Giang Khả Tâm tìm được Hoắc Cảnh Thâm ở câu lạc bộ anh thường đến, lúc đến nơi dường như anh đã đoán trước được cô sẽ đến cầu xin.
“Muốn tôi cứu bà cô sao, được thôi.” Anh liếc thoáng qua những chai rượu sang trọng trên bàn một chút, nghiền ngẫm nói: “Một mạng đổi một mạng, tôi xem cô có dám hay không?”
Giang Khả Tâm nhìn người đàn ông trước mắt coi mạng người như một trò đùa, lần đầu tiên thấy nghi ngờ ánh mắt của mình.
Hoắc Cảnh Thâm, thật sự là thiếu niên ôn nhuận như ngọc trong trí nhớ của cô sao?
Mà thôi, hiện tại nghĩ những thứ này không còn ý nghĩa gì nữa.
Giang Khả Tâm lấy một chai XO 48 độ, dứt khoát nói: “Hy vọng Hoắc tổng giữ lời.”
Vừa dứt lời, cô liền bắt đầu uống, rượu chạy qua yết hầu, giống như một ngọn lửa từ khoang miệng đốt đến dạ dày, cơ thể gần như trong nháy mắt mở ra tự bảo vệ mình, cảm giác buồn nôn buộc Giang Khả Tâm phải phun ra những ngụm rượu mạnh trí mạng này.
Nhưng cô vẫn cố chấp che miệng lại, nuốt xuống toàn bộ.
Một chai lại một chai... Không gian vốn huyên náo dần dần yên tĩnh không một tiếng động, có người còn cẩn thận nhắc nhở: “Hoắc ca, uống nữa thật sự sẽ có tai nạn c.h.ế.t người đấy.”
Hoắc Cảnh Thâm vẫn lạnh mặt nhìn chằm chằm Giang Khả Tâm như kẻ điên mà không nói gì.
Ba ba - -
Chai rượu vỡ nát, Giang Khả Tâm lại uống hết một chai, giờ phút này cô đã sớm đau đớn đến mức ý thức đã mơ hồ, chỉ lấy rượu như máy móc, tự rót rồi uống vào.
Chờ cô cầm một chai rượu mới lại muốn rót riếp, trong lòng Hoắc Cảnh Thâm không thể khống chế hoảng sợ, lúc phản ứng lại, anh đã đoạt lấy chai rượu của cô.
Mặt anh đen lại đập vỡ chai rượu, mất kiên nhẫn nói: “Đủ rồi.”
Anh chỉ đùa thôi, Giang Khả Tâm không phải đã quen giả bộ đáng thương sao, sao lần này lại ngu ngốc như vậy?
Giang Khả Tâm cũng tiêu hao hết sức lực, cô run rẩy bắt lấy ống tay áo Hoắc Cảnh Thâm, mở miệng muốn nói chuyện, không ngờ một ngụm m.á.u tươi liền phun ra.
Cô vẫn chịu đựng đau đớn, kiên trì nói hết: “Đưa Tâm Nguyên đến bệnh viện số 1...cho bà ngoại em.”
Sau đó, cô ngã xuống trong ánh mắt khiếp sợ của Hoắc Cảnh Thâm.
Sau khi trút được gánh nặng trong lòng, cảm giác mệt mỏi kéo tới khiến cô dần dần nhắm mắt lại, miệng vẫn thì thào: “Bà ngoại, Tâm Tâm mệt mỏi quá, cháu ngủ một lát, chỉ một lát thôi, xong sẽ đi bệnh viện thăm bà a…”
Lại một lần nữa tỉnh lại, chóp mũi cô chỉ còn lại mùi nước khử trùng.
Một lúc lâu sau Giang Khả Tâm mới nhìn rõ bác sĩ đứng bên giường bệnh, cô kinh ngạc không thôi: “Học trưởng Kiều?”
Kiều Giai Húc buồn bã, nắm chặt tờ báo cáo trong tay: “Nói chính xác em nên gọi tôi là bác sĩ Kiều.”
Giang Khả Tâm sửng sốt, mặc dù kinh ngạc trước sự lãnh đạm của đối phương, nhưng vẫn tôn kính gọi một tiếng: “Bác sĩ Kiều.”
Dứt lời, lại thấy anh ấy nhìn cô, nói một câu: “Em làm thủ tục nhập viện đi.”
Giang Khả Tâm nghĩ thầm cũng không muốn liền lắc đầu: “Không cần, em chỉ uống đồ hơi nóng, bây giờ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
Nói xong cô muốn xuống giường đi tìm bà ngoại, lại bị Kiều Giai Húc giữ chặt cánh tay, nói ra câu nói thứ ba từ khi gặp lại tới nay.