Chừng mươi phút sau, Tạ Thiếu Vĩ xuất hiện ở ngoài cửa với nụ cười rất nhã nhặn, chắc là sau khi nhận được chỉ thị qua điện thoại đã đến đón Hàn Duệ, tiện thể mang tất cả quần áo và đồ dùng của Hàn Duệ ở nhà Phương Thần về.
Mãi cho đến khi đóng cánh cửa lớn lại, Chu Gia Vinh mới cười ha hả, nói : “Thảo nào em cứ bảo anh ở lại Tam Á thêm mấy ngày nữa. Anh cứ tưởng là em tốt bụng, thì ra là để không bị người khác làm phiền những giờ phút hai người ở bên nhau”.
Phương Thần không nói gì.
Chu Gia Vinh tiếp tục cười, nói: “Nhưng em cũng giỏi giữ bí mật thật đấy. Em có bạn trai từ bao giờ vậy? Trước đây có bao giờ nghe thấy em nói đến đâu?”.
Vì rằng vốn dĩ không phải như vậy.
Nhưng lại không thể giải thích với anh ta như thế được. Nếu không, chuyện vô duyên vô cớ để một người đàn ông trong nhà mình chẳng phải sẽ khiến người ta sinh nghi sao? Hơn nữa, có nói ra thì Chu Gia Vinh cũng không tin.
Gác chiếc vòi hoa sen lên tường, dòng nước từ trên ào xuống, có một số giọt bắn lên lớp gạch tráng men tạo thành một lớp sương mù màu trắng.
Trước khi đi, Hàn Duệ cũng không nói gì, ngay cả việc Tạ Thiếu Vĩ xuất hiện cũng là một bất ngờ.
Nhưng, dù gì thì cuối cùng anh ta cũng đi rồi. Cho dù điều này không có nghĩa là từ nay anh ta sẽ biến mất, hơn nữa Phương Thần cũng không dám chắc, nếu ở cùng anh ta thêm mấy giây nữa, mình sẽ có những hành động ngốc nghếch n
Thực ra, ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, cô không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có bất cứ mối liên quan nào với người đàn ông ấy. Nhưng số phận và thời gian giống như hai chiếc bánh răng lớn cứ từ từ chuyển động, khiến cho hai con người thuộc về hai thế giới khác nhau, hai phương trời khác ấy, có một ngày hợp lại bên nhau.
Thế rồi cô cứ dần dần từng bước từng bước bị cuốn vào chiếc lưới vô hình của số phận.
Có nằm mơ cũng không thể nào nghĩ ra được.
Đó là chiếc lưới mà Hàn Duệ giăng ra, còn cô thì tự chui đầu vào, cho đến khi phát hiện ra thì đã muộn mất rồi. Cô đã đi ngược lại với mong muốn của mình, để cuối cùng trở thành con mồi, trở thành chiến lợi phẩm của anh ta.
Mặc dù lúc rời đi anh ta không nói câu nào, nhưng cô biết rất rõ, nhất định anh ta sẽ lại đến tìm cô.
Giống như lời anh ta nói, để cô làm bạn gái của anh ta, đó hoàn toàn không phải là đề nghị lịch sự, do vậy mà cô phải phủ nhận hoặc cự tuyệt.
Đến bước này rồi thì dường như cô đã rơi vào thế bị động, không còn đường lùi, xem ra chẳng còn chỗ nào để có thể quay đầu trở lại nữa.
Mãi cho đến khi da đỏ lửng nên vì nước nóng, Phương Thần mới chợt nhớ ra và vội vàng mặc quần áo rồi lên giường nằm.
Chiếc ga giường mới được thay, cả gối và vỏ gối cũng như vậy, nhưng cô vẫn hít mấy hơi thật dài như kẻ thần kinh, cảm thấy khắp mọi chốn, nơi nào cũng có hơi hướng của đàn ông.
Sau đó, không kịp đi dép, cô vội chạy ra mở toang cửa sổ. Khi cửa kính được bật ra, không khí lạnh bên ngoài lập tức tràn vào, Phương Thần bất giác rùng mình, bởi vì cô chỉ mặc độc bộ đồ ngủ mỏng manh.
Sàn nhà cũng rất lạnh nhưng phải một lúc sau thì cô mới dần cảm thấy hơi lạnh ấy, lúc này cả chân và tay cô đều đã lạnh toát.
Nhưng rất tốt, cô cảm thấy rất vừa lòng, ít ra thì cái hơi hướng vừa lạ lẫm vừa mạnh mẽ không thuộc về cô kia đã bị xua ta
Tiếp theo đó là một tuần yên bình, không có gì xáo trộn.
Cô liên tục tới những nơi cần phỏng vấn, khi nào muốn nghỉ thì ngủ cho tới khi tự nhiên tỉnh dậy thì thôi, nếu đó không phải đi thực hiện nhiệm vụ và cũng không phải ngày cuối tuần thì cô sẽ ở tòa soạn chỉnh sửa bài viết, thỉnh thoảng cùng đồng nghiệp nói chuyện phiếm để tiêu hết thời gian.
Vào một đêm nọ bỗng nhiên có tin của Cận Vĩ.
Hôm ấy vào đúng ngày Tiêu Mạc đi công tác trở về. Buổi tối hôm ấy, anh ta đã tụ tập một nhóm bạn gồm cả nam lẫn nữ đến uống rượu cho vui. Phương Thần vốn không muốn đi, nhưng bị Chu Gia Vinh một mực lôi ra khỏi cửa. Giữa đường thì Phương Thần nhận được điện thoại của Tô Đông, nên rủ Tô Đông đi cùng rồi hẹn thêm mấy người nữa một tiếng sau gặp mặt ở KTV(1).
Khi tới nơi thì đã thấy Tiêu Mạc chọn xong phòng, trong đó có một chiếc máy chiếu to đùng đang chiếu những hình ảnh của một bộ phim nổi tiếng, âm thanh và hình ảnh lúc mờ lúc tỏ khiến cho khuôn mặt của những người trong phòng chập chờn nửa sáng nửa tối.
Có tới quá nửa số trong đó Phương Thần không quen, ai cũng ăn mặc rất đẹp, còn không khí thì rất vui nhộn.
Tiêu Mạc ngồi ở vị trí nổi bật nhất, chưa hề uống chút rượu nào nhưng trong đôi mắt hơi xếch lên ấy ẩn chứa một nụ cười rất hấp dẫn, nửa đùa nói với cô: “Đã lâu không gặp, có nhớ anh không?”.
Dường như đã quen với kiểu cách ấy từ lâu, Phương Thần chỉ mỉm cười: “Việc ấy thì đâu đến lượt em”, nói xong cô trọn một vị trí trong góc và ngồi xuống.
Tiêu Mạc thôi không nhìn cô nữa mà quay sang nói chuyện với người khác: “Này, sao mọi người không gọi đồ uống đi? Ai đó ra ngoài gọi người chuyển sang chế độ hát đi”. Đôi mắt nhỏ dài hơi nheo lại, kèm theo nụ cười và đôi chút coi thường, “Những thứ này có gì hay ho đâu. Các chị em xem thì còn tạm coi là được, đàn ông mà cũng hứng thú với mấy thứ đó làm gì?”.
Mọi người cười ồ cả lên, một người nhấn vào chiếc chuông lắp trên tường, chỉ một phút sau đó liền có người gõ cửa đi vào.
Đồ uống và hoa quả được đưa vào, ba, bốn chàng trai trẻ mặc sơ mi trắng, áo gi lê màu đen cúi đầu, nửa ngồi nửa quỳ phục vụ các thượng đế.
Chương trình trên màn hình đã được thay đổi, có một thoáng màn hình trắng, ánh sáng từ đó hắt lên mặt một trong các chàng trai phục vụ.
Phương Thần giật mình, cô gần như đứng dậy, kêu lên thất thanh: “Cận Vĩ!”.
Tiếng của cô rất to, có lẽ những người xung quanh đã giật mình vì tiếng kêu đó.
Chàng trai đang rót rượu cho Tiêu Mạc sững người ra, sau đó quay người lại, bắt gặp ánh mắt của Phương Thần trong mấy giây, rồi chưa đợi mọi người kịp phản ứng, cậu bỏ dở công việc đang làm chạy vội ra ngoài.
Cậu bước đi rất vội vã, thậm chí còn va vào một người khách ở hành lang và làm văng chiếc điện thoại trong tay ông ta.
Chiếc điện thoại rơi mạnh trên thảm, Cận Vĩ đành đứng lại và luôn miệng nói: “Xin lỗi, xin lỗi…”, rồi cúi xuống, nhặt chiếc điện thoại lên.
Đúng lúc đó thì Phương Thần chạy tới.
Dường như sợ rằng cậu sẽ lại bỏ chạy, cô túm chặt lấy khuỷu tay cậu, không để ý đến anh mắt tò mò của người bên cạnh, hổn hển hỏi: “Sao em lại ở đây?!”.
Cô nhìn Cận Vĩ, thực sự không thể nào nghĩ được rằng cậu lại tới nơi như thế này, còn mặc quần áo của người phục vụ nữa chứ.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với Cận Vĩ?
Phương Thần cảm thấy đó là việc rất khó chấp nhận, vì thế đôi mày của cô chau lại.
Nhưng Cận Vĩ không thèm để ý đến cô, rời mắt đi, đưa trả người khách chiếc điện thoại, rồi gạt mạnh tay cô ra.
Cái gạt tay của chàng thanh niên mới lớn rất mạnh đủ để vùng khỏi bàn tay của Phương Thần, cậu cúi đầu cuống quít xin lỗi người một lần nữa, rồi bước nhanh.
Phương Thần vội đi theo cậu. Lần này cô không giữ tay Cận Vĩ nữa mà cứ vừa chạy theo, vừa nói với cậu: “Em tưởng rằng có thể chạy trốn ngay trước mặt chị ư? Hôm nay em mà không nói rõ mọi chuyện, thì chị quyết không để em đi!”.
Lúc ấy có tiếng Chu Gia Vinh từ phía sau: “…Phương Thần, có chuyện gì thế?”, có thể thấy rõ sự ngạc nhiên trong lời của anh ta và cả tiếng của Tiêu Mạc.
Nhưng Phương Thần đang trong cơn giận nên không thể quay đầu giải thích mà cứ đi theo Cận Vĩ, bỏ mặc mọi người lại phía sau.
Cô không biết Cận Vĩ muốn đi đâu, cũng bất chấp việc mọi người đổ dồn mắt nhìn hai người một trước một sau đuổi theo nhau. Lúc đó Phương Thần chỉ nhớ tới những lời của cô phụ trách khối hôm đó nói với cô… bỏ học, đêm không về ký túc ngủ, xử lý, báo cảnh sát…
May mà hôm nay cô đã gặp được Cận Vĩ ở đây.
…
Nhưng rồi cô lại lập tức nhận thấy, thực ra việc này chẳng có gì là may mắn cả.
Rốt cuộc cũng chính tại nơi này.
Vì thế nên cô mới thấy giận dữ.
Dường như cảnh tượng của lần đầu gặp Cận Tuệ lại hiện lên trong đầu cô, vì thế cô quát to: “Cận Vĩ, em đứng lại ngay!”.
Hai người vừa đi tới vùng sáng rất yếu ớt, nếu ở xa hơn một chút có lẽ chỉ nhìn thấy khuôn mặt mờ mờ của đối phương.
Cho nên, khi một tốp người từ phía trước đi ngược lại, và nhanh chóng lướt qua cô đúng lúc ấy, Phương Thần đã không hề chú ý đến họ.
Chờ khi cô đi theo Cận Vĩ một đoạn xa, một người trong tốp đó mới “ô” lên một tiếng.
“Chuyện gì thế?” người đi đầu béo lùn, hỏi, chân vẫn bước đi.
Gã trai để đầu đinh, do dự một lát nói với vẻ không chắc chắn lắm: “Đại ca, cô gái đi qua vừa rồi, hình như là…”, nửa câu sau gã ghé sát vào tai người đàn ông béo lùn, vì vậy ngay cả người bên cạnh cũng không nghe rõ.
Ngay lập tức Thương lão đại dừng ngay lại.
Ông ta quay đầu nhìn, chỉ kịp thấy một dáng người mảnh mai khuất sau chỗ rẽ cuối hành lang.
“Mày! Chạy theo xem có chuyện gì!” Cân nhắc một chút Thương lão đại hất hàm về phía gã trai để đầu đinh, đôi mắt ranh mãnh nheo lại như đang suy nghĩ điều gì sau làn khói tỏa ra từ điếu xì gà: “… Này, người vừa rồi đi cùng với cô ta có phải đàn ông không?”.
“Đúng thế. Hình như là một tay phục vụ.” Thực ra, gã trai này hiểu đã hiểu rõ ý tứ của Thương lão đại, hơn nữa bọn họ cũng đã nghe rõ tiếng gọi giật giọng bảo Cận Vĩ đứng lại của Phương Thần.
Nhưng phải nhận nhiệm vụ này, gã trai không thể không do dự: “Anh… anh Hàn liệu có ở đây không?”.
“Sợ mẹ gì nó!”, Thương lão đại trừng mắt, “Còn không mau biến đi theo dõi nó cho tao à?”.
Cánh cửa an toàn bị đóng “sầm” một cái, cuối cùng thì Cận Vĩ cũng đứng lại ở góc chân cầu thang, vênh mặt lên, nói với vẻ giận dữ: “Chị còn theo em đến bao giờ?”. Cận Vĩ nói trong hơi thở gấp gáp và điều này càng làm cho giọng của Phương Thần như từ tốn hơn: “Cho đến khi nào em nói rõ về chuyện này thì thôi”.
“Chẳng có chuyện gì để nói cả”, Cận Vĩ quay mặt đi.
“Vậy, bộ quần áo em đang mặc trên người là gì vậy?”, Phương Thần chau mày, mọi người lo cuống lên tìm cậu ta mãi, thế mà cậu ta lại trốn đến nơi này.
Hai người đứng cách nhau chưa đầy một métCận Vĩ đã bị dồn đến góc tường, vẻ mặt mỗi lúc một nhăn nhó, mắt luôn tránh cái nhìn của Phương Thần. Một hồi lâu mới nói: “Em không học nữa!”.
“Em nói gì?”, Phương Thần ngạc nhiên tới mới gần như lạc cả giọng.
“Em nói… em không muốn đi học nữa”. Giọng nói mới vỡ của cậu thiếu niên đang độ tuổi lớn đột nhiên to hẳn lên, dội cả một góc cầu thang, rồi tiếp tục với vẻ vừa bất cần vừa cầu xin: “Chị Phương, chị có thể thôi quan tâm đến em được không!”.