Họ đứng ở ngoài cửa pub, làn khói trắng mỏng manh bay lên, mùi thuốc lá trong chốc lát tỏa ra, Phương Thần khẽ di chuyển một bước, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Lúc đó dường như chàng trai kia mới chú ý đến cô, nhìn cô bằng ánh mắt bình thản, rồi hỏi Tiêu Mạc: “Cô gái này tên là gì vậy?”.
“Phương Thần”, Tiêu Mạc giới thiệu, “Đây là Hàn Duệ”.
Lúc này thì họ đứng rất gần nhau, cô ngẩng đầu lên, chỉ cách chàng trai ấy khoảng ba bước chân, ngay cả đường nhăn trên đôi lông mày của anh cô cũng nhìn thấy rất rõ.
Đó là một người dường như không lấy gì làm vui vẻ, hoặc là vì thường xuyên nhíu mày, cho nên mới xuất hiện những đường nhăn như thế.
Nhưng lúc này thì chàng thanh niên cũng mỉm cười và gật đầu đáp lại, nói: “Cô Phương, chào cô”. Tuy giọng nói vẫn lành lạnh và đôi mắt sâu thẳm như màn đêm, nhìn không thấy đáy, nhưng nụ cười nhẹ nhàng trên môi như ánh sao chợt lóe lên giữa đêm.
Lần đầu tiên cô thấy mình đã cảm giác sai, dường như trước mắt cô là một con đường nhỏ hun hút, còn mình thì cứ bị hút dần vào đó, từng bước, từng bước một.
Đúng lúc ấy Tiêu Mạc lên tiếng: “Chúng ta cùng vào chứ?”, khi ấy cô mới nghiêng đầu, rời ánh mắt khỏi Hàn Duệ, rồi không hiểu sao, cô thấy lòng nhẹ hẳn đi.
Lúc ấy cô không biết chút gì về lai lịch của anh, cho tới mấy ngày sau đó khi nhắc đến chuyện biểu diễn của vũ đoàn hôm ấy, Tô Đông mới cười cười, nói bằng giọng nửa đùa nửa thật: “Những thứ mà Hàn Duệ đã nhằm vào thì khỏi phải nói”.
Trong ký ức của Phương Thần hiện lên đôi mắt lạnh như sao băng và cả dáng người trong chiếc áo choàng bay bay hôm ấy. Thế rồi không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô buột miệng hỏi: “Anh ta là ai vậy?”.
Tô Đông đáp: “Cậu nghĩ xem cái nơi mà mình đang ở đây là của ai?”.
“Là của anh ta ư?”
“Ừ, đó là ông chủ đích thực đứng đằng sau đấy. Có điều anh ta không thường xuyên đến đây, mọi việc hằng ngày thì đã có bọn đàn em lo. Nhưng như thế cũng đủ rồi, cho dù anh ta không xuất hiện thì người ta vẫn cứ biết tiếng.”
Những lời ấy khiến Phương Thần bất giác trở nên trầm ngâm, một hồi lâu sau mới nói: “… Thì ra anh ta là dân xã hội đen”. Ngẫm nghĩ kỹ thì thấy điệu bộ anh ta cũng hợp với hoàn cảnh hôm đó.
Đến lượt Tô Đông thần người ra một lát và chẳng hề phản bác lại mà chỉ nói: “Những người kinh doanh ở lĩnh vực này, có ai là không có chút dấu vết đâu?”. Rồi cô chợt nhớ đến một chuyện cười bèn nói với Phương Thần: “Nhưng trưởng thành và nổi tiếng như Hàn Duệ thì không phải là có nhiều người lắm đâu. Ở chỗ mình có mấy người cứ chết mê chết mệt anh ta, bàn tán sau lưng về anh ta không biết bao nhiêu lần mà kể”.
“Chuyện đó thì có gì là lạ đâu. Trước đây mình cũng đã từng mơ ước sẽ lấy một người chồng là đại ca xã hội đen. người như vậy vừa có sự ngang tàng, rồi đi đến đâu cũng có người dọn đường đón rước, lúc nào cũng rất oách.”
“Lúc ấy cậu bao nhiêu tuổi?”
“Gần mười tuổi, có lẽ là vì mình đã đọc quá nhiều tiểu thuyết.”
Nhớ đến chuyện đó, Phương Thần không nén được cười. Đó là một sự mơ mộng rất không thực tế chút nào.
Nhưng, những người mà lúc đó cô gặp lại toàn là các chàng hot boy tuổi teen, ngay cả đến mùi thuốc cũng chưa quen, nhưng miệng lúc nào cũng phì phèo thuốc lá làm dáng, nói năng cũng ra vẻ ta đây, cứ như sợ rằng người ta không biết mình là du côn.
Cô có người bạn yêu một hot boy như vậy, cuối cùng bị cả nhà phát hiện ra, đánh cho một trận nhừ tử rồi nhốt trong nhà. Còn cô thì suốt cả mùa hè năm ấy cứ phải chạy đi chạy lại chuyển thư tình cho hai người, bụng còn nghĩ rằng, dù là du côn nhưng tình cảm cũng rất sâu sắc, viết thư tình hay cứ như trong tiểu thuyết.
Và rồi chính cô thấy cảm động trước những suy nghĩ ấy của chính mình.
Đến lần cô đưa lá thư cuối cùng của bạn cho gã trai kia, đột nhiên hắn nói với cô: “Hay là ấy theo tớ đi!”.
* * *
Phương Thần sững sờ một hồi lâu, rồi gạt mạnh bàn tay của gã kia đang đặt trên vai mình. Lúc đó cô đang tuổi dậy thì, mỗi ngày một xinh đẹp, đó là vẻ đẹp khỏe mạnh tràn đầy sức sống mà chỉ có tuổi thiếu nữ mới có, làn da dưới ánh mặt trời hồng hào, căng mọng.
Cô chỉ nhớ rằng mình đã tức giận tới mức ngực cứ phập phồng, phập phồng, cô ném mạnh lá thư bằng giấy pơ luya màu xanh về phía gã trai kia rồi quay người bước đi nhanh như chạy trốn.
Trên đường về nhà cô đã gặp Lục Tịch đi học vẽ về, Lục Tịch gọi cô: “Em chạy đi đâu đấy? Sao mặt mày lại đỏ bừng lên như thế?”.
“>Tức giận”, cô đáp, đầu không ngoảnh lại.
Quả là tức giận thật, và cả thất vọng nữa – đúng là du côn thì vẫn cứ là du côn, thế mà trước đây cô đã từng nghĩ khác về hắn!
Nhưng bạn của cô thì lại không biết chuyện đó, mùa hè kết thúc, thoắt một cái bạn trai của mình đã quay ngoắt sang bám theo cô bạn gái thân thiết, nếu là bất cứ người nào cũng không tránh khỏi giận dữ. Vì thế, mặc cho Phương Thần giải thích thế nào, tình bạn thân thiết bấy lâu giữa hai cô bé học sinh vẫn cứ tan vỡ.
Đúng vào lúc đó, Phương Thần quen với Tô Đông.
Đó là một lần tình cờ, nhưng lại rất hợp nhau.
Thế là cả hai cùng trốn học đi ăn kem;
đi tới sân băng làm quen với những cậu bé khác và cùng trượt băng với họ, nhưng nhất quyết không cho đối phương tiễn về nhà. Đêm trước khi thi hai người còn hẹn nhau trốn nhà đến một hiệu sách hạ giá, đứng đó để đọc truyện tranh miễn phí.
Phương Thần trở nên ham chơi quá mức, vốn dĩ thành tích học của cô xếp ở mức trung bình thì nay lại càng tuột dốc. Đã mấy lần giáo viên chủ nhiệm gọi cha mẹ cô đến để nói chuyện. Nhưng cô cũng chẳng để tâm, vì tính nết của cô từ hồi nhỏ đã như vậy, và cũng vì trong lòng cô nghĩ, trong nhà có một đứa con giỏi giang như Lục Tịch là được rồi.
Nếu so sánh thì quả thực Lục Tịch xuất sắc hơn hẳn, thậm chí chị ấy còn là học sinh giỏi trong toàn trường. Nào là học sinh ba tốt cấp tỉnh, nào là tấm gương sáng về học tập, nào là cán bộ lớp ưu tú…, dường như tất cả mọi danh hiệu và phần thưởng đều dồn hết sang cho Lục Tịch, thậm chí trong nhà còn dành hẳn một bức tường để trưng bày các loại giấy khen của Lục Tịch.
Lục Tịch là niềm tự hào của cả gia đình.
Còn cô thì sao? Chẳng là gì cả, lúc nào cũng mang những chuyện phiền phức về nhà và lại thêm một lần bị ăn mắng.
Cũng có thể do họ không để ý gì đến cô, có một người chị xinh đẹp, giỏi giang như vậy chắn trước mặt, nên cô càng giống một cái bóng đen sì sì không đáng để mắt tới. Ngay cả khi đặt tên, cô cũng không được đặt theo họ của nhà họ Lục mà đặt theo họ Phương của bà ngo. Vì thế, một thời gian rất dài, có khá nhiều người đã không tin rằng cô và Lục Tịch là hai chị em ruột, hoặc là không thể tin cô là con gái của Lục Quốc Thành và Tăng Tú Vân. Bởi, một người là học giả nổi tiếng trong lĩnh vực phát triển y dược trong nước, còn một người là họa sĩ có tên tuổi, một năm có tới hơn nửa thời gian là đi tổ chức các cuộc triển lãm tranh ở khắp mọi nơi. Hai loại gene đặc biệt ấy kết hợp với nhau, nhất định không có lý nào lại sinh ra cô – một cô bé mà đến cả kỳ thi thông thường cũng có thể bị rớt.
Vì thế cô mới nghi ngờ, nghi ngờ rằng mình được cha mẹ nhặt về nuôi.
Nhớ có một lần hồi cô còn nhỏ, mẹ cô bảo: Con được nhặt về từ bên cạnh thùng rác. Thế là điều ấy cứ đeo bám mãi trong lòng cô, bởi khả năng đó quả thực rất cao.
Mãi cho tới khi Lục Tịch mất đi, cô vẫn không muốn thừa nhận rằng từ lâu đã luôn ghen tỵ với chị, thậm chí còn cảm thấy một nỗi hận khó gọi thành tên, vì vậy mà cô không chịu tâm sự với chị.
Nhưng hôm ấy, khi đứng trong nhà xác lạnh lẽo và âm u, nhìn vào khuôn mặt của Lục Tịch, khuôn mặt ấy nhợt nhạt, bình thản và im ắng như đang ngủ. Trên đôi mi mắt xinh đẹp dường như có một màn sương trắng, còn đôi mắt thì không bao giờ mở ra nữa.
Một người từ trước tới giờ không biết sợ trời sợ đất là gì mà lúc này bỗng dưng thấy sợ, cô không dám nhìn nữa, chân tay cô run cầm cập, trong lòng trống rỗng vô cùng, đau đớn như thể bị ai đó đẩy vào lò than đang cháy rừng rực.
Cha mẹ cô khóc lóc thảm thiết, còn cô tuyệt nhiên không khóc, đến một giọt nước mắt cũng không. Từ nhỏ cô đã ít khóc, ngay cả khi bị trầy da xước chân tay vì mải chơi cũng không hề khóc.
Người cảnh sát nước ngoài cao lớn, tốt bụng đứng bên cạnh cô, cách Lục Tịch khoảng ba đến năm bước chân, luôn miệng an ủi cô bằng tiếng Anh.
Cô không nói câu nào mà chỉ đưa mắt nhìn anh ta đăm đăm.
Cô nhớ khi sắp rời khỏi đó còn quay sang mỉm cười với người ấy. Cả thân thể đều đau đớn, đầu đau, hai thái dương cũng giật giật vì đau, nhưng cô vẫn mỉm cười và nói: “Anh thật đáng yêu”.
May mà lúc đó chađắm chìm trong nỗi đau khổ, nên đã không nhìn thấy cử chỉ ấy của cô. Chỉ có viên cảnh sát trẻ là ngây người ra một lát, trong con ngươi của đôi mắt xanh ánh lên vẻ khó hiểu xen chút coi thường và căm ghét.
Cô thuộc loại máu lạnh, trước thi thể của chị mà vẫn còn có thể dùng tiếng Anh để trêu đùa một anh chàng đẹp trai, vì thế cô nhận được ánh mắt coi thường, khinh ghét cũng đáng đời.
Nhưng không ai biết được rằng thực ra trong lòng cô hối hận đến thế nào. Cô hối hận vì mình đã không đối xử tốt hơn với Lục Tịch, dù chỉ là một chút. Vì thế cô đã không dám nhìn chị, dù chỉ là lần cuối cùng cũng không đủ dũng khí.
Cô là một cô gái nhát gan.
Cũng có thể, cô nghĩ, nếu chuyện này có thể thay đổi được, thì có lẽ cô sẽ chết thay cho Lục Tịch, nếu thế thì cha mẹ cô cũng sẽ không đau lòng đến mức ấy.