Buổi tối hôm đó, Phương Nam Chi về đến nhà rồi mới thấy hối hận thì đã muộn.
Sao lúc đó cô lại gật đầu cơ chứ! Không sợ… Anh ấy không đáng sợ chút nào.
Cô chỉ hơi hồi hộp lo lắng mà thôi, đều tại Hứa Nguyên Hạo chẳng biết tại sao lại nói mấy lời kia.
Cũng không biết có phải tại ngày hôm đó cô gật đầu không, nhưng hai ngày sau cô đến nhà Lý Ngật Chu để làm bài tập, cô phát hiện thái độ của anh với mấy người Hứa Nguyên Hạo dịu đi một chút.
Điều này khiến cô cảm thấy hơi ngượng, thật sự cô không cố ý nói lúc anh dạy dỗ người khác rất đáng sợ đâu.
“Liễu Liễu, cái máy chạy bộ này hoạt động thế nào, đến chỉ mẹ với.”
Hôm nay vừa vặn lại là thứ năm, Triệu Lợi Vân ở trong phòng dưới tầng chơi đùa một hồi rồi gọi Phương Nam Chi.
Để con gái duy trì vận động, Triệu Lợi Vân muốn mua một phòng thể thao nhỏ ở nhà, đầu tiên là máy chạy bộ và thảm yoga.
Hôm nay khi máy móc đến Phương Nam Chi đã nghiên cứu qua, hơn nữa chạy cũng đã lâu, vừa mới thôi chuẩn bị đi tắm rửa.
Nghe thấy Triệu Lợi Vân gọi cô, cô lại vòng trở về.
“Đầu tiên ấn chỗ này, sau đó nút thêm giảm bên này có thể điều chỉnh tốc độ, còn nút này để điều chỉnh độ dốc…”
Triệu Lợi Vân chăm chú nghe một lúc, sau khi đã nhớ bèn quay lại nhìn con gái mặt mũi đang đỏ bừng vì vận động: “Liễu Liễu, con vừa mới chạy rất lâu phải không? Vận động cũng phải biết điều chỉnh một chút, không thể để cho quá mệt mỏi.”
Phương Nam Chi cười ngại ngùng: “Con biết rồi, con chạy theo huấn luyện viên tập thể hình trên video nói.”
“Vậy là tốt rồi, dù sao bây giờ học tập vẫn quan trọng hơn, mình không cần vì trở nên xinh đẹp hơn mà quá khắc nghiệt.”
Phương Nam Chi ngẩn người, mặt nóng lên, nhỏ giọng nói: “Không, không phải… không phải để trở nên xinh đẹp.”
Sao Triệu Lợi Vân lại không biết thiếu nữ tuổi này nghĩ cái gì được, thấy cô vội vàng phủ nhận cũng không vạch trần, nói: “Đúng đúng đúng, là vì khoẻ mạnh. Dạo này con gầy đi, nhìn tinh thần cũng phấn chấn hơn hẳn.”
Phương Nam Chi vẫn hơi lúng túng: “Con đi tắm trước…”
“Này, vận động xong đừng đi tắm ngay.”
“Con sắp muộn rồi, lát nữa phải đi làm bài tập.”
Theo thường lệ, vào buổi chiều, cô và mấy người Hứa Đình Ưu đi đến nhà Lý Ngật Chu. Cô không muốn đến muộn, vì thế vội vã chạy vào phòng tắm tắm rửa.
Lúc đang thay quần áo, cô phát hiện cạp của cái quần mẹ mua cho cô trước đó rộng hơn một ít, nhưng quần này có dáng rộng, do đó có thắt lưng cũng không sao.
Thay quần áo xong, cô họp với hai chị em nhà họ Hứa, cùng đi chung.
Quy trình ngày hôm nay vẫn giống như cũ, cô tự làm bài tập trước, Lý Ngật Chu dạy bù cho Hứa Đình ưu và Hứa Nghiên Hạo, sau khi kết thúc thì quay ra giải đáp nghi vấn và thắc mắc của cô.
Có lẽ bài tập hôm nay dễ hơn nên cô không làm sai mấy. Lý Ngật Chu dạy hai người kia xong liền cho cô và bọn họ một số bài tập.
“Ôi trời mẹ nó, đây là đề bài do con người viết sao? Ê, Phương Nam Chi, cho tớ mượn xem một chút.” Làm một lúc, Hứa Nguyên Hạo không chịu nổi bèn ngó đầu sang.
Mặc dù không cùng lớp, nhưng bọn họ lại học chung một giáo viên toán, bài tập tuần này cũng giống nhau.
Phương Nam Chi che vở lại, nhẹ nhàng nói: “Không được, không được chép, cậu tự nghĩ đi.”
Hứa Nguyên Hạo: “Sao cậu lại nói như thế, tớ tham khảo, cậu có biết tham khảo không?”
“Không giống chép à?”
Hứa Nguyên Hạo nghẹn họng: “Đương nhiên không giống, tớ chỉ xem qua ý của cậu thôi. Cho tớ xem, tí nữa tớ mời cậu uống trà sữa.”
Phương Nam Chi đang trong quá trình giảm cân: “Tớ không uống trà sữa.”
Hứa Nguyên Hạo tặc lưỡi: “Này, cậu như thế chẳng có lòng gì cả.”
“Có lòng thế nào cơ? Nào, em nói cho anh nghe chút với.” Đột nhiên có giọng nói trầm lắng vọng vào từ ngoài cửa.
Lông tơ Hứa Nguyên Hạo dựng đứng, lập tức rụt về: “À… Em, em hay nói đùa, anh Ngật Chu, em chỉ đùa với cô ấy một chút thôi.”
Lý Ngật Chu tiện tay cầm bài tập của Phương Nam Chi, nói: “Ra đây làm với anh.”
Hứa Nguyên Hạo: “A… Em cũng chỉ nói đùa thôi, không cần đề phòng em như thế, em không chép.”
“Nhưng cũng làm phiền đến người ta.”
Hứa Nguyên Hạo: “…”
Cuối cùng Phương Nam Chi vẫn đi ra ngoài với Lý Ngật Chu. Anh để cô ngồi trước bàn làm việc làm bài tập.
Bàn làm việc rất dài, anh ngồi xuống đầu bên kia làm việc với máy tính.
Cách chỗ Phương Nam Chi không xa nên có thể nhìn thấy bức tranh trên màn hình máy tính của anh, rất nhiều nét vẽ, cảm giác rất phức tạp.
Phương Nam Chi không lên tiếng quấy rầy, cúi đầu ngồi thẳng.
Sau nửa tiếng, bài tập của cô đã được làm xong, Lý Ngật Chu vẫn tiếp tục làm việc của mình.
Cô ngồi chỗ cũ, trong giây lát không biết phải làm gì.
Khi rảnh rỗi, đầu óc của người ta sẽ trôi lơ lửng, huống chi đang ngồi cạnh người mình thích.
Phương Nam Chi trộm ngắm anh vài lần, cầm bút lên phác thảo ra giấy nháp, rất nhanh trên giấy đã xuất hiện sườn mặt của một nam sinh, nét vẽ lưu loát trôi chảy, ánh mắt chuyên chú.
Cô lại lặng lẽ vẽ sau lưng anh một đôi cánh.
“Em đang vẽ gì thế?”
Cũng không biết sao anh lại phát hiện ra, đột nhiên quay lại nhìn cô.
Phương Nam Chi sửng sốt, gần như lập tức đóng sách vở lại: “Không có gì, em vẽ bừa một bức mà thôi.”
Nhìn khuôn mặt sợ hãi của cô, Lý Ngật Chu vừa bất lực vừa buồn cười: “Anh không có ý phê bình em, làm xong bài tập rồi thì làm cái khác cũng được.”
“A… Vậy sao anh biết em vẽ tranh?”
“Nghe tiếng.”
Cũng đúng… Tiếng bút rất lớn. Thế nhưng vẫn ổn, anh không nhìn thấy gì.
Phương Nam Chi mở sách vở ra, nhét tờ giấy nháp vào bên trong, nhưng cô vẫn lo lắng nên chỉ dùng bút viết nguệch ngoạc vài lần, nhìn không rõ dáng vẻ của cậu thiếu niên trên giấy.
Lúc này cô mới nhìn về phía Lý Ngật Chu một lần nữa.
Người này dường như vừa làm xong việc trong tay, bèn giơ tay xoay cổ tay, sau đó buông xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Đó là cái gì thế?” Phương Nam Chi nhìn màn hình máy tính của anh tò mò, đánh bạo hỏi một câu.
Lý Ngật Chu: “Ý em là phần mềm này?”
“Vâng, cái trên màn hình là toà nhà mà anh vẽ trong phòng vẽ tranh lúc trước đúng không?”
Lý Ngật Chu hơi bất ngờ: “Em vẫn nhớ à?”
Tai Phương Nam Chi hơi nóng lên, nhỏ giọng nói: “Tại lúc ấy em cảm thấy rất đẹp…”
Lý Ngật Chu nở nụ cười: “Cảm ơn.”
Sau đó lại nói: “Đây là CAD, là một phần mềm thiết kế.”
“Ồ… Nhìn có vẻ rất khó.”
“Học xong sẽ không thấy khó nữa.”
Nói tới phòng vẽ tranh, Lý Ngật Chu lại đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, anh thấy em vẽ phong lan trước sân, anh xem rồi, rất đẹp. Em bắt đầu học vẽ tranh từ khi nào?”
Phương Nam Chi lập tức đơ người, anh đã nhìn thấy bức tranh cô đặt ở phòng vẽ!
Cô nhớ anh vẫn không đi tới phòng vẽ, cũng đã quên chuyện anh nói “muốn xem bức tranh của cô”.
Không nghĩ rằng anh còn nhớ rõ.
Khuôn mặt Phương Nam Chi không kìm được vẻ vui sướng, nói: “Em không học, là do lúc còn nhỏ em cảm thấy có hứng thú, vẽ bừa ra.”
Trước kia Lý Ngật Chu được học mỹ thuật tạo hình với giáo viên, anh chưa từng thấy loại tự học này, thật sự rất xuất sắc.
“Em rất có khiếu vẽ tranh.”
Lần đầu tiên Phương Nam Chi nghe người khác khen mình có “năng khiếu”, ánh mắt hơi sáng lên.
Lúc này mặt trời đang lặn, ánh nắng xuyên qua cửa kính suốt từ trần đến sàn, cắt sàn nhà thành hai mảng. Anh ở gọn trong ánh sáng, còn cô ở trong bóng tối.
Cô cảm nhận rõ ràng ánh sáng anh trao.
Tuần mới vẫn diễn ra theo quy luật của nó, nghe Hứa Đình Ưu nói Lý Ngật Chu rất ít khi đến trường.
Mặc dù anh không xuất hiện ở trường học thường xuyên, nhưng những lời bàn tán về anh vẫn nhiều như cũ.
Lấy ví dụ như lớp bọn họ, có một số nữ sinh cực kỳ thích nói về đàn anh lớp mười hai. Hứa Nguyên Hách, Lý Ngật Chu luôn được các cô ấy lấy làm chủ đề.
Trước giờ học chiều thứ sáu này, chủ đề là về Lý Ngật Chu.
“… Gan nữ sinh kia lớn thật đó, chặn người trực tiếp trên hành lang, bao nhiêu người nhìn xung quanh mà cậu ta cũng không sợ, vẫn tỏ tình trực tiếp.”
“Tớ đi, tấm gương của tớ.”
“Đúng là hình mẫu, cậu ta đã bị từ chối như vậy, Lý Ngật Chu phải bỏ học chạy lấy người, lớp mười thì tỏ tình cái gì. Làm sao anh ấy có thể chấp nhận được, cậu ta tưởng mình là Tống Sơ Toàn chắc.”
“Tống Sơ Toàn cũng không hẹn hò với Lý Ngật Chu chứ?”
“Cái đó tớ cũng không biết. Tớ đoán, nếu muốn có cơ hội tỏ tình với Lý Ngật Chu thì phải đạt được đến đẳng cấp của Tống Sơ Toàn.”
“Cũng không chắc, nhỡ đâu anh ấy không thích đồ ngọt thì sao?”
“Thích cái gì chứ, nhớ người thô ráp như cậu à?”
“Cút! Tớ chưa nói tớ!”
“Ha ha ha ha.”
Mấy nữ sinh vừa tám chuyện vừa cười, trong phòng học cũng không có người mấy nên dù giọng nói của mấy người kia không lớn, Phương Nam Chi vẫn nghe rõ mồn một.
Thì ra hôm nay có học sinh lớp mười tỏ tình và anh bị từ chối.
Lúc này cô thầm vui vì anh đã từ chối người khác, nhưng cũng chua xót vì không thể dũng cảm thổ lộ như những người đó.
Đúng vậy, cô không có sự dũng cảm đó.
Với cô hiện tại mà nói, có thể tiếp cận mặt trời, cảm nhận được một chút ấm áp của mặt trời đã là một chuyện rất xa xỉ.
“Phương Nam Chi, ngày mai có muốn ra ngoài mua sắm không.” Hứa Đình Ưu đã quay lại, ngồi xuống ghế lại bắt đầu oang oang cái mồm.
Phương Nam Chi hoàn hồn: “Ngày mai là thứ năm phải không.”
‘’Đúng vậy, anh Ngật Chu đi rồi, chúng ta nghỉ.”
Lồng ngực Phương Nam Chi hơi trống rỗng: “Đi rồi? Đi đâu?”
“Nghe kể là đi với bố anh ấy khảo sát chỗ nào ấy. Dù sao anh ấy cũng đi nước ngoài rồi, cuối tuần mới có thể trở về.”
Vẫn có thể trở về. Cô lại chợt thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng đúng lúc đó cô cũng sực nhớ ra, thật ra sớm muộn gì anh cũng phải đi.
Đợi xong học kỳ này, có lẽ cô cũng rất ít khi được nhìn thấy anh.
Cảm giác đau đớn tràn lên, cô cụp mắt xuống.
Hứa Đình Ưu không phát hiện ra điều gì, thật sự vui vẻ, nói: “Cuối cùng cũng không cần đến đó làm bài tập, ra ngoài mua sắm đi, đã lâu không đi mua sắm gì rồi.’’
Phương Nam Chi và Triệu Lợi Vân đã đi mua sắm ở Hàng Châu vài lần, tính ra cũng không xa lạ gì.
Nhưng cô không thích ứng được với cách mua sắm của Hứa Đình Ưu. Dù sao Triệu Lợi Vân cũng làm việc cực khổ, bây giờ mới có tiền, không tiếc mua quần áo cho cô, nhưng tuyệt đối sẽ không mua quần áo xa xỉ vì cô còn là học sinh.
Hứa Đình Ưu không giống cô. Tuổi của cô ấy mua đồ xa xỉ cũng là chuyện bình thường. Phương Nam Chi đi sau cô ấy, phát hiện giá cả ở đây khiến cho cô phải líu lưỡi.
Trong suốt quá trình đi dạo, Hứa Đình Ưu quét trong cửa hàng được một đôi giày và hai bộ quần áo, còn mua thêm cả một cái túi có lẽ chẳng đựng vừa điện thoại.
Giá của một món đồ cũng phải đến bốn, năm chữ số.
Phương Nam Chi cũng có rất nhiều tiền tiêu vặt, thế nhưng cô không mua gì dù chỉ một món.
Hứa Đình Ưu thấy cô không có tâm trạng mua quần áo cũng thu tay lại, hai người đi ăn cơm, lại ăn đồ ngọt, tiện đường đến hiệu sách.
Đến hiệu sách là đề nghị của Phương Nam Chi, Hứa Đình Ưu chưa kịp nói gì đã chui đầu vào trong đống tiểu thuyết.
Phương Nam Chi cầm mấy quyển giáo trình ôn tập tiếng Anh, sau đó tiếp tục đi một vòng, không tìm được sách mình muốn. Cô đến trước quầy lễ tân hỏi nhân viên làm việc.
Sau khi nhân viên tìm xong bèn đưa cho cô mấy quyển.
“”Le Corbusier vĩ đại’’, ví dụ về trường hợp của thiết kế kiến trúc hiện đại” và
“Hiểu biết về kiến trúc”, cô bé, em xem có đúng ba quyển này không?”
Hứa Đình Ưu nhìn mấy quyển sách cô cầm trên tay, cạn lời: “Cậu cũng nhạt nhẽo thật đấy, mua nhiều sách tiếng Anh như vậy.”
“… Tiếng Anh của tớ không tốt.”
“Được rồi, được rồi, vậy chờ tớ một chút. Tớ trả tiền xong chúng ta đi.”
“Được.”
Tài liệu tiếng Anh cầm trên tay, còn ba quyển về kiến trúc kia thì cất vào cặp.
Ba quyển sách đó đều do cô thấy ở nhà Lý Ngật Chu rồi thầm nhớ kĩ bìa sách.
Cô cẩn thận không cho Hứa Đình Ưu biết cô mua những quyển sách đó vì trong nhóm của bọn họ, hai chữ kiến trúc gần như liên quan trực tiếp đến Lý Ngật Chu.
Cô sợ để người khác nghĩ ngợi linh tinh.
Cô không muốn cho người khác biết bí mật nhỏ của cô, nó nên được lặng lẽ giấu trong lòng.