à ?” Vi hớn hở như đứa trẻ vừa được mẹ mua cho đồ chơi
“Ừm ! Sao thế ? Có chuyện gì vui à ?” Vũ đang mệt mỏi vì chuyện của Trần Hạo Minh nhưng nhìn thấy nụ cười của Vi thì mọi thứ dường như đều như tan biến
“Cám ơn cậu nhé ! Tớ iu cậu nhất đấy !” Vi vẫn cười tươi rói
Vẫn chưa hiểu ra chuyện gì, nhưng Vi vừa nói gì thì phải… hình như… là yêu mình hay sao ý ? Mình có nghe lầm không nhỉ ?
Không để Vũ kịp nói câu nào, Vi đã kéo Vũ ra ban công, chỉ vào dàn cây thủy canh mà Vũ đã trồng để tạo bất ngờ cho Vi vào ngày sinh nhật. Do hôm qua từ bệnh viện về, Vi vẫn còn chưa khỏe nên không để ý xung quanh. Đến sáng nay ra ban công mới thấy… thật là không thể tưởng tượng nổi… Vi thích lắm… ^^
“Cậu vẫn còn nhớ lời tớ nói lúc ở nhà bà à ? Cậu tự làm toàn bộ cái này hả ?” Nụ cười của Vi lại ngày càng rạng rỡ
“Ừm đúng rồi ! Cậu thích chứ ?” Thì ra Vi đang nói chuyện này à ? Vũ cảm thấy có chút thất vọng, vậy mà Vũ cứ tưởng… Thôi kệ ! Miễn sao Vi vui là được rồi…
“Thích chứ ! Tớ thích lắm ! Mà cậu trồng cây gì thế ? Có cà chua không ? Cả bắp cải nữa ? À… còn có cả cải xanh nữa chứ… Tớ cũng muốn trồng khoai tây nữa, cái này có trồng khoai tây được không nhỉ ?” Vi cứ huyên thuyên như thể sợ ai đó giành nói với mình khiến Vũ không thể nhịn được cười…
“Haha… có đủ cả… cậu cứ yên tâm ! Mà sao cậu lại biết là tớ trồng rau cải ?”
“Thì tớ đoán đại thôi mà, mà đây là quà sinh nhật của tớ phải không ?” Vi tròn xoe mắt chờ đợi câu trả lời của Vũ
“Không phải, tớ trồng cho tớ ăn mà, đâu phải cho cậu” Nhìn thấy biểu hiện thú vị của Vi, Vũ lại nảy sinh ý đồ trêu chọc
“Hứ… Được rồi ! Không phải cho tớ cũng được, nhưng kể từ bây giờ thì nó sẽ là của tớ !” Vi cười hì hì, vẻ mặt thì gian ơi là gian “Tớ sẽ canh đến khi nào mấy cái cây này nảy mầm, tớ sẽ viết tên lên đó, haha… vẫn quy tắc cũ nha, cái gì có tên người nào thì sẽ là của người đó”
“Ơ… cái con tiểu yêu tinh này… từ lúc nhỏ đến giờ chẳng thay đổi gì cả… mà theo như cậu nói thì nếu tớ viết tên tớ lên người cậu thì cậu cũng sẽ là của tớ phải không ?” Vũ ngay lập tức đã tìm được đòn phản công… quả nhiên hiệu quả… ^^ Vi đã bắt đầu ấp a ấp úng…
“Cái này… cái này không tính…” Vi lí nhí, mặt đỏ bừng
“Sao lại không tính… thì cũng như nhau cả thôi mà” Vũ vẫn không chịu buông tha cho Vi, bỗng nhiên Vũ rất tò mò muốn biết xem Vi sẽ phản ứng thế nào trong trường hợp này…
“Thì… thì… hứ… cậu xấu xa… dám ăn hiếp tớ này !” Ngượng quá chẳng biết trả lời thế nào, Vi chỉ còn biết sử dụng bạo lực… vỗ vào lưng Vũ 1 cái thật mạnh rồi bỏ chạy…
Bất ngờ trước phản ứng của Vi, Vũ xoa xoa chỗ bị đánh “Cái con bé này… đau chết được… sao mà hung hăng thế không biết… được rồi… tớ sẽ cho cậu biết tay…” Vũ cố ý nói to để cho Vi nghe thấy rồi ngay lập tức đuổi theo sau Vi…
“Á… tớ không biết đâu… tại cậu chứ bộ…” Vi mếu máo vì đang bị Vũ đuổi theo chạy vòng quanh khắp nhà…
“Quá muộn rồi cưng ạ… ai biểu dám đắc tội với ta… chuẩn bị đầu hàng đi !” Vũ cười đắc ý vì sắp bắt được Vi
Thấy Vũ vồ tới, Vi giật mình thụt lùi ra phía sau, vô tình đập vai vào kệ sách khiến cho chiếc hộp để trên nóc kệ rơi xuống
“A a a a a… Lần này chết chắc rồi” Vi hoảng sợ nhắm chặt 2 mắt chờ… chiếc hộp đang giáng trần… Ơ… nhưng mà… không đau chút nào cả… Vi mở mắt ra… thấy Vũ đang ở phía trên chắn cho mình…
“Cậu… cậu không sao chứ ? Có đau ở đâu không ?” Vi lo lắng đến tái xanh cả mặt
“Đầu tớ… vai tớ… cả người tớ chỗ nào cũng đau cả !” Vũ làm vẻ mặt đau khổ
“Làm sao bây giờ… cậu chờ một lát… tớ đi gọi cấp cứu…” Nói rồi Vi đứng phắt dậy định đi gọi điện thoại thì… đã bị Vũ kéo lại…
“Người gì đâu mà dễ dụ thế không biết ! Tớ không sao cả ! Cái thùng lúc nãy chỉ là thùng rỗng thôi, cô ngốc ạ !” Vũ phì cười vì đã lừa được Vi
Không ngờ Vũ lại có thể đùa như vậy, Vi thấy ấm ức vô cùng, lỡ như… Vũ thật sự vì Vi mà bị thương chắc Vi sẽ tự trách mình đến chết mất… >_<
“Cậu… câu thật quá đáng… cậu có biết tớ lo lắm không hả ? Sao lại chơi cái trò độc ác như thế được chứ ?” Vừa nói Vi vừa đấm thùm thụp vào ngực Vũ, giọng nói như sắp khóc
Thấy mình đúng là đã hơi quá trớn, Vũ giữ tay Vi lại, tỏ vẻ hối lỗi “Tớ xin lỗi ! Tớ không ngờ lại làm cậu sợ đến vậy ! Tha lỗi cho tớ nhé !” giọng Vũ trở nên dịu dàng
“Cậu có biết lúc nãy tớ lo sợ đến thế nào không ? Đừng đùa như vậy nữa nhé !” Vi ngước lên nhìn Vũ, đôi mắt đã bắt đầu ngấn lệ…
Như có một luồng điện xẹt qua người khiến trái tim Vũ run rẩy, bỗng nhiên… Vũ thấy Vi lúc này sao mà đáng yêu thế không biết… như con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Vũ… Vũ chỉ muốn ôm Vi thật chặt vào lòng… mãi mãi chẳng bao giờ buông ra…
Vũ lấy tay lau đi những giọt nước mắt đang chực trào ra từ đôi mắt trong trẻo của Vi rồi dịu dàng hôn lên đó… nụ hôn chuyển dần xuống mũi… rồi cuối cùng là môi… Vũ đặt lên đó một nụ hôn thật sâu… thật dài đến nỗi khiến cả 2 đều quên cả thở….