Cửa chậm rãi đẩy ra, cô liếc mắt một cái liền thấy rõ hai người đứng đối diện bên trong, Hoắc Cảnh cười sâu, trong mắt là sự ôn nhu mà cô nằm mơ cũng muốn.
Nhưng sau khi anh nhìn thấy cô, thần sắc chợt lạnh đi: “Ai kêu cô tới?”
Sắc mặt Giang Khả Tâm trắng bệch, mà Viên Thiến Thiến giống như một con khổng tước vừa giành được thắng lợi, kéo cánh tay Hoắc Cảnh Thâm diễu võ dương oai với cô.
“Hoắc tổng, hôm nay cảm ơn ngài đã hỗ trợ, bằng không em cũng không lấy được vai nữ chính của đạo diễn Trương, em nhất định phải cảm ơn ngài.”
Viên Thiến Thiến biểu diễn vụng về, lại làm trái tim Giang Khả Tâm đau nhói.
Cô chịu đựng hơn nửa năm, ngã gãy chân, uống hỏng dạ dày mới tranh thủ được vai diễn, anh cứ như vậy nhẹ nhàng cướp cho người khác?
Cô nhìn chằm chằm Hoắc Cảnh Thâm chờ mong anh phủ nhận, nhưng anh chỉ thản nhiên nói: “Dễ thôi, chỉ là chuyện một câu.”
Ầm ầm một cái, bầu trời Giang Khả Tâm giống như sụp đổ một nửa.
Hoắc Cảnh nhìn lướt qua Giang Khả Tâm suy sụp, cảm thấy bi ai trong mắt cô cực kỳ chướng mắt, người phụ nữ này cả ngày chỉ biết giả bộ đáng thương.
Anh ôm Viên Thiến Thiến đi ra ngoài, trong miệng còn nói: “Thật mất hứng, chúng ta đổi chỗ khác chơi.”
Lướt qua vai cô đi ra ngoài, Giang Khả Tâm nhịn không được hỏi: “Anh biết rõ hôm nay hot search sẽ làm cho em thân bại danh liệt, biết rõ là Viên Thiến Thiến ích kỷ ác độc tính kế hại em vậy mà anh còn giúp cô ta sao?”
Hoắc Cảnh Thâm cũng không quay đầu lại, khinh bỉ nói: “Người tôi thích thì dù có làm chuyện gì tôi cũng sẽ bảo vệ.”
Tim cô đau nhói, Giang Khả Tâm phải khó khăn vịn vào cửa mới đứng vững được.
Anh thật sự biết cách làm tổn thương cô.
Anh thích Giang Mạn Di, còn vì Giang Mạn Di mà giày vò cô hết lần này đến lần khác, điều này cô có thể lý giải, dù sao đến nay cô vẫn không thể giải thích chuyện đêm tân hôn đó.
Nhưng Viên Thiến Thiến tính là cái gì? ‘Thích’ từ khi nào anh lại tùy tiện dùng như vậy?
Trong lòng đầy ủy khuất, Giang Khả Tâm nhìn bóng lưng anh, cay đắng nói: “Vậy em thì sao? Anh muốn em làm sao bây giờ?”
Hoắc Cảnh Thâm dừng bước, anh quay đầu lạnh lùng liếc Giang Khả Tâm, vẻ mặt kia giống như là nghe được một câu chuyện cười.
“Cô sống hay c.h.ế.t có liên quan gì với tôi.”
Chỉ một câu nói ngắn ngủi nhưng lại như ngàn vạn cây kim vô hình đ.â.m thẳng vào tim Giang Khả Tâm, khiến cô hít thở không thông.
Anh biết rõ hiện tại cô đang gặp phải loại tình cảnh gì, dù có c.h.ế.t cũng không bồi thường nổi tiền vi phạm hợp đồng kia.
Anh đây là muốn cô c.h.ế.t sao... Nhưng cô chưa từng làm sai cái gì, tại sao phải chết?
Giang Khả Tâm nuốt nước mắt trở lại, cổ họng nghẹn ngào: “Tốt, vậy tất cả mọi chuyện anh đừng quản, dù sao hiện tại tôi cũng là "Giang Mạn Di".”
Nhìn anh phân biệt đối xử như vậy tựa như một cái tát đánh vào mặt Giang Khả Tâm, sưng đỏ khó xử.
Thấy Giang Khả Tâm không nói gì, giống như là ngầm thừa nhận lời của anh, ánh mắt Hoắc Cảnh Thâm càng lạnh lùng: “Tôi đánh giá thấp sự vô sỉ của cô rồi.”
Dứt lời, anh gần như bố thí thêm một câu: “Cô đã thích diễn như vậy, vậy tôi sẽ cho cô một cơ hội.”
Nói xong liền không quay đầu lại mà bước thẳng ra ngoài.
Giang Khả Tâm nhìn bóng lưng hai người kia ôm nhau, đau đớn đến không còn sức nói chuyện.