Lần đầu tiên uống say, làm một chuyện có thể là chuyện dũng cảm nhất trong cuộc đời.
Cho dù là ở trong mơ.
Hôm sau khi thức dậy, bên ngoài phảng phất truyền đến tiếng chim hót, ánh nắng mặt trời chiếu rọi qua khe hở rèm cửa sổ, lưu lại một tia sáng ở trên chăn.
Phương Nam Chi ngồi dậy từ trên giường, huyệt thái dương co giật, cô vẫn thấy hơi choáng.
Cô dần dần tỉnh táo hơn, nhận ra cô đang không ở trong phòng nhà mình, vì hôm qua Hứa Nguyên Hạo lén mang rượu ra ngoài, uống đến bất tỉnh nhân sự.
Cô bất giác thấy hoảng loạn, dù sao cô cũng chưa từng làm chuyện nổi loạn như vậy, nếu người nhà mà biết chắc chắn sẽ không vui.
Phương Nam Chi vội vàng lấy điện thoại ra, muốn gửi tin nhắn cho Hứa Đình Ưu, bảo cô ấy dặn Hứa Nguyên Hạo sau khi về nhà nhất định đừng lỡ miệng…
Nhưng khi đang nhắn, một số cảnh tượng không hoàn chỉnh đột nhiên hiện ra trong đầu cô.
“Em thích anh.” ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Em thật sự thật sự rất thích anh.”
Đầu ngón tay cô lập tức dừng lại, cô hoảng hốt lo sợ ngước mắt, cố gắng phân biệt tính xác thực của các hình ảnh trong đầu.
Cảnh tượng lộn xộn, không liên kết với nhau chút nào, giống như chỉ là mơ mà thôi.
Đúng vậy, chắc là mơ…
Dù sao dưới tình huống chân thực, cô không thể nào có dũng khí để tỏ tình với Lý Ngật Chu như vậy được.
Phương Nam Chi yên tâm hơn, nhưng cũng không yên tâm hoàn toàn. Cô hơi sợ trường hợp kia, ngộ nhỡ do bản thân uống nhiều, không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ thì sao?
Từ trên phòng xuống dưới tầng, trong lòng cô vẫn vô cùng lo lắng.
Về cơ bản tối hôm qua mọi người đều uống say khướt, bên dưới phòng khách trống không, không có tiếng người.
Phương Nam Chi đứng ở phòng khách, xoa huyệt thái dương.
“Tỉnh rồi à.” Đột nhiên, có người từ trong phòng bếp bước ra, trong tay anh cầm một cốc sữa bò, tóc hơi lộn xộn, nhìn dáng vẻ anh hình như cũng vừa ngủ dậy.
Phương Nam Chi đứng im tại chỗ trong chớp mắt.
Lý Ngật Chu uống một ngụm sữa, giọng nói hơi khàn: “Trong phòng bếp có đồ ăn, tỉnh rồi thì đi ăn gì đó đi.”
Vẻ mặt anh vẫn như bình thường, nói chuyện với cô cũng không có gì khác lạ.
Vậy nên hôm qua nhất định là mơ.
Phương Nam Chi gật đầu: “Dạ.”
Đi được vài bước, giống như muốn xác nhận lần cuối cùng, cô quay đầu lại hỏi: “Hôm qua em uống nhiều quá đúng không ạ?”
Lý Ngật Chu nói: “Đúng rồi, ba người các em cũng giỏi thật, không phải anh đã nói vị thành niên không được uống rượu sao, thế mà vẫn uống.”
Phương Nam Chi hơi quẫn bách, tất nhiên cô không thể nói với anh, vì tối qua tâm trạng cô không tốt…
“Em xin lỗi ạ.”
Lý Ngật Chu nhíu mày: “Không cần nói xin lỗi với anh, không có lần sau.”
“Vâng…”
“Đi ăn gì đó đi.”
“Đợi chút.” Phương Nam Chi nuốt nước bọt, hỏi: “Lúc em uống say, là anh đưa em về phòng sao? Em… đều quên hết rồi.”
“Là anh.”
Trái tim Phương Nam Chi lại dâng lên, cô thử nói: “Gây phiền phức cho anh rồi, vậy… tửu lượng của em chắc cũng không kém lắm đúng không? Không nói linh tinh gì đúng không ạ?”
Lý Ngật Chu hơi khựng lại, vô thức nhớ đến hình ảnh khi cô yếu ớt dựa vào mình, tay cũng túm chặt anh không buông.
Anh nhìn sang nơi khác: “Không có.”
“Vậy thì tốt…”
“A a a a đầu đau quá! Dạ dày cũng đau quá!” Lúc này, có tiếng dép lạch cạch phát ra từ phía cầu thang, Triệu Kha cũng tỉnh rồi.
Hai người đều nhìn về phía đó.
“Cứu mạng, hai người đều không thấy khó chịu sao?”
Lý Ngật Chu nói: “Ai bảo hôm qua cậu uống nhiều như vậy, còn uống trộn lẫn rượu với nhau.”
“Đệch…”
“Trên bàn có thuốc giải rượu, tối qua tôi ra ngoài mua, dạ dày khó chịu thì cậu uống một chút là được.”
Triệu Kha sến súa ôm vai Lý Ngật Chu: “Chu ca, vẫn là cậu đối tốt với tôi nhất.”
“Cút.”
“Hôm qua cậu đi mua lúc nào vậy, sao tôi không thấy?”
“Đưa ba đứa trẻ vị thành niên về phòng rồi đi mua.”
Triệu Kha nghe vậy liền quay sang nhìn Phương Nam Chi: “Đàn em à, hôm qua các em lén uống rượu là không được đâu, tuổi còn nhỏ học như vậy là không tốt.”
Mặt Phương Nam Chi đỏ bừng, cô thấy hơi ngại.
Lý Ngật Chu nhìn cô một cái, nói với Triệu Kha: “Quản tốt chính mình đi, còn có mặt mũi nói người khác.”
— —
Lúc Phương Nam Chi ăn sáng ở trong phòng ăn, mọi người cũng lần lượt tỉnh dậy.
Tống Sơ Tuyền bưng một bát cháo ra từ trong bếp, ngồi đối diện cô bắt đầu ăn từng miếng nhỏ, không lâu sau Hứa Đình Ưu và Hứa Nguyên Hách cũng đến ăn sáng.
Hứa Nguyên Hách không thích ăn cháo, anh ta rót một cốc sữa, nướng miếng bánh mì. Sữa rót ra hơi đầy, khi anh ta đặt xuống không cẩn thận bắn sữa ra ngoài.
“Lấy cho anh tờ giấy.” Anh duỗi tay ra.
Bàn ăn hình chữ nhật, khăn giấy vừa vặn cách chỗ anh xa nhất. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Phương Nam Chi phát hiện khăn giấy cách mình gần nhất, bèn thuận tay rút hai tờ, đưa qua.
Hứa Nguyên Hách thấy cô đưa cho thì dừng một chút rồi mới nhận lấy.
Tống Sơ Tuyền ngước mắt nhìn hai người, trong mắt như có ý gì đó, rồi lại cúi đầu ăn cháo.
Đoạn nhạc đệm ngắn ngủi này không thu hút sự chú ý của bất kì người nào, sau khi ăn sáng xong, mọi người cùng nhau đi dạo một vòng ở công viên gần đó, rồi trở về biệt thự ăn trưa, sau đó mới về nhà.
Bây giờ nhóm sinh viên tốt nghiệp đang trong giai đoạn thư giãn, nhưng đối với học sinh lớp 10 mà nói, vẫn còn một đoạn đường dài cần phải đi.
Kỳ thi cuối kỳ chỉ còn vài tuần nữa là tới, tuy trong lòng Phương Nam Chi có rất nhiều tiếc nuối và cô đơn, nhưng cô cũng phải nắm chắc thời gian ôn tập.
Trước kỳ thi cuối kỳ lớp 10 vài ngày, có điểm thi đại học.
Phương Nam Chi biết được từ trong miệng Hứa Đình Ưu là Hứa Nguyên Hách thi được thành tích rất tốt, có thể vào được ngành tài chính của Đại học tài chính và kinh tế ở thành phố Minh Hải, tài chính là ngành tốt nhất trong trường đại học trọng điểm này, vì thế Hoàng Ngữ Nhu vô cùng vui vẻ, bà đã tổ chức một bữa tiệc cho anh.
Triệu Kha thi không tốt, nhưng cũng trong dự tính, nghe nói nhà anh ta chuẩn bị đưa anh ta ra nước ngoài để học “chuyên sâu”.
Còn Tống Sơ Tuyền, chị ấy cũng thi được vào trường đại học mơ ước của mình, trường Đại học Ngoại ngữ thành phố Minh Hải.
Phương Nam Chi đã từng tra, Đại học Ngoại Ngữ cách đại học Minh nơi Lý Ngật Chu đang ở rất gần, chỉ có một con đường.
Ngày mở tiệc cho Hứa Nguyên Hách, gia đình Phương Nam Chi cũng được mời tới, tiệc được tổ chức ở một khách sạn, có rất nhiều người đến.
Hứa Nguyên Hách bị Hoàng Ngữ Nhu kéo đến trước cửa tiếp khách, khi Phương Nam Chi đến, nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của anh, không cần nghĩ cũng biết anh không tình nguyện thế nào.
Hoàng Ngữ Nhu: “Ôi trời, thành tích của Liễu Liễu cũng rất tốt, sau này chắc chắn sẽ thi tốt hơn nó.”
“Đâu có…”
Gia đình hai bên bắt đầu nói chuyện, Phương Nam Chi lén nhìn vào bên trong, quá đông người, trong chốc lát cô cũng không nhìn thấy người mình muốn nhìn.
Thu tầm mắt lại, cô lấy hộp quà từ trong túi đưa cho Hứa Nguyên Hách: “Cái này tặng anh, chúc mừng anh thi đỗ trường đại học mơ ước.”
Món quà này là Triệu Lợi Vân dẫn cô đi chọn cùng, là một chiếc vòng tay nam của một nhãn hiệu xa xỉ, còn là phong cách thể thao thời thượng, rất phù hợp với sinh viên.
Hứa Nguyên Hách cúi nhìn rồi nhận lấy: “Cảm ơn.”
Phương Nam Chi mỉm cười: “Không có gì ạ, à đúng rồi, Đình Ưu đến chưa anh?”
“Em ấy đến rồi.” Hứa Nguyên Hách chỉ vào vị trí bên phải ở phía trong: “Ở bên kia.”
“Vâng, vậy em đi tìm cậu ấy đây.”
“Ừ.”
Phương Nam Chi chạy vào ngồi với Hứa Đình Ưu, không lâu sau đó, Hoàng Ngữ Nhu bước lên bục mời mọi người ăn uống, khách đã đến đủ rồi.
Dựa theo quan hệ của hai gia đình Hứa Nguyên Hách và Lý Ngật Chu, người sau có lẽ cũng sẽ đến, nhưng Phương Nam Chi không nhìn thấy bóng dáng của anh.
“Sao người vẫn chưa đến đủ?” Giữa chừng, Phương Nam Chi giống như vô ý hỏi.
Hứa Đình Ưu: “Hả?”
Phương Nam Chi: “Tớ thấy Triệu Kha và những người kia rồi, Lý Ngật Chu đâu?”
“Anh Ngật Chu à, hai ngày trước anh ấy đi đi sang thành phố kế bên rồi, hình như là gia đình có một hạng mục, kỳ nghỉ hè này anh ấy phải qua đó quan sát một chút.”
“Vậy à…”
“Có lẽ phải đến khi khai giảng mới quay trở lại.” Hứa Đình Ưu nói: “Tốt nghiệp rồi thật tốt, nghỉ hè là có thể đi làm những chuyện bản thân muốn, nếu kỳ thi đại học của tớ cũng kết thúc rồi, chắc chắn tớ cũng sẽ đi ra ngoài chơi vài vòng…”
Hứa Đình Ưu ảo tưởng về cuộc sống hạnh phúc sau khi tốt nghiệp của bản thân, Phương Nam Chi lại hơi phân tâm.
Vì điều này có nghĩa là, cô sẽ không gặp được anh trong một thời gian rất dài…
Bỏ đi, bây giờ gặp được thì có thể làm gì chứ.
Anh và Tống Sơ Tuyền trời sinh một đôi, cô nghĩ lung tung cái gì vậy.
Sau đó, kì nghỉ hè này Phương Nam Chi cũng không ở lại Hàng Châu.
Sau khi công bố thành tích thi cuối kì không lâu, cô liền cùng bố mẹ trở về quê, sống với ông bà.
Lần trở về này khiến ông bà bị dọa không nhẹ, bởi vì so với lần trước Phương Nam Chi trở về thì cô đã gầy hơn rất nhiều, bà nội nghi ngờ rằng có phải cô đã bị ngược đãi khi ở Hàng Châu hay không.
Khuyên can nửa ngày, cuối cùng bà cũng tin cô thật sự là giảm cân bình thường.
Đương nhiên, không tính chế độ ăn kiêng để vượt qua thời kỳ cân bằng lúc trước, điều này tuyệt đối không thể nói với người nhà.
Sau khi bố mẹ nghỉ ngơi ở quê hai tuần thì phải trở về Hàng Châu, trước khi rời đi, Triệu Lợi Vân đưa cho cô tấm thẻ của phòng tập thể thao cách nhà gần nhất, còn mời cho cô một huấn luyện viên cá nhân.
Vì Triệu Lợi Vân lo lắng việc Phương Nam Chi dùng cách giảm cân của bản thân sẽ không tốt cho sức khỏe, vì vậy dứt khoát sắp xếp cho cô một người chuyên nghiệp.
Phương Nam Chi cũng rất thích luyện tập cùng chị huấn luyện viên kia, bởi vì chị huấn luyện viên sắp xếp cho cô rất hợp lý, có hiệu quả hơn nhiều so với việc vận động ngốc nghếch của cô, thời kỳ cân bằng gì đó, chị ấy cũng có thể dùng cách lành mạnh để giúp cô vượt qua.
Hơn nữa, quan trọng nhất là, cô có thể tạm quên đi một người trong thời gian tập thể dục mệt nhọc.
“Liễu Liễu, đã có ai từng nói với em, khi em không đeo kính trông rất xinh đẹp chưa.” Hôm nay ở phòng tập, vừa bước từ trong bể bơi lên, cô liền nghe thấy chị huấn luyện viên cười nói.
Phương Nam Chi cầm kính bơi trong tay, đi tìm kính ở trên ghế đeo lên: “Dạ? Không có ạ…”
“Vậy giờ chị nói với em, mắt của em cực kì đẹp, thật đó, đeo gọng đen dày như vậy thật là phí, chị kiến nghị em nên đổi sang một gọng kính vàng mỏng, hoặc trực tiếp đeo kính áp tròng đi.”
Độ cận của Phương Nam Chi rất cao, không đeo kính sẽ nhìn không rõ: “Áp tròng ạ… Em chưa từng đeo thử, cảm thấy hơi sợ.”
“Không phải sợ, thỉnh thoảng chị cũng đeo, có hoạt động khá quan trọng không thể đeo kính thì đeo kính áp tròng.”
“Vậy ạ…” Phương Nam Chi cười nói: “Vậy để em thử xem sao.”
“Đúng rồi, còn cả kiểu tóc này của em cũng nên đổi, từ trước đến nay em đều để tóc mái dài như vậy sao? Đừng để mái nữa, trán của em trông rất đẹp, để lộ ra sẽ càng đẹp hơn.” Chị huấn luyện viên lắc đầu thở dài: “Em đó, rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, cứ nhất định phải che kín mình lại.”
Phương Nam Chi đã luyện tập với chị huấn luyện viên hơn một tháng, mặc dù tuổi tác chênh lệch, nhưng lại trở thành bạn bè tốt.
Bình thường huấn luyện viên là một cô gái biết cách làm đẹp, nhìn thấy “học sinh” của mình thay đổi nhiều sau khi tập thể dục cùng mình, cô ấy rất vui, liền nghĩ sẽ giúp cô gái nhỏ này trở nên tốt hơn.
Tất nhiên, bản thân chắc chắn có thể càng tốt hơn, vì cô ấy phát hiện nền tảng của cô gái nhỏ này thật sự rất tuyệt.
Cần chiều cao có chiều cao, cần khuôn mặt có khuôn mặt, làn da cũng cực kỳ trắng, chỉ là thường ngày bị những bộ quần áo rộng thùng thình và tạo hình quê mùa khó coi vùi dập.
“Cũng không đẹp như chị nói đâu…” Phương Nam Chi lẩm bẩm.
Huấn luyện viên hơi trố mắt: “Em đối với bản thân bây giờ có phải có hiểu lầm gì không?”
Phương Nam Chi hơi xấu hổ.
Huấn luyện viên nói: “Haiz, đợi lát nữa kết thúc em đi làm tạo hình cùng chị đi, chị thường đến nhà kia, làm rất đẹp. Với cả, nếu em muốn mua kính áp tròng thì chị dẫn em đi chọn.”
Hai tháng đó, Phương Nam Chi trải qua rất vui vẻ, nhìn hình dáng cơ thể thay đổi, cũng rất có cảm giác thành công.
Kỳ nghỉ hè trôi qua, cô nói lời tạm biệt với chị huấn luyện viên, trở về Hàng Châu.
Ngày khai giảng sắp tới, vào buổi tuổi nào đó, khi đang sắp xếp đồng phục, Phương Nam Chi hỏi: “Mẹ, con muốn mua đồng phục mới, được không ạ?”
Đồng phục mỗi mùa của Trường thực nghiệm Quận Hoa đều sẽ phát hai đến ba bộ, mùa hè có ba bộ, nữ sinh là hai cái quần dài và một chiếc váy.
Ba bộ trong tử quần áo kia đều là cô mua khi mới vào lớp 10, bây giờ chúng quá rộng đối với cô.
Triệu Lợi Vân: “Đương nhiên rồi, mẹ đã sớm nghĩ tới rồi, đã giúp con đặt thêm rồi.”
Mua đồng phục có thể lên trang web của trường đặt, giá cả không đắt, Phương Nam Chi nhận điện thoại của mẹ nhìn đơn đặt hàng, số đo rất vừa vặn đối với cô bây giờ, chỉ là…
“Mẹ, dù sao thì con cũng không mặc váy, không cần mua đâu.”
“Sao không mặc? Con gái của mẹ xinh như vậy tại sao lại không mặc váy, phải mặc! Liễu Liễu à, tự tin lên đi con, bây giờ con không cần sợ khi mặc váy nữa.”
— —
Khai giảng vào ngày đầu tiên của tháng 9, toàn bộ học sinh đều quay trở lại trường.
Học sinh lớp 10 trước kia nay đã trở thành học sinh lớp 11, tòa dạy học cũng đổi thành một toàn khác.
Hôm nay Chương Lam Lam đến trường sớm 15 phút, khi đến cổng trường vừa hay gặp Tiền Phong và các bạn cùng lớp, không gặp nhau suốt kỳ nghỉ hè, việc đầu tiên mọi người nói đến là bài tập, nói mãi nói mãi, đột nhiên có một bạn kéo áo cô ta.
“Này, kia là học sinh mới vào lớp 10 đúng không, xinh đẹp quá.” Lời vừa nói ra, tầm mắt của mọi người đều nhìn qua chỗ đó.
Chỉ thấy cách đó không xa có một cô gái khoác balo trên vai đi về hướng tòa dạy học đối diện, cô mặc váy đồng phục mùa hè của trường bọn họ.
Áo sơ mi, váy kẻ caro, dưới lớp váy là đôi chân dài vừa thẳng vừa trắng, không phải loại gầy như que củi, nó gợi cảm vừa phải, hoàn toàn thu hút tầm mắt của mọi người.
Cô buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, tóc mái kiểu Pháp, lộ ra hình dáng lông mày tuyệt vời và vầng trán đầy đặn.
Không trang điểm, nhưng làn da vừa mềm vừa trắng, đôi mắt long lanh ngấn nước, nhưng khi kết hợp toàn bộ lại không phải kiểu đáng yêu, khí chất rất đặc biệt, cảm giác giống như một người đẹp lạnh lùng.
Kể ra thì, người đẹp ở trường bọn họ có rất nhiều, trước có đàn chị Tống Sơ Tuyền giờ đã tốt nghiệp, bây giờ cũng có Hứa Đình Ưu lớp bọn họ.
Người thì ngọt ngào dễ thương, người thì tràn đầy khí khái anh hùng, cả hai đều rất đẹp.
Nhưng nữ sinh trước mắt hiển nhiên càng thu hút ánh mắt của mọi người hơn, bởi vì cô ấy thật sự rất trắng, dưới ánh nắng mặt trời, tưởng chừng như đang phát sáng.
“Trước kia chưa từng thấy, có lẽ là học sinh lớp 10 mới đến, cũng không biết là ở lớp nào.” Ánh mắt của Tiền Phong dán theo.
Chương Lam Lam thấy hơi quen mắt, nhưng cũng không biết quen mắt ở đâu, thu lại tầm mắt, vừa hâm mộ vừa bất mãn nói: “Ở lớp nào thì cũng không liên quan tới cậu, cậu có phiền hay không.”
Tiền Phong cười xấu hổ, không nói nữa.
Bên cạnh có một bạn học khác nói: “Nhìn xem cô ấy đi về phòng học nào chẳng phải sẽ biết cô ấy là học sinh lớp nào sao.”
Chương Lam Lam: “Làm sao, các cậu còn muốn đi theo người ta đến phòng học à.”
“Ơ kìa, chỉ là xem chút thôi mà.”
Một nữ sinh nói: “Cũng không cần phải đi theo, chắc chắn không lâu nữa sẽ có tin truyền ra thôi, mỹ nữ thì không giấu được đâu.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Mặc dù mấy người nói như vậy, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi bóng dáng của nữ sinh kia.
Nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên phát hiện nữ sinh này lại không đi về hướng tòa nhà dạy học của lớp 10, mà là… đi về phía lớp 11.
“Này? Có phải cô ấy đi nhầm rồi không?”
“Không phải lớp 10 sao?”
“À, chẳng lẽ là học sinh lớp 11 mới chuyển đến!”
“Chuyển đến lớp nào đây!”
Tiếng xì xào bàn tán không ngớt, mãi cho đến khi, nữ sinh kia đi lên tầng, tự nhiên đi vào lớp bọn họ.