Trước khi chuông vào lớp vang lên, bọn họ đã hoàn thành bộ ảnh cưới trong lớp học và chuẩn bị ra sân thể dục.
Lúc hai người đ xuống dưới tầng đã có nhiều học sinh hơn, ai nấy đi ngang qua hai người đều dừng lại.
“Có đoàn làm phim đến trường chúng ta quay phim à?”
“Mẹ nó! Đoàn làm phim nào, đoàn làm phim nào! Đó là ai vậy?”
“Không biết nữa! Đẹp trai quá đi!”
“Không phải đoàn làm phim đâu, hình như là chụp ảnh cưới đấy.”
“Đúng là chụp ảnh cưới rồi, bạn tôi lớp tám, nó bảo hôm nay có đàn anh đàn chị khoá trước muốn đến lớp bọn họ chụp ảnh cưới, có lẽ là hai người đó đấy.”
“Wow! Lãng mạn quá.”
Phương Nam Chi đi ra từ trong tòa nhà giảng dạy, cô quay đầu lại nhìn, trên hành lang tòa nhà giảng dạy có rất nhiều học sinh, mỗi người đều thò đầu nhìn về phía bọn họ, có mấy người còn lớn tiếng hô…
“Đàn chị! Chị đẹp quá!”
“Đàn chị phải hạnh phúc nha!”
Phương Nam Chi bị hô có hơi ngượng, cô vẫy tay tỏ vẻ cảm ơn mọi người.
Đoàn người tiếp tục đi đến sân thể dục, sau hơn nửa tiếng, cuối cùng bọn họ đã hoàn thành bộ ảnh với váy cưới và âu phục trên sân thể dục.
Sau đó vì để giai đoạn sau có cảm giác lệch thời gian, cho nên Lý Ngật Chu không thay âu phục, còn Phương Nam Chi thì chạy về văn phòng thay váy cưới, lại mặc đồng phục học sinh Quận Hoa lần nữa.
Lúc thay xong thì đúng lúc là tiết học đầu tiên kết thúc.
Học sinh đi qua đi lại, Phương Nam Chi đi trong sân trường, nhưng không có chút cảm giác bất hòa nào.
“Đàn chị? Đàn chị!” Đột nhiên, phía sau có ai đó gọi cô.
Phương Nam Chi quay đầu lại, phát hiện là nữ sinh trong lớp hôm nay: “Hiểu Tuyết.”
Hạ Hiểu Tuyết không ngờ cô lại nhớ tên mình, hai má cô bé hơi đỏ lên: “Chị ơi, vừa rồi chị để quên đồ trong lớp học, hồi nãy em muốn mang đến văn phòng cho giáo viên, nhưng lại đúng lúc thấy chị đi ra.”
Phương Nam Chi: “Đồ của chị?”
“Vâng, là điện thoại di động ạ! Chị để điện thoại trên bàn rồi quên không cầm đi.”
Phương Nam Chi nhìn điện thoại cô bé đưa tới, đúng là điện thoại của cô: “Ôi… Chị bận chụp ảnh nên cũng không để ý đến điện thoại đang ở đâu nữa, đây đúng là điện thoại của chị, cảm ơn em nhé.”
“Không có gì đâu ạ, vậy chị cầm đi ạ.”
“Ừm.”
Phương Nam Chi tiếp tục đi đến sân thể dục, Hạ Hiểu Tuyết cũng vậy.
Phương Nam Chi có chút bất ngờ, hỏi: “Em không lên lớp à?”
“Có ạ, bây giờ là tiết thể dục ạ.”
“Vậy sao, vậy chúng ta cùng đi qua đó đi.”
Hạ Hiểu Tuyết hơi ngại nói: “Vâng.”
Lúc này đi đến sân thể dục đều là học sinh có tiết thể dục, Phương Nam Chi và Hạ Hiểu Tuyết, còn có chuyên gia trang điểm của Phương Nam Chi đi cùng, chuyên gia trang điểm cũng là một cô bé, cho nên cũng rất hòa nhập vào nhóm học sinh này.
“Hạ Hiểu Tuyết.”
Đi được nửa đường, bên cạnh có một nhóm nam sinh đi tới, cầm đầu chính là nam sinh tên Giang Nghiêu kia.
Hạ Hiểu Tuyết nhìn qua.
Giang Nghiêu: “Vừa rồi gọi sao cậu không nghe, chạy nhanh như vậy làm gì.”
“Tớ không nghe thấy…” Hạ Hiểu Tuyết chỉ Phương Nam Chi: “Tớ đang vội muốn đưa đồ cho đàn chị, sao vậy?”
“Không có gì đâu, chỉ muối hỏi bài thi toán tiết trước cậu thi được bao nhiêu điểm mà không cho tớ xem, thi rất kém à?”
Hạ Hiểu Tuyết do dự: “Tàm tạm…”
“Tạm là bao nhiêu?”
Hạ Hiểu Tuyết không dám hé răng, Giang Nghiêu cau mày, muốn nói với cô bé hai câu, nhưng lại bị người bên cạnh cậu cắt ngang.
“Hiểu Tuyết, bên cạnh cậu là đàn chị của chúng ta à?”
Hạ Hiểu Tuyết có chút sợ Giang Nghiêu, lần thi toán này đối với cô bé mà nói thì làm rất tốt, nhưng còn lâu mới đạt được yêu cầu của cậu, cô bé ủ rũ gật đầu, thuận miệng đáp một câu: “Ừm, là đàn chị.”
“Mẹ kiếp!” Nam sinh kia lập tức vòng qua bên cạnh Phương Nam Chi: “Xin chào đàn chị! Đàn chị học lớp nào! Tại sao em chưa từng gặp chị vậy?”
Một nam sinh khác hỏi: “Chị là sinh viên nghệ thuật à? Có phải chị học ở ngoài không trở lại lớp học cho nên bọn em mới không biết.”
“Đàn chị, em là Trần Thụ lớp 11-8! Làm quen một chút! Em và Hạ Hiểu Tuyết cũng là bạn, đúng không Hiểu Tuyết!”
Giang Nghiêu nhìn dáng vẻ chân chó của mấy người bạn, vẻ mặt không nói nên lời: “Mấy cậu bình thường cho tôi.”
Hạ Hiểu Tuyết cũng vội vàng xua tay: “Không phải, hiện tại chị ấy không phải học sinh của trường chúng ta.”
“Không phải cậu vừa nói chị ấy là đàn chị của chúng ta sao, hơn nữa đây là đồng phục học sinh của trường chúng ta. Hiểu Tuyết, cậu như vậy không đúng, cậu cố ý không giới thiệu cho tôi làm quen đúng không.”
Phương Nam Chi bị mấy nam sinh vây quanh, cô cảm thấy buồn cười. Vừa định giải thích thì đột nhiên thấy cách đó không xa có một bóng người quen thuộc đang đi ngược dòng người.
Âu phục, vai rộng, dáng cao chân dài, đẹp trai đến rối tinh rối mù.
Phương Nam Chi suy nghĩ, cũng không cần giải thích.
“Liễu Liễu.”
Lý Ngật Chu tiến lên, nhìn mấy chàng trai bên cạnh cô, hỏi: “Em chuẩn bị xong chưa?”
Phương Nam Chi gật đầu: “Sao anh lại tới đây?”
“Thấy em mãi không về nên lại đây xem một chút.”
“Không sao đâu, em chỉ làm lại kiểu tóc thôi.”
“Ừm, vậy đi thôi.”
Lý Ngật Chu nói xong lại nhìn mấy nam sinh đứng ở chỗ cũ.
Phương Nam Chi nói: “Mấy người bọn họ đều học lớp tám, chính là lớp của thầy chủ nhiệm anh đấy, tiết tiếp theo là tiết thể dục, đúng lúc cũng ra sân thể dục luôn.”
Lúc này mấy nam sinh vẫn chưa kịp phản ứng, Giang Nghiêu trợn mắt, rốt cục cũng nhắc nhở một câu.
“Hôm nay hai người họ chụp ảnh cưới trong lớp của chúng ta.”
Mấy nam sinh: “!”
Giang Nghiêu: “Đi thôi, mấy đứa đầu óc có vấn đề này…”
Cậu đi thẳng về phía trước, bỏ lại mấy nam sinh vẻ mặt khiếp sợ.
Nhưng nam sinh tuổi dậy thì không biết xấu hổ, sau khi bình tĩnh lại thì lập tức nói với Phương Nam Chi: “Đàn chị, vừa nãy bọn em còn thấy tiếc vì trước đây không gặp chị, không ngờ lại được gặp chị ở đây! Không ngờ chị lại trẻ như vậy!”
Phương Nam Chi: “À… Cảm ơn mấy đứa.”
“Vừa rồi em còn cho rằng chị thật sự là đàn chị cuối cấp của bọn em… Ngại quá ngại quá.”
Nói xong còn nhìn Lý Ngật Chu vài lần, sau đó vội vàng đuổi theo Giang Nghiêu.
Hạ Hiểu Tuyết ngượng ngùng nói: “Mấy người bọn họ thích náo loạn… Chị đừng bận tâm.”
Phương Nam Chi cười: “Không sao đâu.”
“Náo loạn cái gì vậy?” Lý Ngật Chu hỏi một câu.
Hạ Hiểu Tuyết sờ mũi, đương nhiên cô bé sẽ không nói vừa rồi bạn học của mình cho rằng Phương Nam Chi là đàn chị lớp cuối cấp nên bắt chuyện.
Phương Nam Chi: “Không náo loạn gì hết, chỉ nói chuyện một chút thôi, chúng ta đi thôi.”
Lý Ngật Chu cũng không hỏi nhiều, anh theo thói quen nắm lấy tay cô.
Nhưng một giây sau, Phương Nam Chi rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh: “Bây giờ đừng nắm tay em.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Ảnh hưởng không tốt.”
Lý Ngật Chu: “?”
“Em đang mặc đồng phục học sinh đó, người đến người đi, người ngoài trường như anh phải nghiêm túc một chút…” Phương Nam Chi nghiêm túc nói: “Đừng nắm tay trẻ vị thành niên.”
Lý Ngật Chu bị dáng vẻ nghiêm túc của cô chọc cười: “Phải không, em là trẻ vị thành niên?”
“Hôm nay em là vậy.”
“Ồ, vậy anh rất muốn có cảm giác phạm tội.”
Phương Nam Chi: “…”
Lý Ngật Chu rũ mắt nhìn cô, trong mắt lóe lên ánh sáng sâu xa: “Buổi tối về nhà nhớ thay quần áo ngay, nếu không…”
Lời còn chưa dứt, anh đã bị tay Phương Nam Chi duỗi ra trực tiếp che miệng lại!
Ánh mắt Phương Nam Chi nhìn anh biết anh muốn nói cái gì, đè thấp giọng nói: “Buổi tối gì… Anh đừng nói mấy chuyện không phù hợp với trẻ con ở đây.”
“Anh đâu có nói chuyện gì không hợp với trẻ con.”
“ Có, vừa rồi anh nói…”
Hai người dính với nhau thì thầm to nhỏ, Hạ Hiểu Tuyết đứng ở bên cạnh len lén nhìn, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt giống như một bức tranh.
Đây chính là tình yêu truyện tranh mà cô bé lén lút đọc trong chăn.
Trong truyện tranh, ánh mắt nam chính nhìn nữ chính vô cùng dịu dàng, tình yêu mà chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, nồng đậm mà thuần túy, hoàn toàn không giống với lúc nhìn người khác.
Thì ra trong thế giới thực, cũng tồn tại tình yêu như vậy.
“Hiểu Tuyết, sao em không đi?”
Hạ Hiểu Tuyết phục hồi tinh thần, lúc này mới phát hiện mình nhìn đến quên di chuyển, cô bé vội vàng nói: “Không, không có gì ạ! Em đang nghĩ, đàn chị, hai người thật giỏi!”
“Hả?”
Hạ Hiểu Tuyết cũng không tiện nói mình thật sự hâm mộ tình yêu của bọn họ, cho nên cô bé đổi cách nói khác: “Em nghe thầy giáo nói, hai anh chị chân trước chân sau đều cùng nhau vào Minh Đại, em rất hâm mộ hai người, em chắn chắn sẽ không thể…”
“Sao chưa gì đã khẳng định mình không thể?” Phương Nam Chi hỏi.
Hạ Hiểu Tuyết ngượng ngùng nói: “Thành tích của em không được tốt như vậy.”
“Hiện tại mới học lớp mười một, vậy nên mọi chuyện đều có thể.” Phương Nam Chi nói: “Trước kia chị cũng cảm thấy mình không có khả năng, nhưng chuyện sau này ai biết được. Em đó, bây giờ đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ xông về phía trước là tốt rồi, cố gắng hết sức, đi đến đâu tính đến đó, như vậy mới không hối hận.”
Khi cô gái trước mắt nói mấy câu này rát dịu dàng, nhưng không hiểu sao lại rất mạnh mẽ, như thể sẽ toả sáng vậy.
Hạ Hiểu Tuyết sững sờ nhìn, lại gật đầu thật mạnh: “Vâng đàn chị, em sẽ cố gắng.”
Phương Nam Chi cười: “Tin vào chính mình.”
“Đàn chị ơi, em có thể hỏi một vấn đề tương đối riêng tư được không…”
“Được chứ, em hỏi đi.”
Hạ Hiểu Tuyết nhìn Lý Ngật Chu một cái, nhỏ giọng nói: “Chị và đàn anh là, là bên nhau từ trung học sao?”
“Đương nhiên không phải, chị nào dám yêu sớm… Hơn nữa lúc ấy anh ấy không thích chị.”
Lý Ngật Chu ở bên cạnh nghe được thì mi tâm giật giật.
Hạ Hiểu Tuyết kinh ngạc: “Vì sao?”
“Ừm… Khi đó anh chị không phải bạn cùng lớp, gặp gỡ cũng không nhiều như em và Giang Nghiêu.” Phương Nam Chi nói.
Hạ Hiểu Tuyết lập tức đỏ mặt: “Sao, sao chị lại nhắc tới Giang Nghiêu?”
“Không phải cậu ấy thích…” Phương Nam Chi dừng lại, không nói ra, bởi vì cô nhớ lời này không nên để cô nói: “Không có gì, chị chỉ thấy hai đứa cùng nhau làm bài tập cho nên nhớ tới trước kia thôi.”
“Nhưng bọn em không giống hai người chút nào.” Hạ Hiểu Tuyết nhẹ giọng nói: “Giang Nghiêu còn lâu mới dịu dàng như vậy…”
“Mỗi người đều có tính cách riêng của mình mà, chị thấy cậu ấy rất quan tâm em.”
Hạ Hiểu Tuyết nói: “Bố mẹ em và bố mẹ cậu ấy là bạn bè, là bố mẹ em nhờ cậu ấy giúp đỡ em một chút, thật ra cậu ấy không muốn quan tâm em…”
“vậy sao?”
“Là vậy đấy ạ.”
Phương Nam Chi không cảm thấy như vậy, cô cười đầy ẩn ý: “Thật ra đôi khi chúng ta không thể chỉ nhìn bề ngoài, mà phải nghiêm túc cảm nhận.”
…
Sau khi chia tay Hạ Hiểu Tuyết ở lối vào sân thể dục, Phương Nam Chi và Lý Ngật Chu đi đến nơi sân thể dục ít người qua lại, gặp lại nhiếp ảnh gia.
Phương Nam Chi và Lý Ngật Chu rất ăn ảnh, cho nên việc quay chụp cũng rất thuận lợi, một tiết còn chưa tan học mà nội dung chụp trên sân thể dục của bọn họ đã được chụp xong.
Phiên bản ảnh cưới trong khuôn viên trường kết thúc, những bộ ảnh cưới chính thức trong nhà trực tiếp đến studio của Minh Hải chụp là được. Vì thế đám người nhiếp ảnh gia và chuyên gia trang điểm tự mình đi trước, Phương Nam Chi và Lý Ngật Chu không có việc gì, cho nên chậm rãi đi ra ngoài.
Bộ ảnh cuối cùng của hai người trang phục đều là đồng phục học sinh, lúc này cùng nhau đi trên sân trường không hề có cảm giác bất hòa nào hết, mà giống như một cặp đôi trẻ trong sân trường.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Khi họ đi đến sân bóng rổ, hai người nhìn thấy một nhóm người đang xem bóng rổ.
Phương Nam Chi liếc mắt một cái là nhìn thấy Giang Nghiêu trên sân bóng rổ, thiếu niên phong thái hiên ngang, trong lúc dẫn bóng khiến mấy cô gái bên cạnh liên tục thét chói tai.
Cô nhìn quanh khán giả một vòng, nhanh tìm được Hạ Hiểu Tuyết, cô bé đang ôm một cái áo khoác, nhìn rất ngoan.
Phương Nam Chi đi qua chào hỏi cô bé.
Hạ Hiểu Tuyết kinh ngạc: “Đàn chị, anh chị chụp anh thế ạ?”
Phương Nam Chi gật đầu: “Ừm, em đang xem Giang Nghiêu chơi bóng rổ à?”
Hạ Hiểu Tuyết: “… Vốn ban nãy em định đi, nhưng cậu ấy bảo em giúp cậu ấy trông quần áo.”
Hạ Hiểu Tuyết đang nói chuyện với người khác cho nên không nhìn qua, Giang Nghiêu trên sân rất nhanh chóng phát hiện ra, cậu dừng lại nhìn về phía bên này, những người khác thấy cậu thả chậm cước bộ thì tự nhiên cũng nhìn theo cậu.
Ai ngờ nhìn thấy đàn chị hôm nay.
“Đàn chị! Chào đàn chị.” Mấy người bóng cũng không đánh, chạy tới chào hỏi.
Phương Nam Chi cười: “Chào các cậu.”
Mấy nam sinh thấy cô cười mà tim đập thình thịch, đàn chị thật sự rất xinh đẹp!
Nhưng mà nghiêng mắt nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh đàn chị thì lập tức kiềm chế lại.
“Chào học trưởng ạ!”
Lý Ngật Chu: “Ừm.”
“Đàn anh chụp ảnh xong rồi ạ?”
Lý Ngật Chu: “Chụp xong rồi.”
“Vậy, vậy anh có muốn ngồi chút không?” Mấy nam sinh rất nhiệt tình: “Hoặc chơi bóng rổ? Đàn anh, anh có chơi bóng không, anh chơi cùng bọn em đi ạ.”
Lý Ngật Chu vốn không muốn chơi, nhưng Phương Nam Chi nói: “Nếu không anh chơi một lát đi? Về sớm cũng không có việc gì, em ở đây nói chuyện với Hiểu Tuyết một chút.”
Nam sinh: “Đúng vậy, đàn anh đi thôi!”
Lý Ngật Chu trực tiếp bị mấy nam sinh kéo vào, thấy vậy anh cũng không từ chối nữa.
Giang Nghiêu nhìn anh đi tới, hứng thú, ném bóng cho anh.
“Mẹ kiếp! Đẹp trai quá! Nhìn gần như vậy càng đẹp trai hơn!”
“Anh ấy cao quá, cao hơn Giang Nghiêu!”
“Vừa rồi tôi rất muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc âu phục của anh ấy, đẹp trai điên rồi!”
Mấy nữ sinh xem bóng bên canh hoàn toàn không thể bình tĩnh được, dù sao cũng không có gì vui hơn là xem hai anh đẹp trai chơi bóng!
Cũng lâu rồi Phương Nam Chi không xem Lý Ngật Chu chơi bóng rổ, bình thường bọn họ gần như đều cùng nhau đến phòng tập thể dục, cho nên rất hiếm khi ra ngoài trời.
Nhưng rõ ràng, kỹ năng chơi bóng của Lý Ngật Chu cũng không giảm sút.
Chỉ thấy anh dễ dàng tránh thoát phòng thủ của mấy nam sinh, anh nhảy lên, lúc này phía trước anh là Giang Nghiêu, Giang Nghiêu cũng theo đó nhảy lên, muốn chặn quả bóng này của anh, nhưng Lý Ngật Chu lại dừng lại giữa chừng, anh làm một động tác giả, sau khi lừa Giang Nghiêu rồi nhanh xoay người vòng qua, nhảy lên lần nữa, dễ dàng đưa bóng vào trong rổ.
“A a…” Đám nữ sinh hét lên.
Giang Nghiêu trong sân theo thói quen nhìn Hạ Hiểu Tuyết, nhìn thấy người nọ đang ra sức vỗ tay: “Oa, học trưởng giỏi quá đi!”
Giang Nghiêu: “…”
Phương Nam Chi làm một người xem thấy rõ ràng, cô kéo áo Hạ Hiểu Tuyết: “Khụ… Tiểu tuyết, em có nước không?”
Hạ Hiểu Tuyết đang kích động bị cắt ngang, cô bé xoay người lấy cho cô một chai nước: “Có, em vừa mới mua, chị uống đi.”
Phương Nam Chi: “Cảm ơn em.”
“Không có gì đâu ạ.”
Sau đó, Giang Nghiêu cố gắng hết mình, cuối cùng cũng ghi được vài bàn thắng dưới sự phòng thủ của Lý Ngật Chu, Phương Nam Chi vội vàng dẫn dắt Hạ Hiểu Tuyết cổ vũ cậu: “Giỏi quá giỏi quá, Hiểu Tuyết, Giang Nghiêu giỏi quá.”
Hạ Hiểu Tuyết thành thật nói: “Nhưng hình như đàn anh vẫn giỏi hơn.”
Lời này không thể để Giang Nghiêu nghe thấy.
Phương Nam Chi lập tức nói: “Đâu có, bọn họ cũng không khác nhau lắm!”
Lúc này trong sân, Lý Ngật Chu lại ghi bàn, anh quay đầu nhìn thấy Phương Nam Chi đang nói chuyện với Hạ Hiểu Tuyết.
Chưa đầy hai phút sau, Giang Nghiêu lại ghi bàn, Lý Ngật Chu lúc này lại nhìn cô, phát hiện cô lập tức bắt đầu vỗ tay.
Đuôi lông mày Lý Ngật Chu khẽ nhíu, khi nhìn về phía Giang Nghiêu, ánh mắt có chút sâu thẳm.
Giang Nghiêu cũng không thoải mái! Ném bóng cho anh, trầm giọng nói: “Một trận nữa.”
Lý Ngật Chu khẽ nhếch khóe miệng: “Được.”
…
Cuối cùng trận bóng rổ này cũng kết thúc, Lý Ngật Chu ghi nhiều bàn thắng nhất.
“Hạ Hiểu Tuyết, áo.” Giang Nghiêu mặt thối đi tới.
“Ồ.”
Hạ Hiểu Tuyết đưa áo qua, xoay người nói: “Đàn chị, đàn anh, vậy bọn em đi trước đây.”
Phương Nam Chi nói: “Hiểu Tuyết, sau này có chuyện gì cần giúp đỡ thì có thể liên lạc với chị trên wechat.”
“Vâng!”
Hạ Hiểu Tuyết đi theo Giang Nghiêu, hai người vừa đi còn tranh chấp cái gì đó.
Phương Nam Chi liên tục quay đầu lại nhìn.
Lý Ngật Chu thấy cô lưu luyến không rời thì trực tiếp kéo người lại đây: “Em nhìn gì vậy.”
“Nhìn Giang Nghiêu và Hiểu Tuyết.”
“Em tò mò về hai người họ thế à?”
“Một chút thôi… Không biết vì sao, em nhìn Hiểu Tuyết giống như nhìn thấy mình vậy. Ôi, ôi! Giang Nghiêu và anh cũng rất giống nhau, em không nói tính cách, mà là cảm giác này.”
Đều là con cưng, đều được mọi người chú ý.
Lý Ngật Chu véo má cô: “Giống như vậy… Cho nên vừa rồi em chỉ xem cậu ấy chơi bóng rổ đúng không.”
“Hả?”
Lý Ngật Chu thản nhiên nói: “Nhìn thấy nam sinh giống anh cho nên không nhìn anh nữa?”
Phương Nam Chi sốc: “Oan uổng… Em có nhìn anh mà.”
“Khi anh ghi bàn, em rất bình tĩnh, nhưng khi cậu ấy ghi bàn thì em rất phấn khích.”
“Có sao…”
“Có.”
“Là vì… Là vì em muốn dẫn dắt Hiểu Tuyết cổ vũ cho cậu ấy.” Phương Nam Chi ngước mắt nhìn anh: “Anh không vui à? Vậy sau này em sẽ không cổ vũ cho bất kỳ nam sinh nào khác nữa.”
Lý Ngật Chu ừn một tiếng, cố ý không buông ra.
Phương Nam Chi: “Thật đấy, em thề, anh đừng buồn…”
Đương nhiên Lý Ngật Chu không thật sự so đo với một nam sinh mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng anh thích trêu chọc Phương Nam Chi, dáng vẻ xin tha hiện tại của cô rất thú vị.
Phương Nam Chi buộc phải ngẩng đầu lên: “Vậy anh còn muốn thế nào nữa…”
“Em nói xem.”
Phương Nam Chi nhìn vào mắt anh, cô lập tức hiểu ra, thấy xung quanh không có học sinh, cô kiễng chân đưa mình lên: “Hôn một cái…”
Cuối cùng Lý Ngật Chu cũng hài lòng, anh nhếch môi, cúi đầu dán lên môi cô.
“Hai anh chị đang làm gì đấy!”
Đúng lúc này, chỗ ban đầu đột nhiên truyền đến một giọng nói cực kỳ tức giận.
Lý Ngật Chu và Phương Nam Chi đồng thời dừng lại, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy cuối con đường nhỏ, một người đàn ông trung niên mặc áo polo đang chỉ vào hai người.
Vì đứng xa, cho nên ông chỉ nhìn thấy hai người mặc đồng phục học sinh, cũng không thấy rõ ai, lớn tiếng nói: “Lớp học sinh nào! Mau lại đây!”
Lý Ngật Chu và Phương Nam Chi liếc nhau một cái, đều nhìn thấy một tia vớ vẩn trong mắt đối phương.
Phương Nam Chi nhìn về phía người đàn ông trung niên kia: “Chủ nhiệm giáo dục…”
Chủ nhiệm giáo dục cách đó không xa đang đi về phía bọn họ, Phương Nam Chi dừng một chút, vừa định đi lên giải thích một câu thì bị Lý Ngật Chu kéo lại.
Phương Nam Chi: “Có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay em nói với Hạ Hiểu Tuyết, em không dám yêu sớm.”
Phương Nam Chi mê mang gật đầu, không biết lúc này anh nói cái này là muốn làm gì, kết quả câu tiếp theo lại nghe thấy anh hỏi: “Vậy bây giờ có muốn thử cảm giác yêu sớm không?”
“?”
“Anh đếm đến ba thì chạy.”
“Chờ một chút…”
“Ba!”
“!”
Lý Ngật Chu nắm lấy tay cô, nhấc chân chạy về phía cổng trường.
“Hai trò kia! Đứng lại cho tôi!”
Phía sau truyền đến giọng nói khó tin của chủ nhiệm giáo dục.
Phương Nam Chi nắm chặt tay Lý Ngật Chu, phản ứng khiếp sợ qua đi, tim cô đập thình thịch.
Chuyện đáng sợ nhất khi yêu sớm là… bị bắt!
Khi học trung học bọn họ không thể yêu sớm, nhưng nhiều năm sau đó, vào ngày hôm nay, bọn họ bất chấp nguy hiểm yêu đương trong trường!
Bên tai gió thổi vù vù, vạt áo đồng phục bay phấp phới về phía sau.
Phương Nam Chi ngước mắt nhìn gương mặt sáng sủa đẹp trai của anh, nụ cười của cô dần xán lạn hơn.
“Lý Ngật Chu!”
“Hả?”
“Chạy nhanh lên!” Cô nói to.
Người phía trước quay đầu lại, rực rỡ như mặt trời: “Anh sợ em không theo kịp.”
Cô tăng tốc độ, sóng vai với anh: “Không, em sẽ luôn theo kịp!”